“Phải.” Túc Trung thành khẩn nói, “Làm 3, 4 năm ở m-global mà không được lên VP thì sẽ sớm bị đào thải.”
Đây là sự thật.
Nhưng ai thích nghe lời thật?
Tân Thiên Ngọc nhanh chóng giảng hòa: “Tỷ lệ đào thải của m-global rất cao? Em nghe nói, chỉ vào làm phân tích viên cơ sở cũng đã rất khó. Huống chi ở đó ba năm không bị đào thải? Có thể ở lại thì đều là rồng phượng trong biển người, đương nhiên rất giỏi giang.”
Mọi người cũng vội phụ họa: “Đúng vậy, quá ưu tú quá ưu tú.”
Như thế mới tính là qua cửa.
Tân Thiên Ngọc quay đầu nói với Túc Trung: “Không cho phép nói chuyện.”
Túc Trung ngoan ngoãn gật đầu, cắm đầu lột vỏ tôm cho cậu, không nói lời nào.
Bạn nữ vẫn đang tức tối căm giận, nhưng kỳ thực hầu hết mọi người đều từng làm lãnh đạo trong doanh nghiệp, không ít người đã đoán được, địa vị của Túc Trung tại m-global chắc hẳn không thấp, ít nhất cũng phải cao hơn VP, ít nhất cũng phải là D*, nếu không chắc chắn không nói kiểu như vậy.
(*) D (Director). Đối với các công ty tài chính Âu Mỹ thì Vice President < Managing Director. Đây là cấp quản lý tầm trung.
Sau khi tan cuộc, họ search “Túc Trung m-global”, lập tức phát hiện thì ra Túc Trung là tỷ phú hàng thật giá thật. Họ càng thêm đu bám Tân Thiên Ngọc. Mỗi lần Túc Trung tới tìm Tân Thiên Ngọc, họ đều xông tới réo gọi “đàn anh” “tiền bối” không ngừng, thầm muốn móc nối quan hệ.
Túc Trung cũng thản nhiên, không chê phiền.
Nhưng, Túc Trung không chê phiền, Tân Thiên Ngọc lại ngại phiền.
May mà, học kỳ này sắp kết thúc.
Kỳ nghỉ tới, Tân Thiên Ngọc dọn đồ khỏi ký túc xá, thuê nhà ở gần trường.
Nghỉ ở nhà, cậu bèn vùi trong ghế sofa, hưởng thụ sự thảnh thơi khó có được, lấy di động ra, chơi game.
Lúc này cậu đang chơi “Bay lượn truyền kỳ” do bạn học cũ nghiên cứu. Nó đã trở thành món đầu tư giá trị nhất của cậu, hơn một năm trước, cậu ném 2 triệu vào “Bay lượn truyền kỳ”, sau đó vẫn tiếp tục đầu tư, hiện tại “Bay lượn truyền kỳ” đã thành game mobile thành công trăm triệu.
Năm đó Tân Thiên Ngọc mù mờ ném tiền vào “xưởng nhỏ”, bây giờ còn kiếm tiền hơn cả tập đoàn Ngọc Trác.
Không biết có tính là Tái Ông mất ngựa hay không.
Tân Thiên Ngọc chơi “Bay lượn truyền kỳ” một lúc, Túc Trung gửi tin nhắn tới, nói anh đang ở dưới lầu, có chuyện tìm cậu.
“Anh chờ em chơi nốt ván này đã.” Tân Thiên Ngọc trả lời.
Đúng lúc này, điện thoại phía Ngọc Trác gọi tới.
Thì ra, quốc nội xảy ra vấn đề.
Trước đây, Túc Trung năm lần bảy lượt khuyên Tân Thiên Ngọc, nói niêm yết cửa sau rất phức tạp, không cần thiết thì đừng làm. Tân Thiên Ngọc hết sức bất mãn với hành vi nâng giá của Triển Phi Dương, nên không mua vỏ “Khoa học kỹ thuật Phi Dương”. Ai ngờ, sau khi Tân Tư Mục lên ngôi, quyết định niêm yết cửa sau. Kỳ thực cũng không phải Tân Tư Mục “khăng khăng cố chấp”, mà nếu cô đá bay Tân Thiên Ngọc, vậy thì phải kiên trì theo con đường của mình, quyết không thể sử dụng ý kiến của cậu.
Niêm yết cửa sau cũng tiến triển tương đối thuận lợi, mấy ngày trước, họ được Ủy ban Điều tiết Chứng khoán thông qua, tất cả tiến hành đâu vào đấy, nhưng chính ở giờ phút quan trọng này, “Khoa học kỹ thuật Phi Dương” đột nhiên bị sét đánh*. Không hề có điềm báo trước, “Khoa học kỹ thuật Phi Dương” nổ ra khoản nợ 200 triệu (~ 700 tỷ VND), sự biến đổi này khiến Ngọc Trác trở tay không kịp.
(*) Thuật ngữ tài chính lưu hành trên mạng, thường dùng để chỉ các công ty không trả được nợ quá hạn của cho vay ngang hàng P2P, hoặc buôn bán xảy ra vấn đề, không trả được lãi cho nhà đầu tư, xảy ra các vấn đề ngừng kinh doanh, thanh lý, đóng cửa, pháp nhân chạy trốn, mất liên lạc…
Ngay cả ông cụ cũng chỉ trích Tân Tư Mục trước mặt mọi người.
Tân Tư Mục tái mặt giải thích: “Lúc trước, cháu đã thuê bên thứ ba độc lập tiến hành điều tra, họ cũng không phát hiện vấn đề mắc nợ.”
Tân Tư Mục cũng không thể phủ nhận, bèn nói: “Cháu đã trao đổi với Triển Phi Dương rất nhiều lần, hắn luôn hứa hẹn không có vấn đề… Cho tới trước khi Ủy ban Điều tiết Chứng khoán xét duyệt, hắn vẫn hứa hẹn…”
“Xem ra cháu còn non và xanh lắm, Tiểu Mục.” Tân Mộ cười nói, “Hứa hẹn của đàn ông mà cũng tin?”
Tân Tư Mục nuốt nước miếng, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên cháu không dễ dàng tin lời hứa hẹn, cho nên cháu bắt hắn gửi thư cam kết.”
“Ồ, hắn viết thư cam kết, cho nên?” Tân Mộ cười lạnh nói, “Nếu hắn hủy cam kết, cháu có cách gì?”
Quả thực Tân Tư Mục không có cách nào.
Cho dù thư cam kết có hiệu lực pháp luật, Tân Tư Mục có thể dùng nó để khởi tố Triển Phi Dương, nhưng rồi sao? Cho dù thắng kiện hắn ta, cũng không thể cứu vãn cục diện hiện tại. Chứ đừng nói tới, Triển Phi Dương bay ra nước ngoài ngay trong đêm, người ta cầm 300 triệu chạy mất, kiện cáo cái gì?
Tân Mộ thở dài, nói: “Lúc trước con tôi đã nói thế nào? Đừng niêm yết cửa sau, cứ để Thu Thực mua đi. Nếu nghe lời Tiểu Ngọc, thì kẻ ôm cục nợ này đã là Thu Thực. Haizz… Chúng ta tính thử xem, khoản đầu tư 1 tỷ của m-global do Tiểu Ngọc mang tới không còn, niêm yết cửa sau tốn 300 triệu cũng không còn, hiện tại lại mắc nợ 200 triệu, há chẳng phải chúng ta thiệt mất 1.5 tỷ?”
Tân Tư Mục bị truy hỏi tới xám xịt mặt mày, vẫn thẳng lưng, duy trì dáng vẻ thục nữ, nói: “Cô à, không thể tính như thế.”
“Vậy tính thế nào?” Tân Mộ nhếch môi đỏ mọng cười hỏi, “Cháu biết tính toán như vậy, sao không tính được “Khoa học kỹ thuật Phi Dương” có bẫy?”
Cậu Tân cắt ngang chất vấn của Tân Mộ, nói: “Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn. Chẳng lẽ chỉ cần chị hỏi Tiểu Mục là có thể khiến vấn đề biến mất? Chị như vậy có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Tôi có thể.” Tân Mộ cười đáp, “Cho Tiểu Ngọc về là có thể giải quyết!”
Cô dì chú bác trong hội đồng quản trị hoàn toàn quên lúc trước xua đuổi Tân Thiên Ngọc như thế nào, hiện tại lại nhớ ra điểm tốt của cậu.
Gọi là “xa thơm gần thối”, lúc trước Tân Thiên Ngọc nắm quyền, họ cảm thấy cậu vênh váo tự đắc. Một năm nay Tân Tư Mục lên mặt, họ lại ngại Tân Tư Mục không nghe lời trưởng bối. Có ông cụ ở sau màn làm Đại Phật, cũng không ai làm khỉ nhảy nhót.
Nói cho cùng, ai làm đương gia* kẻ đó đắc tội với người khác.
(*) Chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng.
Ông cụ tự mình gọi video với Tân Thiên Ngọc, tỏ ý quan tâm cuộc sống học tập của cậu, sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính.
Tân Thiên Ngọc đã biết được tình huống từ phía Tân Mộ, cho nên cũng không mấy bất ngờ.
Vẻ mặt ông cụ hiền lành nói: “Haizz, chuyện lúc trước oan ức cho cháu. Nhưng ta đã nói, chờ tai tiếng qua đi, cho cháu trở về. Hiện tại ta thấy chiều gió cũng thay đổi…”
Tân Thiên Ngọc đúng là bái phục ông cụ.
Rõ ràng muốn cậu quay về dọn dẹp cục diện rối rắm, nhưng giờ lại nói kiểu nhượng bộ “Tập đoàn đã bỏ qua lỗi lầm của cháu, bây giờ nhân từ cho cháu trở về làm CEO”.
Tân Thiên Ngọc bèn cười, nói: “Không được, ông ơi, cháu còn phải học một năm MBA nữa.”
Ông cụ cho rằng Tân Thiên Ngọc sẽ hấp ta hấp tấp trở về tổng công ty, không ngờ cậu không biết điều như thế, còn làm cao.
Ông cụ có phần mất hứng, nhiều năm như vậy, ông đã quen tất cả mọi người trong gia tộc phải chiều ý ông, ai cho phép cháu ngoại sĩ diện?
“Tiểu Ngọc.” Ông cụ nói, “Cháu phải hiểu được nặng nhẹ, tập đoàn không thể chờ cháu thêm một năm. Dự án này vốn do cháu mở đầu, chẳng lẽ cháu không muốn hoàn thành sao? Cháu cũng không muốn thành quả bị người khác hái mất đúng không?”
“Vâng, ngài nói cũng đúng.” Tân Thiên Ngọc hơi dừng lại, còn nói, “Nhưng, cháu cho rằng, Ngọc Trác thực sự không nên niêm yết cửa sau để lên sàn chứng khoán. Theo ý cháu, vẫn nên niêm yết tại Mỹ thì hơn. Thứ nhất, niêm yết tại Mỹ tốn ít thời gian hơn, khá thích hợp với tình trạng của công ty chúng ta. Thứ hai, niêm yết tại Mỹ có thể lưu thông được nhiều tiền hơn. Thứ ba, chúng ta là công ty xuyên quốc gia*, niêm yết tại Mỹ có thể nâng cao danh tiếng và sức ảnh hưởng trên trường quốc tế, sau này sẽ trợ giúp thêm cho các dự án ở nước ngoài.”
(*) TNCs – Transnational Coporation: Các công ty xuyên quốc gia là các công ty trách nhiệm hữu hạn hoặc vô hạn, có cơ cấu tổ chức gồm công ty mẹ và hệ thống công ty chi nhánh ở nước ngoài, theo nguyên tắc công ty mẹ sẽ kiểm soát tài sản của các công ty chi nhánh thông qua góp vốn cổ phần.
Vấp phải trắc trở khi niêm yết cửa sau, lần này ông cụ hơi nghe vào ý kiến của cậu, lại nói: “Độ khó không thấp?”
“Nếu có m-global giúp chúng ta tiến hành triển khai hoạt động vốn thì xác suất thành công kỳ thực rất cao.” Tân Thiên Ngọc trả lời.
“Nhưng ban giám đốc rất phản đối bên ngoài đầu tư…” Ông cụ ra vẻ khó khăn.
Nhưng Tân Thiên Ngọc không trúng chiêu: Kỳ thực, ban giám đốc nào? Ban giám đốc nào không phải nhìn sắc mặt ông cụ?
Lần trước Tân Thiên Ngọc ngã một cú, bây giờ đã hiểu.
Có người càng già càng sợ người trẻ, nhưng lại không thể không dựa vào người trẻ — ông cụ cũng không phải vì coi trọng thân thích nên mới để họ hàng thao túng ban giám đốc, là ông cụ đa nghi, không tin tưởng người khác họ, miễn cưỡng có thể tin tưởng người thân biết gốc gác – nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Quan hệ giữa Tân Thiên Ngọc và m-global khiến ông cụ kiêng dè, đây mới là nguyên nhân khiến cậu bị ném ra khỏi hội đồng quản trị.
Ngẫm lại, dù hiện tại Tân Tư Mục gây ra món nợ 200 triệu, ông cụ cũng không trách phạt nặng nề.
Nếu không phạm vào điều ông cụ kiêng kỵ, Tân Thiên Ngọc có phạm sai lầm thì cùng lắm bị thu hồi chức vụ CEO, chứ không tới mức bị đá ra ngoài.
Hiện tại, Tân Thiên Ngọc nhắc tới để m-global đầu tư, ông cụ lại bắt đầu nghi ngờ.
Vì xóa tan sự lo lắng của ông cụ, Tân Thiên Ngọc nói: “Cháu biết mấy người trong hội đồng quản trị đang nghĩ gì, chẳng phải là sợ cháu lộng quyền sao? Nhưng, chúng ta cũng không thể vừa muốn tiền của m-global vừa không cho họ được lợi, đúng không? Rốt cuộc vẫn là người ngoài, không thể để họ làm không công. Nhưng cháu thì khác, cháu là họ Tân, cháu sẵn lòng cống hiến vì cái nhà này. Như vậy đi, cháu chỉ giữ 1% cổ phần, còn lại không lấy một xu, đủ lòng thành rồi chứ?”
Ông cụ nghe xong lời này, hơi an tâm, ngoài miệng lại nói: “Cháu nói gì thế? Thằng bé này! Mọi người đều là người một nhà, sao lại không tin cháu?”
Ngoài miệng ông cụ nói tin tưởng Tân Thiên Ngọc, nhưng không hề nhả thêm tý cổ phần nào cho cậu, ngược lại âm thầm chấp nhận tiền đề Tân Thiên Ngọc chỉ lấy 1%.
Chỉ có Tân Thiên Ngọc giữ 1%, ông cụ mới có thể yên tâm cho m-global vào.
Dự theo phương án cũ, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung cộng lại chiếm 20% cổ phần, thực sự ông cụ khó mà không kiêng dè cho được. Nhưng bây giờ Tân Thiên Ngọc chỉ lấy 1%, vậy hai người cộng lại cũng chỉ là 11%, không đáng lo.
Ông cụ mở miệng bảo Tân Thiên Ngọc trở về chủ trì đại cục.
Tân Tư Mục cay đắng, nhưng vẫn giữa phong độ, gọi điện cho cậu: “Bao giờ em về nước? Chị bàn giao cho em.”
Trước đây, Tân Thiên Ngọc đi rất dứt khoát, lúc bàn giao cho Tân Tư Mục cũng vô cùng nhanh gọn, không hề gây ra phiền phức gì cho cô. Hiện tại tình thế biến đổi, Tân Tư Mục cũng sẵn lòng giữ phong độ quân tử giao tiếp hòa bình với cậu.
“Hết kỳ nghỉ rồi hẵng nói.” Tân Thiên Ngọc đĩnh đạc, “Hơn nữa bên này em vẫn chưa học xong. Chị Tiểu Mục vất vả làm tiếp nhé.”
Tân Tư Mục không ngờ cậu bình thản như thế, rất bất ngờ: “Em cũng không gấp nhỉ.”
“Gấp có tác dụng gì? Không có ý nghĩa.” Tân Thiên Ngọc cười, nói, “Kỳ thực em phải cảm ơn chị, mấy câu chị nói khiến em thông suốt rất nhiều.”
“Câu nào?” Tân Tư Mục khó hiểu.
Tân Thiên Ngọc nói: “Chị nói với em, ở tập đoàn làm việc tốt bao nhiêu cũng vô dụng, vẫn phải nắm bắt được suy nghĩ của đám thân thích.”
Tân Tư Mục cười khổ: “À, câu này.”
“Kỳ thực chị Tiểu Mục, chị sai rồi.” Tân Thiên Ngọc nói, “Chị cảm thấy đám họ hàng thật sự có thể chi phối đại cục sao?”
“Hả?” Tân Tư Mục nhướng mày.
“Kỳ thực xét cho cùng, vẫn phải bắt được tâm ông cụ.” Tân Thiên Ngọc nói xong, mỉm cười, “Em nhất định phải học xong MBA. Chị cũng có thể nhân cơ hội này giành được tâm ông cụ!”
Tân Tư Mục không hiểu nổi ý trong lời cậu, nhưng lại cảm thấy ý nghĩa khá sâu xa, trong chốc lát rơi vào yên lặng.
Tân Thiên Ngọc không giải thích thêm, bèn cúp máy.
Gọi video với người họ Tân hết nửa ngày, Tân Thiên Ngọc mới đột nhiên nhớ ra, hình như Túc Trung vẫn còn chờ dưới lầu.
Tối qua có tuyết rơi, hôm nay rất lạnh.
Tân Thiên Ngọc nghi ngờ, với suy nghĩ cứng nhắc của Túc Trung, hẳn sẽ không trốn vào mấy nơi như cửa hàng tiện lợi để sưởi ấm, chắc chắn sẽ như kẻ ngốc đứng ở nơi dễ thấy nhất, sợ lúc cậu xuống lầu không nhìn thấy anh.
Dưới lầu có một quảng trường nhỏ, bình thường Túc Trung sẽ đứng ở giữa quảng trường chờ cậu.
Bởi vì vị trí đó rất bắt mắt, đương nhiên, cũng rất lạnh.
Lúc này Tân Thiên Ngọc mới nhớ ra, hôm nay là lễ Giáng sinh.
“Giáng sinh vui vẻ.” Tân Thiên Ngọc sờ mũi, “Nhưng sao anh lại đóng giả ông già Noel?”
Túc Trung nói: “Không phải em thích đón lễ Giáng sinh sao? Cho nên anh muốn mình mặc đồ có không khí ngày lễ.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn người: “Ai nói với anh là em thích đón lễ Giáng sinh?”
Tuy cậu sống ở nước ngoài, nhưng kỳ thực cậu không có cảm giác gì với lễ Giáng sinh.
“Nhưng trước giờ em đều rất thích đón lễ Giáng sinh mà.” Túc Trung nói, “Chỉ cần chúng ta ở cùng một thành phố, em sẽ nghiêm túc dẫn anh đi chơi.”
Sắc mặt Tân Thiên Ngọc gượng gạo.
Nói thật, cậu căn bản không thích đón lễ Giáng sinh, mà là thích ở bên anh.
Lúc trước cậu vô cùng hèn mọn trước mặt Túc Trung, không dám quấy nhiễu công việc của anh.
Cùng đón lễ Giáng sinh là cái cớ thật hay để cậu chiếm dụng thời gian tinh thần sức lực của anh.
Tân Thiên Ngọc có thể dùng đón lễ Giáng sinh làm lý do, lôi kéo Túc Trung cùng nhau trang trí cây thông Noel trong nhà, cùng nắm tay trên những con phố lấp lánh ánh đỏ, hùng hồn yêu cầu Túc Trung phải bỏ trống một ngày để hẹn hò với cậu.
Tương tự, còn có lễ Tình nhân, Tết Âm lịch…
Nếu như không có ngày lễ, Túc Trung không thể dành thời gian cho mình.
Nghĩ về quá khứ, viền mắt cậu nóng lên, nhưng lại lạnh dần vì gió lạnh: “Trước kia sao anh không thể đối tốt với em như thế?”
Túc Trung ngây người, kỳ thực anh rất ngốc nghếch, căn bản không cảm thấy trước kia không tốt với cậu.
Trong chớp mắt anh như trở thành một đứa trẻ mắc sai lầm: “Bây giờ anh tốt với em là muộn rồi sao?”
Tầm mắt cậu tránh về hướng khác: “Muộn rồi.”
Túc Trung giật mình ngơ ngác hồi lâu, mãi sau mới nói: “Anh sẽ đối tốt với em gấp bội là được.”
Tân Thiên Ngọc không nhìn anh, cố ý dùng giọng lạnh như băng nói: “Lì lợm cũng vô dụng. Em sẽ không quay về bên anh.”
“Không sao.” Giọng anh vang lên qua bộ râu của ông già Noel, “Em đừng tức giận.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn ra: “Em tức giận?”
“Trông em có vẻ rất tức giận.” Nửa gương mặt anh giấu sau bộ râu, “Có phải anh lại làm gì sai không?”
Đôi mắt lộ ra ngoài của anh tràn ngập lo sợ luống cuống, vẻ mặt như một đứa trẻ ngốc nghếch làm đi làm lại vẫn sai đề toán đơn giản “1 + 1 = 2” nên bị trách phạt. Nó loáng thoáng biết mình làm sai gì đó, nhưng kỳ thực không biết chính xác mình làm sai cái gì, chỉ có thể vừa lo lắng vừa tự trách nhìn phụ huynh.