Nước Chảy Thành Sông

Chương 26



Một khi con người ta trưởng thành, rất nhiều chuyện đều từ đơn giản trở nên phức tạp, nhưng thái độ đối với một số chuyện lại thường từ phức tạp trở thành đơn giản.

Chu Mộc còn nhớ mang máng tâm trạng của mình khi vừa biết được chuyện bố ngoại tình nhiều năm trước, nước mắt không nén nổi chảy ra, cô đã từng hận từng oán đồng thời cũng òa khóc tức tưởi, nhưng kết quả vẫn lựa chọn nghe theo ý mẹ – bởi vậy có thể thấy được, không phải cứ gia đình kiểu mẫu là đồng nghĩa với việc có một đôi vợ chồng đơn giản yêu thương nhau như vậy.

Lòng khoan dung và sự nhượng bộ của mẹ gìn giữ cuộc sống gia đình yên ả của Chu Mộc, đồng thời cũng bảo toàn hình tượng tốt đẹp của bố Chu mẹ Chu.

Nhưng trong lòng Chu Mộc, như vậy không có nghĩa là tha thứ.

Xa cách tám năm, đối với cảnh tượng cô bắt gặp vài ngày trước trong nhà hàng, Chu Mộc dù không nhắc đến trước mặt bố mẹ, nhưng lửa giận đã nguôi ngoai nhiều năm trong nháy mắt nhìn thấy tình cảnh kia lại hừng hựng cháy lên.

Bố Chu Vĩ Bình gọi điện gọi cô về nhà, Chu Mộc không thể hiện phản ứng gì, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không được thoải mái.

“Vào thư phòng của bố.” Dứt lời Chu Vĩ Bình bước vào phòng khách trước.

Chu Mộc nhún nhún vai với bà mẹ đang có chút bất ngờ, bước theo bố vào phòng.

“Tờ tạp chí này –” Nói xong Chu Vĩ Bình đẩy phụ san FAMOUS trên bàn tới trước mắt Chu Mộc, “Là do con phụ trách phải không?”

Chu Mộc nhìn lên bàn, lại nhặt tờ báo lên lật qua loa mấy trang, lập tức gật nhẹ đầu.

“Vâng… Sao thế ạ?”

Chu Vĩ Bình kín đáo than nhẹ một tiếng, giơ tay lật tiếp vài trang, ngón tay khẽ dừng lại trên mẩu tin tức mới được phơi bày gần đây, “Tin này cũng là do con tìm ra?”

Chu Mộc khẽ rũ mắt rồi lại ngước lên.

“Vâng.”

Chu Vĩ Bình chậm rãi tháo kính mắt, giữa đôi lông mày nhíu chặt lại, một lát sau mới lại ngước mắt lên nhìn Chu Mộc, mở miệng gằn từng tiếng —

“Dừng ngay ở đây, cố hết sức áp chế tin tức này, không truy cứu sâu thêm nữa.”

“Vì sao ạ?” Chu Mộc thốt ra.

“Kỳ tạp chí này của bọn con mới vừa phát hành không lâu, đã có người điện thoại tới cho bố.” Chu Vĩ Bình nhìn con gái chậm rãi mở miệng nói: “Những bài báo sau cũng đừng tiếp tục nữa, đào khoét sâu hơn đối với ai cũng đều không có lợi.”

“Không thể nào.” Chu Mộc gần như lập tức lên tiếng: “Thứ nhất, con chỉ là một tổng biên tập nho nhỏ, không có bản lĩnh lớn đến cỡ gián đoạn một mẩu tin mới được phơi bày đang được mọi tầng lớp quan tâm. Thứ hai, đây là bộ phận quan hệ mật thiết với quyền lợi người dân, tạm thời không đề cập tới việc con khổ sở thế nào mới săn được tin này, coi như là để giúp đỡ dân chúng bình thường, con cũng không thể từ bỏ như thế được.”

“Con đã là người trưởng thành từ lâu rồi. Đừng có nói mấy lời trẻ con ấy nữa. Hành động theo cảm tính chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu.” Chu Vĩ Bình trầm giọng nói.

“Con không hành động theo cảm tính.” Chu Mộc nhướng mày giương mắt, nói ra khỏi miệng là từng câu từng chữ âm vang đanh thép: “Tạp chí là công việc của con, cũng là nghĩa vụ của con. Nếu đã dựng lên bục cao phơi bày ngoài ánh sáng này, những gì con cần làm là phản ánh cho ra mặt tối của xã hội.”

“Mặt tối của xã hội?” Chu Vĩ Bình chợt cao giọng, “Con nghĩ mình là ai? Phương diện này nước có bao nhiêu sâu con biết không? ! Thế lực con đang muốn đương đầu lớn thế nào con nắm rõ không? Đừng hi vọng làm đấng cứu thế cứu vớt mọi người, muốn nhổ sạch thế lực như vậy, cho dù con có năng lực kia, chỉ dựa vào một mình con cũng tuyệt đối không có khả năng!”

“Dù con không trông mong có thể một lưới bắt hết tất cả thế lực tà ác kia, nhưng con tin rằng mình cũng có đủ kiên trì giải quyết từng vấn đề một.” Ánh mắt Chu rơi xuống gương mặt bố, “Mặt khác, thật khó tưởng tượng, những lời vừa rồi lại được nói ra từ miệng một vị bí thư thành ủy.”

“Hỗn láo!” Dứt lời chén rơi, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn chói tai nháy mắt vang vọng khắp thư phòng. “Ai cho phép cô nói chuyện với bố cô như thế? ! Tám năm du học, sách vở cô đọc đều vào bụng chó cả rồi à? !”

“Ha ha…” Ở trước mặt người này, lần đầu tiên, Chu Mộc không giận mà lại cười, “Chó? Nói cho cùng! Nếu như tôi là chó, vậy thì ngài là cái gì?” Còn chưa đợi Chu Vĩ Bình nổi giận, Chu Mộc nói tiếp: “Tôi không biết ngài nhận được bao nhiêu lợi ích từ người ta, nhưng hôm nay tôi nói rõ ràng cho ngài, tin tức này tôi không chỉ muốn tiếp tục truy cứu, mà tôi còn muốn đào sâu ba thước moi ra ông chủ lớn chỗ dựa lớn phía sau kia nữa kìa! Chu Mộc tôi không có bản lĩnh khác, nhưng chính là còn một nghị lực tới mức không cần mạng! Ngoài ra, ngài nghe cho kỹ đây — khi ngài sử dụng giọng điệu của một ông bố yêu cầu con gái ngài làm việc này việc nọ, xin hãy đảm bảo ngài là một người bố đủ tư cách và xứng đáng!”

Phía sau lại truyền đến tiếng vang lớn, nhưng Chu Mộc đã lười quay đầu lại, cô dựng thẳng sống lưng ra khỏi thư phòng, đơn giản chào mẹ một câu “Tạm biệt” rồi xỏ giày đẩy cửa ra.

Trong đầu như bị vô số quả bom nguyên tử lần lượt oanh tạc, suy nghĩ hỗn loạn, thần kinh thác loạn, không để ý đến tiếng gọi ầm ĩ của mẹ ở phía sau, Chu Mộc cắn răng nhanh chóng vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy khép lại kia, cả người cô lại như bị rút cạn sức lực trượt xuống vách tường lạnh lẽo, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn thân đều không khống chế được run rẩy, từ co giật rất nhẹ đến khóc thút thít, khi Lâm Tu đột nhiên gọi điện thoại tới, Chu Mộc cuối cùng không khống chế được khóc òa lên.



Trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng nước “ào ào —”, Lâm Tu ngồi trong phòng khách, vừa nghĩ đến tình cảnh khi nãy gặp Chu Mộc, trong lòng không nén được khó chịu như bị người ta ra sức ngắt véo.

Buổi sáng Lâm Tu theo Vũ Sấm ra ngoài giải quyết việc công, sau khi giải quyết xong nhiệm vụ được giao trước thời hạn, đoàn trưởng Vũ quá mức tốt bụng cho anh nghỉ nửa ngày, trong lòng nhớ nhung Chu Mộc, anh liền gọi điện thoại cho người nọ, ai ngờ điện thoại vừa thông, nghe được đầu tiên lại là tiếng nức nở nghẹn ngào của cô.

Phó đoàn trưởng Lâm xưa nay nổi danh bình tĩnh tỉnh táo tức khắc rối loạn trận tuyến, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới dưới lầu nhà Chu Mộc, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người nọ, Lâm Tu tiến lên ôm chặt cô vào lòng.

“Mộc Mộc…” Anh khe khẽ gọi cô, đáp lại chỉ là tiếng nức nở nghẹn nào cùng với âm cuối lịm tiếng của người nọ.

Nỗi khó chịu và đau xót trong lòng chớp mắt lên đến đỉnh điểm, Lâm Tu khẽ vuốt tấm lưng gầy guộc của Chu Mộc, bờ môi mỏng như dao in xuống một nụ hôn sâu trên hốc mắt vẫn tràn đầy nước mắt kia.

Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc ngừng lại, lúc đó Chu Mộc cũng rốt cuộc ngừng khóc, cô đi đến bên cạnh Lâm Tu ngồi xuống, vành mắt vẫn sưng húp lên như trước.

Vừa tắm rửa xong, mái tóc dài ẩm ướt của Chu Mộc nhỏ nước long tong, cô giơ tay dùng khăn lông để lau, những lọn tóc mảnh chỉ chốc lát sau liền loăn xoăn lại.

“Để anh.” Lâm Tu ngồi bên chợt đứng dậy nhận lấy khăn lông trong tay Chu Mộc.

Đỉnh đầu truyền đến có từng đợt hơi ấm, nhiệt độ vừa vặn không cao không thấp, Chu Mộc nghe tiếng máy sấy “ong ong —” vang lên bên tai, trong lòng không hiểu sao lại thấy tĩnh lặng khó nói thành lời.

Bộ tóc dài của Chu Mộc vừa dày lại hơi xoăn, Lâm Tu không nóng không vội, cực kỳ kiên nhẫn từng chút từng chút một chải thẳng mái tóc đã hơi khô của Chu Mộc, ngón tay thon dài trắng ngần qua lại như con thoi giữa những sợi tóc đen nhánh của cô, mang theo dịu dàng, mang theo săn sóc, lại giống như sợ giật đau người nọ, mỗi một động tác đều e dè cẩn trọng không nói nên lời.

Chu Mộc khẽ khép lại đôi mắt hơi đau nhức, hơi dựa vào trong ngực Lâm Tu, dáng vẻ yên bình mà an lòng.

Thật may, còn có người này, vẫn luôn ở bên mình.

Tầm mắt Lâm Tu rơi xuống gương mặt Chu Mộc, động tác trên tay lại không hề ngừng nghỉ dù chỉ một khắc. Tâm trạng lo lắng nhớ nhung vô biên bị anh đè nén toàn bộ, giờ phút này, anh chỉ mong sao tâm tình Chu Mộc có thể dần dần hồi phục lại.

Diễn tập lớn lớn nhỏ nhỏ, huấn luyện quanh năm suốt tháng, đổ máu vã mồ hôi chịu khổ bị thương… Lâm Tu đã nếm trải đau khổ mà mọi người chưa từng trải qua, đồng thời cũng chịu đựng tất cả những cực khổ người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mặc dù như vậy, nhìn Chu Mộc rơi lệ đối với anh mà nói, còn khó chịu đựng hơn nhiều so với tất cả đau xót ấy.

Tóc Chu Mộc đã hoàn toàn được sấy khô, Lâm Tu tắt máy sấy rút nguồn điện, khi quay trở lại ngồi bên cạnh Chu Mộc, người nọ lại tự động tự giác dựa sang.

Lâm Tu tiện tay dang cánh tay, tùy ý để Chu Mộc dựa vào trong ngực nhìn mình chằm chằm.

Hít lấy mùi hương tươi mát sau khi tắm của người trong lòng, Lâm Tu vươn tay, ngón tay dài khẽ trượt trên khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa của Chu Mộc, mang theo sự dịu dàng đặc biệt không gì sánh được của riêng anh dành cho cô, khiến trái tim Chu Mộc mềm nhũn như sắp tan ra thành nước.

Khi ngón tay hơi ngừng lại bên mép Chu Mộc, người nọ bất ngờ quay đầu cắn đầu ngón tay Lâm Tu.

Lâm Tu để mặc cô, bên môi lại thấp thoáng nụ cười nhạt: “Còn cắn người cơ đấy… Em là Chu Tiểu Mèo hay là Chu Tiểu Cún hả?”

Chu Mộc bị anh trêu rốt cục lộ ra nét cười, nhưng vừa nhếch miệng cười nước mắt lại không nén nổi tuôn ra lã chã.

Cô nhả miệng, đặt tay Lâm Tu lên ngực mình, con ngươi đẫm lệ chăm chú nhìn Lâm Tu, giọng nói không nén nổi nghẹn ngào —

“Lâm Tu… Em chỉ có anh…”

Lâm Tu lẳng lặng nhìn nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má trắng như ngọc của Chu Mộc, anh không nói gì, bàn tay đang bị nắm kia nhẹ nhàng xòe ra, lại chậm rãi gập lại, lòng bàn tay dán cùng một chỗ, trong khi tay kia cũng tìm bàn tay còn lại của Chu Mộc làm cùng động tác như vậy —— thì ra đúng là tư thế mười ngón đan xen.

Cảm nhận được độ ấm chắc chắn chỉ thuộc về người nọ từ lòng bàn tay truyền tới, Chu Mộc run rẩy ngước mắt, trong khi nhìn vào đôi mắt đen càng lúc càng gần kia, trên môi rốt cục cảm giác được một xúc cảm mềm mại.

Dịu dàng mà cẩn thận, anh tinh tế hôn cô.

Khẽ buông đôi bàn tay đang nắm cùng một chỗ, cánh tay Chu Mộc dần dần bám lên tấm lưng rắn chắc của Lâm Tu, phát hiện ra cánh tay anh cũng đồng thời siết chặt, Chu Mộc hơi ngẩng cổ, làm cho khoảng cách giữa mình và Lâm Tu càng thêm gần.

Đó là một nụ hôn thân mật khăng khít, dường như không có một kẽ hở.

Mà giờ phút này Chu Mộc cũng chỉ thầm mong chìm đắm trong nụ hôn này thật lâu, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.