Lại nói tiếp, cũng lâu rồi Tân Thiên Ngọc chưa về nhà cũ của Tân gia.
Những người có chấp niệm với quyền lực, đa phần cũng rất đặt nặng cảm giác nghi thức – ông cụ cũng không ngoại lệ. Nhà cũ tượng trưng cho quyền uy của ông, tương đương với “tẩm cung hoàng đế”, chỉ mình ông có thể ở lại – đương nhiên, người hầu cũng có thể, nhưng trong quan niệm của ông, kỳ thực người hầu không tính là người.
Các con của ông sau khi lập gia đình đều rời khỏi nhà cũ, các cháu cũng không sống ở nhà cũ.
Chỉ thi thoảng ông bỗng nhớ tới đứa trẻ nào, thì mới cho nó tới ở đôi ngày, đây là vinh dự lớn lao, biểu hiện ông thiên vị đối với hậu bối nào.
Nhiều năm qua, cậu Tân và Tân Mộ đều âm thầm phân cao thấp xem giữa Tân Thiên Ngọc và Tân Tư Mục thì ai được ông cụ yêu quý hơn, ai có thể ở thêm vài đêm ở nhà cũ, ăn thêm được mấy bữa cơm.
Tân Thiên Ngọc cũng từng rơi vào “vòng luẩn quẩn tranh giành tình cảm”, cố gắng thể hiện, hết sức sắm vai một đứa cháu hợp ý ông cụ.
Chỉ e Tân Tư Mục cũng là như vậy.
Kỳ thực ông cụ có không ít cháu, cháu nội cháu ngoại đều không thiếu, chỉ cần đủ thông minh ngoan ngoãn, ông đều thể hiện chút từ ái. Cho nên, cạnh tranh để trở thành “đứa cháu được yêu thương nhất” là vô cùng dữ dội.
Dòng chính, dòng thứ đều dùng hết vốn liếng để tranh giành tình cảm, hơn nữa thường là người lớn và trẻ con cùng ra trận, không khác gì cung đấu.
Người thắng cuối cùng là Tân Tư Mục và Tân Thiên Ngọc, họ được ông cụ yêu thương nhất, nhưng vẫn không thỏa mãn, giơ tay liều mạng cướp chiếc ghế người thừa kế duy nhất, tạo thành cục diện đối lập.
Nhưng, bây giờ Tân Thiên Ngọc đã trưởng thành, chín chắn, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy tư thế tranh giành tình cảm của mình vừa đáng thương vừa nực cười.
Có lẽ, trong mắt ông cụ, không phải là thấy con cháu bên gối, mà là chó dữ cướp thịt.
Ông cụ hưởng thụ không phải là gia đình vui vẻ, mà là một đám trẻ đồng lứa vây quanh một ông cụ tuổi xế chiều để nịnh nọt, tranh đoạt, cướp thịt cướp xương.
Rốt cuộc quyền lực để cho ai, e rằng trong lòng ông đã quyết định từ lâu, chỉ là tới nay không nói ra, muốn cho mọi người hy vọng, nhìn mọi người ganh đua.
Mọi người càng cạnh tranh, ông lại càng yên ổn.
Nghĩ tới những chuyện này, trên mặt Tân Thiên Ngọc lướt qua vẻ bỡn cợt tan biến trong chớp mắt như gió thoảng qua.
Người hầu của nhà cũ vừa nghênh đón Tân Thiên Ngọc và Tân Mộ vào nhà, vừa nói: “Mọi người đang chờ đại tiểu thư và tiểu công tử.”
Tân Thiên Ngọc nghe thấy hai từ “mọi người”, hỏi: “Bên trong còn có ai?”
“Đại thiếu gia và tiểu thư Tư Mục đều có mặt.” Người hầu đáp.
“À.” Tân Thiên Ngọc gật đầu: Cậu Tân và Tân Tư Mục đều ở đây?
Đoán chừng là mưu kế của ông cụ.
Ông cụ muốn mình và Tân Tư Mục đối chiến, cậu Tân và Tân Mộ đối chiến.
Cậu Tân đúng là hoàn toàn bị ông cụ khống chế, chỉ đâu đánh đó, còn tưởng mình thật sự ảnh hưởng được tới ông cụ, thật tình không biết ông ta chỉ là con chó để ông cụ thả ra cắn người.
Còn Tân Tư Mục…
Tân Thiên Ngọc nhìn chị họ khí chất ưu nhã, gương mặt lộ ra nụ cười.
Tân Tư Mục cũng khẽ gật đầu với cậu: “Dạo này không gặp, có khỏe không?”
Lúc này, ông cụ cũng khoan thai tới muộn, thân thiết nói tới nói lui với Tân Thiên Ngọc, hỏi tình hình gần đây của cậu. Nhìn dáng vẻ lúc này của ông cụ, thật giống một người ông hòa ái, hoàn toàn không phải là người cầm quyền dùng kế làm hỏng thanh danh của Tân Thiên Ngọc, trục xuất cậu rời khỏi công ty.
Mọi người tán gẫu một hồi, ông cụ mới nói: “Dạo này công ty đang mở rộng, dự định toàn bộ châu Á, chuyện này cháu có để ý không?”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc cười đáp, “Dù sao cháu cũng là cổ đông.”
Ông cụ lại nói: “Ta thấy cháu có kinh nghiệm làm dự án nước ngoài, Tiểu Mục cũng không có kinh nghiệm này… Tiểu Mục gặp phải vấn đề,cũng có thể trao đổi với Tiểu Ngọc đôi chút.”
Tân Tư Mục nghe vậy gật đầu, thoạt nhìn không có gì không vui. Nhưng cậu Tân thì không vui, cười lạnh nói: “Tiểu Ngọc giờ như thế, không thích hợp nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty!”
Tân Mộ trợn mắt: “Tiểu Ngọc nhà tôi làm sao? Tiểu Ngọc lúc nào cũng tốt!”
“Như nào còn cần tôi nói rõ sao?” Cậu Tân cười trào phúng, “Hiện tại danh tiếng nó bại hoại, liên lụy tới tập đoàn. Tập đoàn đã gửi thông cáo nói sẽ không để nó nhậm chức…”
“Đây cũng chỉ là kế sách tạm thời.” Ông cụ nhàn nhạt nói, “Tiểu Ngọc là cháu ta, sao ta có thể không cần nó? Kỳ thực ta thấy, để nó ra nước ngoài làm dự án là tốt nhất, thứ nhất có thể nó tích lũy kinh nghiệm, thứ hai là tạm tránh phong ba. Chờ thêm vài năm, mọi người đều quên chuyện này, nó có thể quay về hội đồng quản trị.”
Nghe thấy dự định của ông cụ, sắc mặt cậu Tân thay đổi, tựa như không thể chấp nhận được.
Tân Thiên Ngọc chỉ thấy mắc cười: Định làm gì vậy? Cho một cái tát lại thưởng một viên mứt táo? Thật sự coi mình là chó để huấn luyện?
Ông cụ ôn hòa cười nhìn về phía Tân Thiên Ngọc, trên mặt có vẻ tự đắc mơ hồ, tựa như đang đợi Tân Thiên Ngọc dập đầu tạ ơn.
Nhưng cậu lại không muốn diễn kịch với ông cụ, bèn nhún vai, nói: “Cháu thấy cậu Tân có lời muốn nói?”
Lúc đầu ông cụ lên tiếng, cậu Tân không dám dị nghị, nhưng Tân Thiên Ngọc đã nhắc tới, ông ta cũng không nhịn nổi, bèn nói: “Chuyện vừa mới qua bao lâu mà đã để Tân Thiên Ngọc quay về? Như vậy sao mà ăn nói được với công chúng? Hơn nữa, Tân Thiên Ngọc gặp vấn đề tác phong cá nhân cũng không phải lần đầu, có lần hai thì sẽ có lần ba…”
Ông cụ lại “haizz” một tiếng, nói: “Lời này của con là không đúng. Tiểu Ngọc trẻ tuổi, làm việc lỗ mãng cũng là chuyện thường. Hiện tại nó đã được giáo huấn, biết học ngoan, sau này tất nhiên sẽ tốt.”
Cậu Tân vẫn căm giận bất bình, nhưng không dám phản bác lời của ông cụ, chỉ dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm Tân Thiên Ngọc.
Tân Thiên Ngọc lại chậm rãi cười nói: “Ông nói vậy cũng quá coi trọng cháu. Tính cách của cháu không sửa được, cũng không thể học ngoan, cháu có thể phản nghịch cả đời.”
Nghe thấy Tân Thiên Ngọc nói vậy, vẻ mặt ông cụ lộ ra sự giật mình.
Tân Thiên Ngọc thản nhiên nói tiếp: “Người một nhà không ngại nói trắng ra, con người cháu rất trái tính trái nết, không thích hợp trở thành người nắm quyền làm giáo dục. Cháu không định đụng vào tập đoàn Ngọc Trác. Ban giám đốc cũng được, tổng giám đốc cũng thế, đều không liên quan tới cháu. Mấy người thích làm gì thì làm.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả người bình tĩnh như Tân Tư Mục cũng nhướng mày, tựa như không thể tin nổi.
Tình tiết phát triển vượt ngoài dự đoán của ông cụ, cảm giác không thể khống chế khiến ông cụ không mấy thoải mái. Ông cụ ho khan hai tiếng, cười nói: “Cháu đang cáu kỉnh như trẻ con?”
“Cháu đã bao lớn, trưởng thành rồi, đâu còn là trẻ con?” Tân Thiên Ngọc nói, “Kỳ thực lần trước ngài để cháu rời khỏi hội đồng quản trị, cháu đã nói, nếu biết quản lý tập đoàn Ngọc Trác thì phải là thánh nhân, là tấm gương đạo đức, cháu chắn chắn không làm. Lời này là thật lòng, không phải là giận dỗi.”
Đương nhiên, lần trước Tân Thiên Ngọc đập thư từ chức rời khỏi hội đồng quản trị, đúng là đã nói “Cháu làm tổng giám đốc, chứ không phải làm Khổng Tử! Nếu biết làm tổng giám đốc tập đoàn giáo dục phải là thánh nhân, cháu đã không thèm làm!”, nhưng lúc đó mọi người đều cho rằng cậu chỉ hành động theo cảm tính, không nghĩ rằng cậu nói thật.
Lẽ nào, cậu thực sự vì cá tính mà buông tha gia sản lớn như vậy?
Chuyện này… quả thực quá cá tính.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.
Tân Thiên Ngọc lại trầm tĩnh nhàn nhã.
Ông cụ cảm thấy mọi chuyện thoát khỏi khống chế, có chút bất an.
Trong dự tính của ông, Tân Thiên Ngọc sẽ giống như lần trước, thật cao hứng quay về tiếp tục bán mạng, ai ngờ…
“Khụ khụ.” Ông cụ ho khan hai tiếng, nói, “Tiểu Ngọc, cháu tới thư phòng của ta, hai ông cháu ta trò chuyện.”
Tân Thiên Ngọc gật đầu đồng ý.
Thư phòng của ông cụ cổ kính, mang theo vài phần khí thế đế chế lúc hoàng hôn.
Trước kia, Tân Thiên Ngọc luôn cảm thấy nơi này vô cùng trang nghiêm, nói chuyện cũng không dám cao giọng, nhưng hiện tại, cậu còn ngại nơi này cổ xưa, ngay cả mùi đàn hương đắt tiền trong không khí cũng khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
Ông cụ gõ bàn một cái, nói: “Tiểu Ngọc, nói cho ta biết, cháu nghĩ thế nào?”
“Cháu đã nói rồi.” Tân Thiên Ngọc cảm thấy phát chán, trong giọng nói cũng mang theo vài phần sốt ruột, “Dư luận liên tiếp khiến cháu phiền muộn, cháu không muốn gánh vác gông xiềng. Đối với cháu, con người, quan trọng nhất là vui vẻ. Nếu không thể thích gì làm nấy, có tiền để làm gì?”
Ông cụ cười, nói: “Thực sự là tính trẻ con! Ta biết, cháu không phải là đứa trẻ ngây thơ, cháu là người trưởng thành. Chẳng lẽ cháu cam lòng làm một con sâu gạo lĩnh tiền tiêu vặt từ quỹ ủy thác để sống qua ngày?”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày, nói: “Cháu chỉ không cam lòng làm một người làm thuê gọi là phải tới, vẫy là phải đi.”
“Người làm thuê gì chứ?” Ông cụ lắc đầu, “Cháu là người thừa kế vừa ý ta.”
Tân Thiên Ngọc cảm thấy mắc cười: Nếu như hai, ba năm trước cậu nghe thấy ông cụ chính miệng nói ra ba từ “người thừa kế”, chắc chắn sẽ vui mừng không gì sánh được. Nhưng bây giờ…
“Chị họ thích hợp hơn cháu.” Tân Thiên Ngọc nói, “Chị ấy làm việc cẩn thận, có nề nếp, làm người kiên định, rất giỏi giang. Con người cháu không thể ngồi yên, không làm được chuyện này.”
Nghe cậu nói vậy, ông cụ càng cảm thấy bất ngờ, ông không biết cậu thực sự không muốn quyền thừa kế, hay chỉ đang lạt mềm buộc chặt.
Ông cụ nói thêm một bước: “Con bé không thông minh nhạy bén bằng cháu. Ta coi trọng cháu hơn.”
“Ông coi trọng cháu?” Tân Thiên Ngọc cười, “Lúc cháu làm tổng giám đốc, sao ông lại đâm sau lưng cháu?”
Lời này của cậu quá trực tiếp, lại không hề có dấu hiệu gì, tựa như một đao từ trên trời rơi xuống, chém ông cụ trở tay không kịp, biểu cảm của ông cụ cũng không kiềm giữ nổi, lóe lên sự kinh ngạc và giận dữ. Nhưng, dẫu sao ông cụ cũng là cáo già, một giây đã trở về gương mặt hiền lành: “Sao cháu có thể nói như thế? Ta vẫn luôn coi trọng cháu nhất! Cháu ngẫm thử xem, mỗi lần cháu gặp rắc rối, ban giám đốc không tha cho cháu, đều là ta giữ gìn cháu!”
Vẻ hòa nhã mặt ngoài chỉ e không giữ nổi.
Tân Thiên Ngọc cười nhạt: “Cháu biết, tin đồn cháu gọi vịt là do ngài truyền đi. Quan hệ giữa cháu và Túc Trung khiến ngài khúc mắc.”
Ông cụ hơi suy ngẫm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ người tốt: “Cháu nói thế khiến ta rất đau lòng. Lẽ nào cháu không biết cháu vẫn luôn là đứa cháu ta yêu thương nhất?” Ánh mắt mang theo vài phần đau lòng, cứ như thật.
Tân Thiên Ngọc vừa khâm phục diễn xuất của cáo già, vừa cười nói: “Ngài yêu thương cháu, thích sự thông minh ngoan ngoãn của cháu. Đáng tiếc, hiện tại cháu trưởng thành, trở nên quá thông minh nhưng không đủ ngoan ngoãn.”
Ông cụ âm thầm thừa nhận trong lòng, Tân Thiên Ngọc nói đúng. Ông rất vừa ý sự thông minh của cậu, nhưng lại bất mãn cậu không đủ ngoan ngoãn.
Ông cụ trầm giọng nói: “Cháu là cháu của ta, sự yêu thương ta dành cho cháu sẽ không thay đổi.”
Tân Thiên Ngọc giễu cợt: “Cháu biết, cho nên mặc dù ông kiêng kỵ và bất mãn với cháu, nhưng không hề từ bỏ cháu. Ông chèn ép cháu, không phải vì muốn đánh đuổi cháu, mà vì muốn cháu phục tùng.” Nói xong, Tân Thiên Ngọc dùng tay ra hiệu động tác kéo dây xích chó, “Ông muốn dùng cách này vừa xiết vừa thả, để cháu hiểu, quyền lực vĩnh viễn trên tay ông, cháu phải nghe lệnh ông, mới có chỗ đứng ở Ngọc Trác.”
Ông cụ bị nói trúng tim đen, câm lặng hai giây, mới nói: “Cá tính của cháu quá sắc bén, ta mài giũa cháu, cũng vì tốt cho cháu.”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt: “Không phải vì ngài hy vọng cháu làm cháu ngoan cả đời? Tới khi ngài đi không nổi, cháu phải ba quỳ chín lạy khấu tạ long ân đón nhận quyền hành mà ngài bố thí, kế thừa đại nghiệp thiên thu của ngài, dùng cả đời phấn đấu để kéo dài sự huy hoàng của ngài?”
Ông cụ cạn lời: Đây đúng là kế hoạch của ông.
Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: “Ông thật sự coi mình là hoàng đế, có quyền sinh sát trong tay?” Nói xong, Tân Thiên Ngọc đứng lên, không ham chiến nữa, quay đầu nói: “Chút giang sơn này của ông, cháu còn không để vào mắt.”
Ông cụ nhìn bóng lưng rời đi của cậu, siết tay cười nhạt: “Cầm tiền của ông ngoại làm phú tam đại*, lại nói không để giang sơn của ta vào mắt? Có ăn cháo đá bát quá không?”
(*) Nhà giàu đời thứ ba.
Bước chân đi ra ngoài của Tân Thiên Ngọc dừng lại, cậu quay đầu cười: “Chủ tịch, ngài có lầm gì không? Dự án niêm yết do cháu làm, m-global là cháu dắt mối, nhưng cháu chỉ lấy 1% cổ phần! Ông ra ngoài tìm đại người trong nghề xem, ai mà thèm nhận offer này. 1% hoàn toàn là giá người thân. Không phải cháu bắt ông chia hoa hồng, là ông bạc đãi đại công thần như cháu! Ăn cháo đá bát, không phải là cháu, mà là ông!” Nói xong, Tân Thiên Ngọc sải bước rời khỏi thư phòng bài trí cũ kỹ này, hít thở không khí trong lành.
Tới khi Tân Thiên Ngọc rời khỏi, vẻ trấn tĩnh hòa nhã của ông cụ mới biến mất, lộ ra sự bực tức, gương mặt già nua nhíu chặt.
Thực sự đã lâu rồi ông không bị khiêu khích như vậy, hơn nữa đối phương còn là cháu ông.
Ông thực sự không chịu được nỗi bực bị khiêu chiến quyền uy này, thầm hạ quyết tâm, phải ép bằng được thằng cháu này cúi đầu nhận sai.
Bữa cơm ở nhà cũ này, ăn không có vị gì.
Ông cụ lại thử bảo Tân Mộ khuyên nhủ Tân Thiên Ngọc.
Tân Mộ nói: “Con lớn không nghe mẹ, nhất là bây giờ nó còn kết hôn rồi, sao còn nghe con?”
Ông cụ cũng hiểu, hiện tại Tân Mộ cũng đứng về phía Tân Thiên Ngọc.
Ông càng tức giận hơn: Con gái bất hiếu!
Không được mấy ngày, Tân Mộ bèn gọi điện cho Tân Thiên Ngọc tố khổ: “Vì bảo vệ con, mẹ đắc tội ông cụ!”
“Thế à?” Tân Thiên Ngọc hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Con còn không biết?” Tân Mộ khựng lại, “Ông cụ đóng băng quỹ ủy thác của chúng ta.”
“Ồ? Thế à?” Tân Thiên Ngọc thật sự không biết, bởi vì cậu không để ý.
Chủ yếu là cậu nhiều tiền quá, việc thì bận rộn, không có để tâm.
Tân gia có quỹ ủy thác gia tộc, lúc trước Tân Thiên Ngọc vẫn lĩnh tiền tiêu vặt từ nơi này. Từ khi cậu trưởng thành, mỗi tháng có thể lĩnh hai, ba trăm ngàn(~ 700 triệu tới 1 tỷ VND). Vì cậu không còn làm việc trong tập đoàn, cho nên trong mắt ông cụ, nguồn kinh tế duy nhất của cậu là quỹ ủy thác gia tộc.
Còn Tân Mộ đã nghỉ việc ở tập đoàn, mặc dù có nguồn thu khác, nhưng mất khoản quỹ ủy thác, cũng là tổn thất rất lớn đối với bà.
Bà oán giận với con trai: “Ai nha, bây giờ mẹ bị phong tỏa kinh tế, làm sao bao nuôi chó con?”
“Vâng, con biết rồi.” Tân Thiên Ngọc nói, “Để con bỏ ra 100 triệu (~ 350 tỷ VND), cho mẹ lập ‘quỹ nuôi chó’, được không?”