Núi Và Biển

Chương 3





“Về kế hoạch nhóm nhạc tương lai, tôi muốn bổ sung thêm vài điều, đầu tiên…”
Cuộc họp đã tiến hành hơn hai tiếng, trưởng phòng Lý chịu trách nhiệm chuẩn bị cho bọn họ vẫn dõng dạc lải nhải như cũ, trên màn ảnh chiếu nội dung Biên Bá Hiền chẳng hiểu.
Mới ban đầu còn có thể miễn cưỡng xốc tinh thần dựng lỗ tai nghe, hiện tại đầu óc đã du nhập trạng thái mệt mỏi rối loạn, dòng suy nghĩ cũng đi vào cõi thần tiên.
Một tay chống cằm, ngón tay khẽ nhịp lên má.

Hôm qua, Phác Xán Liệt đã hôn cậu đấy.
Còn là lần đầu tiên Biên Bá Hiền thật sự thấy hắn cười, cặp mắt hoa đào đa tình cộng thêm độ cong dịu dàng, cả gương mặt đều nhu hòa hẳn.
Ồ!
Ánh mắt bố đường không phải thật, là thần trộm khoét tim câu hồn.
Bố đường cười như không cười, là thuốc mê giết người cướp mạng.
Bố đường dịu dàng cũng chẳng phải thật, là bờ sông xuân Hannam-dong, thấm dần vào cổ họng.
“Muốn tôi hôn em sao?”
Phác Xán Liệt cười hỏi, Biên Bá Hiền chỉ biết ngây ngô gật đầu.
Nâng mặt cậu lên, nụ hôn mềm mại rơi xuống gò má.
Biên Bá Hiền chớp chớp mắt, thất vọng xíu xiu, cũng hiểu hãy biết điều.

Mặc dù chỉ là hôn má, cũng coi như đạt được giai đoạn thắng lợi.
Tâm trạng hôm qua nửa thật nửa giả, lúc đầu là muốn khóc muốn phát tiết thật, sau đó phát hiện hóa ra Phác Xán Liệt luống cuống bởi dáng vẻ ấy, bèn xuôi theo con lừa dưới sườn núi mà vòi sự nhẹ dạ của hắn.

Năng lực của cậu không kham được dã tâm từ chính bản thân, thế nhưng Phác Xán Liệt thì gánh nổi.

Bởi vậy cái bắp đùi này, có thể ôm chặt hơn thì cứ ôm cho chặt.
Chuyện về sau Biên Bá Hiền cũng không ngờ tới.
Thời điểm lên lầu đã tự giác cởi sạch quần áo, Phác Xán Liệt trông thấy sẹo và vết bầm trên người cậu, hiếm hoi bảo không làm, kêu cậu mặc đồ ngủ vào.
Đó cũng là đêm đầu tiên, hai người nằm trên giường, không phát sinh chuyện gì.
Chẳng làm gì cả, Biên Bá Hiền trái lại không quen.

Lăn qua lộn lại mấy vòng, hèn hạ mà nhích đến cạnh Phác Xán Liệt, ngón tay ngọc ngà duỗi ra chọt nhẹ bả vai hắn.
“Ôm em ngủ được chứ?”
Phác Xán Liệt nghiêng mặt sang, đôi mắt Biên Bá Hiền trong bóng tối vẫn long lanh, cầu xin cứ như nũng nịu, hệt chú chó con mới đủ tháng.
Yết hầu Phác Xán Liệt khô khốc, vươn tay che kín cặp mắt kia, tay còn lại kéo người vào lồng ngực.
Biên Bá Hiền gục lên vai hắn, cười hì hì, “Chủ tịch ơi, hôm nay anh tốt với em ghê.”
Đang hy vọng Phác Xán Liệt có thể nói ra câu đại loại như “sau này cũng sẽ tốt với em”, kết quả thu được chỉ là chữ “ừ” thờ ơ nhàn nhạt.
Thôi, con người ấy à, không nên khẩn cầu quá xa xỉ.
“Bá Hiền thấy thế nào?”
“Hả?”
Hồi ức ngòn ngọt bị cắt đứt, ngẩng đầu, trưởng phòng Lý đang nhìn mình một cách trìu mến dị thường, Biên Bá Hiền lật đật đáp, “Tôi… tôi tôi tôi không có ý kiến…”
Theo lý thì loại hội họp này vốn để trao đổi hợp đồng giữa các lớp quản lý, bọn họ chỉ có bổn phận nhận thông báo kết quả.
Là Phác Xán Liệt nói để bọn họ debut, tốt nhất nên tham dự vào quá trình, lúc này mấy người mới bị kêu đến họp.

Thật ra đâu ai dám phát biểu, chỉ tới dự thính cho có hình thức thôi.
“Vậy chúng ta bàn về concept đi… Năm thành viên…”
Trưởng phòng Lý thoáng nhíu mày, nghiêm túc suy tư, đẩy mắt kính gọng kim loại, đột nhiên vỗ bàn, như thể nghĩ ra chủ kiến tuyệt diệu nào đó.
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ! —— tên nhóm sẽ là Ngũ Hành Thiếu Niên! Không tệ chứ?!”
Các vị ngồi ở đây không ai phản bác, nhưng bầu không khí đang dần dần ngưng tụ.

Trưởng phòng Lý sờ cằm, cảm thấy tự hào vì ngôn từ xuất sắc liền mạch của mình,
“Mỗi người đại diện cho một thuộc tính, còn có thể kết hợp siêu năng lực với nhau.

Tỷ như lửa sẽ sở hữu năng lực kiểm soát lửa.

Có thể đăng trước teaser để fan đoán, tăng thêm tương tác, quả là không tồi…”
“Không có ý kiến khác thì bây giờ phân chia thuộc tính…”
“Đội trưởng, đội trưởng sẽ là Kim nhé… Đến Mộc… hừm…”
“Bá Hiền à… Công ty mong cậu trầm ổn, thực tế.

Đồng thời cũng mong cậu có thể xây nền móng kiên cố cho nhóm.”

Nói tới đắc ý lại vỗ cái nữa, hùng hồn dữ dội, “Vậy nên, cậu chính là Thổ!”
“…”
“Về nghệ danh, bởi vì muốn mở rộng qua thị trường Trung Quốc… Quan Vũ được không? Vừa đặc biệt vừa dễ nhớ.”
“…”
Do họp hành nên buổi tập luyện cũng bị kéo ra, khiến Biên Bá Hiền khó chịu đựng hơn việc ngày nóng bức phải đổ mồ hôi như mưa trong phòng tập chính là, cậu phải học cách đứng trên sân khấu tự giới thiệu bản thân,
“Chào mọi người, tôi là Quan Vũ thuộc Ngũ Hành Thiếu Niên, tôi phụ trách Thổ.”
Tuy chẳng tốt hơn người khác là bao, nhưng cũng không thể mặc cảm tự ti.
Là chuyện hết sức khắc khoải, chỉ thị của lãnh đạo, không có cách nào bác bỏ.

Đặt vào trước kia không chừng Biên Bá Hiền đã sốt ruột phát khóc, nhưng bây giờ cậu cho rằng, nếu giữ nước mắt lại về nhà hẵng tuôn, có lẽ Phác Xán Liệt sẽ giải quyết mọi thứ thay cậu.
Đi ra từ phòng tập đã bắt đầu ủ nỗi buồn, cúi đầu rặn nước mắt, đến mức quá tập trung mà đụng trúng người ta.
“A… xin lỗi…”
Biên Bá Hiền ngẩng đầu, sau khi thấy rõ mặt liền hấp tấp cúi rạp một trăm hai mươi độ, “Xin lỗi xin lỗi tiền bối Giang Triệt… Anh không sao chứ ạ?…”
Giang Triệt là đại tiền bối, trước khi Biên Bá Hiền vào công ty thì y đang chạy tour toàn cầu, gặp được người thật vẫn là lần đầu tiên.
Debut lâu năm, lúc tiếp tục hợp đồng thì phân chia cổ phần, cũng từng lăn lộn làm quản lý.
Tên khai sinh là Giang Hồ Hải, thời điểm đặt tên ba y hy vọng lòng dạ y sẽ rộng rãi tựa sông tựa biển, đáng tiếc tính một đằng ra một nẻo, bản thân y rất hẹp hòi.
Y là con lai Trung Hàn, có điều khi giới thiệu hay bảo mình còn có nửa huyết thống sao Hỏa, bởi vì phong cách làm việc và tính nết nóng nảy.

Vốn liếng ngông cuồng, gương mặt hại nước hại dân, năng lực nghiệp vụ mạnh, debut hơn mười năm độ nổi tiếng không giảm.
Người ta thường nói không tuân thủ quản giáo nhưng phẩm chất thông minh, biết ranh giới cuối cùng ở đâu.

Giám đốc bảo miễn là Giang Triệt không phạm pháp, ngoài ra đều tùy y.
Chính là nhân vật bọn hậu bối đều kiêng dè, Biên Bá Hiền vừa tới đã đụng trúng người ta, nói không hoảng là giả.
Cậu đã sớm nghe đồn lúc không vui Giang Hồ Hải thích tóm vài thực tập sinh, gây sự giải sầu, giờ thì hay rồi, tự thân cậu dâng tới miệng.
May mà hôm nay hình như Giang Hồ Hải không định so đo với cậu, chẳng thèm quan tâm đã đi mất.

Biên Bá Hiền thở phào nhẹ nhõm, cũng hướng về phía cửa, tận lực cách xa y.
Càng đi càng phát hiện, hai người họ thuận đường…
Nghĩ lại thì, Phác Xán Liệt sống tại khu nhà giàu, Giang Hồ Hải ở đó cũng không có gì kỳ quái.
Đi rồi đi thế mà lại đến dưới khu nhà Phác Xán Liệt, trùng hợp ghê.

Đang thầm lẩm bẩm, Giang Hồ Hải bỗng quay ngoắt người, sải bước qua, giữa nét ngài thanh tú tràn đầy vẻ vênh váo hung hăng, “Cậu theo tôi chi?”
Biên Bá Hiền chưa kịp trốn, đành phải lắp bắp nói, “Tiền bối… em… em ở đây…”
Ban nãy Giang Hồ Hải đã cảm giác có người theo y đi ra từ công ty, nghĩ đến không ít thực tập sinh gia cảnh giàu có, cũng không để ý lắm.

Nhưng bây giờ hai người đứng dưới cùng một tòa nhà, khó tránh nghĩ nhiều.
Quan sát Biên Bá Hiền từ trên xuống dưới một lượt, chẳng hề che giấu ánh mắt khinh bỉ, “Cậu?”
“Tòa nhà này ư?”

Chỉ về phía sau lưng, Biên Bá Hiền gật đầu theo bản năng.
Giang Hồ Hải bật cười, “Tôi cũng ở tòa này, vào chung đi.”
“Thôi… em…”
Biên Bá Hiền né tránh ánh mắt, “Em để quên đồ ở công ty… Tiền bối hãy vào trước đi ạ…”
Trực giác mách cho cậu Giang Hồ Hải là một nhân vật nguy hiểm, tiếp tục đứng chung tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt.
Dứt lời liền muốn chạy, thanh âm lạnh lùng chợt vang sau lưng.
“Vậy là cố ý theo dõi tôi?”
Giang Hồ Hải vuốt tóc, “Không ở đây mà đi theo tôi đến tòa nhà này, bị phát hiện nên định chạy?”
“Cậu nghĩ bây giờ cậu đi, về sau sẽ sống yên ổn sao?”
“Tiền bối…” Biên Bá Hiền máy móc xoay người, nở nụ cười giả trân mang đặc trưng họ Biên, “Em ở đây thật mà…”
Giang Hồ Hải nhún nhún vai, “Chứng minh tôi xem.”
Hai người đường ai nấy đi, Biên Bá Hiền lại cảm giác như bị bắt giữ.
Lúng túng đứng giữa thang máy, trên những con số bên hông cửa, chẳng ai đưa tay bấm trước.
“Bấm đi.”.

Truyện Sủng
Giang Hồ Hải một tay chống tường, oắt con, vịt chết mạnh miệng.

Định nhấn đại một tầng khác tôi rồi chạy biến đúng không.
“Đêm hôm khuya khoắt một mình không an toàn, với tư cách tiền bối nhất định phải thấy cậu vào tới cửa nhà mới yên tâm.”
Phắc.

Khùng.
Biên Bá Hiền mắng thầm, bấm sáng một nút, quay đầu hỏi, “Tiền bối lên tầng mấy? Em nhấn hộ anh.”
Giang Hồ Hải nhìn con số kia, đột nhiên trầm mặc.
Y có phần hối hận vì hăm dọa như thế.
Sớm nên nghĩ tới.

Bọn họ vốn phải ở cùng một nơi.
Tầng đó, chỉ có mỗi căn của Phác Xán Liệt mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.