Nước Chảy Thành Sông

Chương 58



An Hòa mang thai Chu Mộc có tin vui, trong mắt ông cụ An, thế này mới thật sự là song hỷ lâm môn.

Trong ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, trong bóng dáng tất bật của đám người lớn, lễ giao thừa rốt cục đã đến.

Buổi chiều, Chu Mộc theo vợ chồng Lâm Thuật Chương trở về nhà mẹ đẻ, mấy vị trưởng bối cùng Chu Mộc ngồi chuyện trò tâm sự, tới sẩm tối, khi tiếng pháo nổi lên khắp bốn phía, vợ chồng nhà họ Lâm mới đứng dậy chia tay hai ông bà thông gia, lái xe đưa con dâu Chu Mộc tới quý phủ của ông cụ An.

Ra mở cửa chính là Hứa Úy đã lâu không gặp, Chu Mộc được mẹ chồng An Dĩnh dìu đỡ, tay phải khẽ đỡ thắt lưng, cẩn thận bước chân vào cửa.

Lúc đó An Hòa đã rúc trên sofa, nhìn thấy Chu Mộc đã lâu không gặp đi vào, cô không nói hai lời liền đứng dậy, định bước qua chào hỏi.

“Úi chao tổ tông của tôi!” Nhìn thấy An Hòa suýt thì tự vấp vào chân mình mà ngã, đồng chí bộ đội đặc chủng Hứa Úy từ trước tới nay không gì làm không được nhất thời sợ tới mức hồn bay phách lạc, Hứa Úy lao tới như một cơn gió, vừa ôm vợ vào trong lòng bảo vệ, vừa không ngừng căn dặn bên tai An Hòa: “Vợ để anh bớt lo một tí có được không? Em nói xem trong vòng một ngày đây là lần thứ mấy rồi hả! Muốn khảo nghiệm sức chống chịu của trái tim anh đấy à? Hôm nào anh phải đi đính một cái dây da vào cổ em, đi đến đâu thì dắt theo tới đó, khỏi phải để em ngày nào cũng bắt anh làm nhiều động tác kỹ thuật cao như vậy!”

“Được rồi được rồi… Sao mà anh dông dài thế…” An Hòa phóng khoáng khoát tay, còn không quên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của ông xã, “Đừng có dông dài nữa được không? Lỗ tai em chai hết rồi đây này.”

“Rồi rồi rồi…” Hứa Úy gật đầu không ngừng như chú chó trung thành, “Trời đất bao la bà bầu lớn nhất, chỉ cần em yên tĩnh, thì anh tuyệt đối không làm phiền em.”

Giỡn chơi sao, chọc giận vị tổ tông này chỉ là chuyện nhỏ, động thai mới là chuyện lớn! Đối mặt với vấn đề này, Hứa Úy anh tuyệt đối để tâm 200%.

Hứa Úy lo lắng không phải không có lý, mấy tháng liên tiếp trôi qua, lúc này, hai đối tượng bảo vệ trọng điểm này của nhà họ An đã mang thai hơn tám tháng, nếu giờ mà xảy ra vấn đề gì, vậy thì hậu quả tuyệt đối không thể lường, tạm chưa đề cập tới việc có phải xách đầu đi gặp ông cụ hay không, lỡ như có sơ xuất gì, hai cô gái kia tất nhiên là đồng lòng chung dạ, một người cũng không thoát được can hệ. Bởi vậy, vào giờ phút quan trọng này, không chỉ có hai đương sự, mà các trưởng bối thân nhân bên cạnh khẩn trương quá lại thành ra dở >_<.

Đỡ An Hòa ngồi lại xuống sofa, Hứa Úy rót hai cốc nước ấm đưa cho hai bà bầu bên cạnh, vẫn chưa hết hốt hoảng vụ vừa nãy, ánh mắt rơi xuống cái bụng cao ngất của Chu Mộc, Hứa Úy làm bộ hơi nhíu mày, giọng nói mang theo ý cười xấu xa vang lên trong phòng: “Ấy, kích cỡ cũng lớn khiếp nhỉ… Chu Mộc, sao bụng em còn to hơn cả bụng vợ anh thế? Lâm Tu nhà em tìm được thứ gì tốt cho em thế, để anh cũng kiếm cho Tiểu Hòa một ít.”

“Hormone tăng trưởng đấy.” Chu Mộc cười hơ hơ: “Anh muốn không?”

“Cái đó thì thôi.” Hứa Úy nhếch khóe mắt cười, cuối cùng lại sửa lại vẻ mặt nghiêm trang nói: “Anh xót vợ anh.”

“Em cắn chết anh!” Chu Mộc gào lên.

“Được thôi, miễn là em không chê cứng.” Hứa Úy cười nham nhở, “Anh da dày thịt béo hoàn toàn không thể đem so với phó đoàn trưởng Lâm nhà em đâu. Coi chừng lát nữa mẻ mất hàm răng đều tăm tắp sáng loáng kia nha!”

“Anh không biết xấu hổ hả! Bắt nạt phụ nữ có thai!” Chu Mộc trừng mắt lườm anh.

“Đừng có phóng đại lên như thế chứ…” Hứa Úy cười, “Chẳng phải là tôi đang điều tiết cảm xúc cho lão nhân gia ngài đấy sao? Người ta nói còn có cái gì mà ‘chứng trầm cảm trước khi sinh’ ấy nhỉ? Anh đang lo lắng cho em thôi!”

“Em cám ơn anh! ! !” Chu Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đừng khách sáo làm gì!” Hứa Úy sung sướng cắn hạt dưa vang tanh tách.

“… Lưu manh.” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười cười, sau đó đứng dậy, “Vợ chồng son hai người cứ ngồi nói chuyện nhé, em vào phòng bếp giúp bà ngoại gói sủi cảo đây.”

“Em gói sủi cảo có ăn được không đấy…” Hứa Úy ngẩng mặt tỏ vẻ rất không tin tưởng, “Hồi nhỏ được hưởng dụng kiệt tác của lão nhân gia ngài một lần, đến nay vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ – đấy không phải sủi cảo, mà quả thực chính là bánh bao, còn là bánh bao cỡ lớn!”

An Hòa phì cười.

“Chớ có xem thường người ta!” Chu Mộc hầm hừ lặc lè bước về phía phòng bếp, “Cứ chờ đấy, hôm nay chị sẽ thể hiện tài năng cho chú xem!”

“Kiềm chế một chút nhé!” Hứa Úy mỉm cười nói.

“Bốp –” Mu bàn tay bị đập đau, Hứa Úy nhe răng nhếch miệng quay đầu nhìn An Hòa. “Mưu sát chồng đấy à?”

“Anh cứ trêu Mộc Mộc làm chi vậy! Chọc tức Mộc Mộc, để xem anh của em liều mạng với anh thế nào!” An Hòa mắng anh.

“Chuyện nhỏ như thế mà em cũng không nhìn ra à? Đúng là vợ ngốc.” Hứa Úy sán lại gần ôm An Hòa vào lòng, ngón giữa khẽ quệt mũi người nọ, “Lúc mới đến, cụ bà đã báo, sáng nay Lâm Tử bị phái đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, nghe ý của cậu ta trong điện thoại, thì e là không về đón giao thừa cùng mọi người được, trước đầu tháng ba năm mới có thể về kịp đã là tốt lắm rồi…”

“Tại sao lần nào cũng có nhiệm vụ vào những thời điểm quan trọng vậy…” An Hòa khẽ thở dài, ánh mắt trôi xa về phía phòng bếp, “Lúc đầu trò chuyện với ông cụ, ông bảo hai người đã hai tháng không gặp nhau rồi… Thời gian này anh em vẫn bận huấn luyện cho bộ phận xạ kích của trung đoàn bên phía Tây Nam không biết đêm ngày, vừa mới trở về, em còn tưởng anh ấy có thể ở lại nhà chăm sóc cho Mộc Mộc một thời gian, sao lại bị phái ra ngoài vào lúc này cơ chứ…”

“Cậu ta có quyền lựa chọn hay sao?” Hứa Úy hơi nheo mắt, cánh tay vòng qua thắt lưng An Hòa siết chặt hơn: “Chẳng phải chính anh đây… Tết âm lịch năm ngoái cũng không ở bên cạnh em đấy sao…”

An Hòa nghe vậy khoang mũi chợt cay cay.

“Nhóc con Chu Mộc kia từ nhỏ đã thích tỏ ra mạnh mẽ, cứng đầu cứng cổ, khổ sở gì cũng không chịu nói ra, tự làm khó mình đã đành, những người bên cạnh nhìn vào cũng thấy đau lòng… Nhưng ai có thể thay con bé nhọc lòng như thế chứ.” Hứa Úy than nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Từ lúc nó vào cửa đến giờ anh vẫn để ý, nói là phiền, nói là cáu, nhưng em nhìn vành mắt nó mà xem… Đến giờ vẫn còn đỏ hoe kia kìa. Trong tình huống thế này, nếu anh không tìm mấy lời chê bai nó vài câu, chốc lại khóc nhè nữa cho mà xem.”

An Hòa nghe vậy chỉ thở dài, khuôn mặt khẽ dựa vào ngực chồng lại bất giác cọ cọ, sau đó hai tay cũng chậm rãi đặt lên ngực Hứa Úy.

An Hòa hiểu rõ, lúc này cô nên thấy thỏa mãn. Bởi vì cô may mắn hơn chị dâu Chu Mộc.

Hứa Úy ở đây. Chồng của cô ở đây.

Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu*, thân là một người vợ lính, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều sớm đã thành chuyện như cơm bữa, cho nên, khi có cơ hội dựa vào lồng ngực ấm áp của chồng, điều mà bọn họ nên làm, chỉ có quý trọng mà thôi.

*Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu

Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu

Kỷ gia phu phụ đồng la trướng

Kỷ gia phiêu tán tại tha châu

月儿弯弯照九州

几家欢乐几家愁

几家夫妇同罗帐

几家飘散在他州

(dân ca lưu hành ở Giang Nam thời Nam Tống; trang này của viện Hán Nôm có dịch thơ như sau: Ấy vành trăng khuyết chiếu chín châu – Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu – Bao cặp vợ chồng trong màn lụa – Bấy kẻ lênh đênh tận đâu đâu. Nói chung là hai câu đầu hay được ngâm lên để cảm thán sự đời sự người) (Nguồn: Hoasinh_Anhca wordpress)



“Tiểu Mộc, đi ra nghỉ đi, ra chuyện trò này nọ với hai đứa An An kìa, ở đây vất vả làm gì.”

An Dĩnh vừa nhanh nhẹn cán bột làm vỏ vừa không ngừng luôn miệng bảo con dâu: “Nhanh lên, đi đi. Mẹ với bác con ở đây giúp bà cụ thu xếp là đủ rồi, con đang mang thai đừng bận rộn những chuyện này.”

“Đúng đấy Mộc Mộc.” Trương Hân mẹ của An Hòa ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, “Ra phòng khách nghỉ ngơi đi, ở đây gần xong rồi, các con cứ chờ sủi cảo sôi là được rồi.”

“Không sao đâu ạ.” Chu Mộc vẫn không ngừng động tác trong tay, cô vừa nặn vỏ sủi cảo vừa cong miệng cười: “Con ở đây gói bánh cùng mọi người cho vui… Mà cũng sắp xong rồi, chẳng còn lại bao nhiêu.”

“Con bé này chịu khó… Em nhìn cái đứa kia nhà chị xem!” Trương Hân lắc đầu cười.

“Còn chẳng phải do Úy Tử về rồi à!” An Dĩnh cười nói: “Xem thằng bé kia kìa, em nhìn mà phát thèm… Em nghe bảo mấy ngày nghỉ này là nó phải tích lũy lâu lắm mới được hả.”

“Đúng đấy.” Trương Hân tiếp lời, “Năm nay trong đội Úy Tử nhiều công chuyện, tuyển chọn rồi huấn luyện hết tốp này đến tốp khác, khó lắm mới gặp mặt cũng không được quá nửa buổi… Ngày nào An An cũng mong ngóng, thật vất vả mới ngóng được nó về, bây giờ e là đang đếm từng giờ ấy chứ.”

“Tốt xấu gì cũng về rồi không phải sao…” An Dĩnh thở dài nói: “Tính sơ ra thì Tiểu Tu nhà bọn em đã không ở nhà đón ba cái Tết rồi. Năm nào cũng thế… Dẫn đoàn đi cứu hộ, đi theo ngành đi thăm người thân… Năm nay lại đúng vào lúc mấu chốt này thì bị phái đi làm nhiệm vụ… Mệt mọi người bình thường còn khen nó biết thương người, giờ Mộc Mộc đang mang thai kia kìa, Tết nhất cũng không biết đường…”

Trương Hân đánh mắt ra hiệu, lời An Dĩnh đang nói liền im bặt.

Nhẹ nhàng đặt miếng sủi cảo đã được gói kỹ còn dính chút bột mỳ trong tay lên khay hấp, cổ họng Chu Mộc khẽ nuốt xuống, lập tức cong môi cười thản nhiên với An Dĩnh và Trương Hân: “Con hoàn thành nhiệm vụ rồi nè.”

“Vẫn là Mộc Mộc nhanh tay.” Bà cụ hồi lâu chưa lên tiếng lập tức cất lời: “Chỗ bọn ta cũng xong ngay đây, Mộc Mộc con đi dọn dẹp một chút, rồi cùng hai đứa An An đợi sủi cảo lên bàn thôi.”

“Vâng.” Chu Mộc cười tươi, “Vậy… Bà ngoại, mẹ, bác, con ra phòng khách trước đây ạ.”

Tám giờ tối. Tiết mục cuối năm đúng giờ bắt đầu mở màn.

“Nào, phát phong bao lì xì.” Giọng nói sang sảng của ông cụ An vang lên trong phòng.

“Ba, mấy đứa lớn cả rồi, cần gì chuẩn bị riêng cho chúng nó chứ.” Trương Hân mỉm cười nói.

“Như thế sao được.” An Quốc Huân cười đến là vui vẻ, “Quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy lần, khó lắm mới đón năm mới cùng nhau, tấm lòng là phải có!”

Cháu gái và cháu dâu ngoại đi tiên phong, cảm nhận được phong bao lì xì quả thực có phần “nặng trịch” trên tay, Chu Mộc cong cong hàng mày cười ha ha nói cảm ơn ông cụ.

“Tấm lòng” như thế này… thật đúng là kinh người.

Nồi sủi cảo nóng hầm hập được mở ra, lúc chuyển bàn tới trong phòng khách, bà cụ gọi mọi người ngồi vào bàn, trên bàn cơm rộng rãi tràn ngập không khí hoà thuận vui vẻ.

Chu Mộc bưng cái bát bằng sứ Thanh Hoa đế trắng hớp một ngụm canh nóng mà bà cụ hầm riêng cho hai người phụ nữ có thai bọn họ, trong cơ thể lập tức lan tỏa một cảm giác ấm áp ôn hòa.

Nhân bánh bà cụ làm vừa tươi vừa ngon, không hề ngấy tẹo nào, mọi người ăn vui sướng vô cùng.

Gắp đũa lên cắn một ngụm, hương vị thơm ngon mọng nước trong lớp vỏ mỏng thật sự khiến người ta khó quên, trên mặt Chu Mộc hiện nét cười, vốn không có khẩu vị cô cũng không khỏi ăn thêm mấy miếng.

Năm mới đến rồi, phải nên vui vẻ.

Cho dù không có anh bên cạnh, cũng còn có nhiều người lo lắng cho mình như vậy, không phải sao?

“Mọi người ăn sủi cảo phải để ý một chút nhé, lúc chúng ta gói sủi cảo có bỏ vào một cái sủi cảo đường, người nào ăn được thì đừng quên thông báo một tiếng nhé!”

“Ăn được thì có thưởng ạ?” Hứa Úy vừa chuyển nước chấm cho An Hòa vừa nhướng mày cười nói.

“Ăn được thì sẽ gặp may mắn!” Bà cụ cười.

Bà cụ vừa dứt lời, Chu Mộc chỉ cảm thấy đầu lưỡi như bị phỏng, cô cuống lên, vừa định lên tiếng, một ngụm đường cát đã chảy thẳng vào cổ họng, vừa nóng vừa ngọt, họng Chu Mộc nhất thời như bị bịt một lớp bông, cô vừa chật vật hớp một ngụm canh để nuốt chỗ đường còn lại xuống, thì tiếng đập cửa đã đột ngột vang lên ngay sau đó.

Hứa Úy đứng dậy ra mở cửa, sau đó tức thì vang lên tiếng hô có phần kinh ngạc của anh.

Mọi người nghe thế đều đồng loạt ngước mắt.

Sau đó, Chu Mộc thật sự không thể nói được nữa.

Xa xa, người nọ tháo mũ quân đội, chiếc áo khoác đen còn lấm tấm mấy bông tuyết vừa rơi xuống chưa kịp tan, anh nhanh chóng cởi áo khoác ra treo lên, rồi cong khóe miệng dáng người thẳng tắp đi về hướng bàn ăn.

“Còn chỗ cho con không ạ?”

“Ông xã, đi lấy thêm bát đũa!” An Hòa kịp phản ứng đầu tiên lập tức sai ông xã Hứa Úy đi lao động.

“Về trễ, nhưng mà, vẫn chúc mọi người một năm mới vui vẻ nha.” Hoàn thành nhiệm vụ được giao trước thời hạn, mang theo gió bụi đường dài, Lâm Tu tươi cười chào hỏi mọi người trong phòng, rồi nhìn sang người bên cạnh bằng ánh mắt thấp thấp thoáng ý cười, “Muốn phát biểu diễn văn chào mừng không?”

Môi mấp máy, đáy mắt Chu Mộc hơi ẩm ướt, mi mắt khẽ run, không nén nổi chút cay xót trong khoang mũi, bên môi Chu Mộc cong lên thành một nụ cười, nhưng sau đó cô không trả lời câu hỏi của Lâm Tu mà đột nhiên nói một câu –

“Em ăn được sủi cảo đường.”

Khi đang nói lời này, Chu Mộc chợt nhớ tới lời giải thích đã nhìn thấy ở đâu đó trước đây –

Năm mới ăn sủi cảo đường – tương lai sẽ càng ngọt ngào hơn.

Mà giờ phút này Chu Mộc chỉ muốn nói – cô không rõ tương lai của mình rốt cuộc sẽ ra sao, nhưng vào giây phút này, có anh bên cạnh, cô đã không thể nào hạnh phúc hơn.

Hoàn chính văn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.