Bùi Chước không tham gia buổi liên hoan tối đó.
Sau khi thức giấc, tinh thần cậu đã đỡ hơn rất nhiều, họp xong cậu ở lại trong văn phòng chữa bài hai tiếng đồng hồ, trước lúc về cậu còn đặt một hộp sữa chua trên bàn làm việc của Lục Lẫm.
Trùng hợp rằng hôm nay là sinh nhật của thầy Văn dạy Toán lớp B nên anh ta hô hào mọi người cùng đi ăn vịt nướng, nói rằng đã đặt bàn sẵn ở Hồng Tân Lầu trên phố Bách Vạn Trang rồi.
Lục Lẫm bước vào phòng mới nhớ ra cô Hoắc chính là chủ nhiệm của lớp B.
Anh dừng bước, cảm giác bất thường dâng lên trong lòng rồi lại bị đ è xuống, bỗng dưng anh muốn kiếm cớ có việc đột xuất để rời khỏi đây.
– Anh Lục tới rồi, vào đây ngồi đi! – Giáo viên bên cạnh vẫy tay chào – Đuôi bò kho tàu ở đây ngon nhức nách, tôi bảo mọi người nghe này, lần trước tôi dẫn vợ đến đây…
Lục Lẫm ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, nhìn những người khác trong phòng.
Hoắc Lộc không cao lắm, ngồi giữa những giáo viên nam lại càng tôn lên vẻ nhỏ bé, cười rất vui vẻ.
Lục Lẫm lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn wechat của mấy vị phụ huynh, tiếp tục nghe bọn họ tán gẫu đôi câu.
– Sau đó đến lúc cầu hôn, chúng tôi đến Mai phủ, nghe nói đây là nhà riêng được Mai Bảo Cửu, con trai của Mai Lan Phương mua lại từ tay Bối lặc gia. – Thầy giáo kia vô cùng vui vẻ – Tiêu tiền vào đấy cũng đáng.
(Mai Lan, được biết đến với nghệ danh Mai Lan Phương, là một nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng người Trung Quốc.)
– Đồ ăn thế nào? – Hoắc Lộc tò mò hỏi – Lẽ nào có thể ăn thịt thiên nga?
– Lúc ấy thì làm gì còn tâm trạng để ý đến đồ ăn. – Một giáo viên khác cười nói – Hôm cậu ấy cầu hôn còn đi đi lại lại trong văn phòng, căng thẳng tới mức hỏi chúng tôi hay để hôm khác hãng cầu hôn.
Trong lúc nói chuyện, mấy món ăn cũng lần lượt được mang lên, mọi người chạm cốc, uống ngụm rượu rồi ăn uống, đôi bên thân thuộc không câu nệ gì hết.
Lục Lẫm ăn rất chậm, cảm giác như chẳng có khẩu vị gì.
Thầy Ôn ngồi bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng, vừa vươn tay đã đụng đổ ly đế cao.
– Xin lỗi, xin lỗi. – Anh ta vội vàng đứng dậy tìm khăn giấy lau tay áo cho Lục Lẫm, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên rồi còn chưa kịp lấy giấy ăn.
Hoắc Lộc nghe thấy vội mở túi xách, lấy khăn giấy ném cho Lục Lẫm từ xa:
– Ở đây này.
Lục Lẫm bắt lấy khăn giấy, nói câu cảm ơn. Lau xong anh mới ngồi xuống, trả gói khăn giấy về.
Cứ thế Hoắc Lộc mở túi ra đóng lại hai lần, nữ giáo viên ngồi cạnh tinh mắt nhìn thấy tấm ảnh nhỏ bên trong:
– Cô Hoắc, cô giấu người yêu không nói với chúng tôi hả?
– Người yêu gì cơ? – Thầy Hoàng đang gặm đuôi bò, bận tới mức dính cả hành vào cằm – Cô Hoắc yêu đương rồi hả?
Nữ giáo viên chớp chớp mắt đùa cợt:
– Tôi nhìn nhầm rồi, không có gì.
Hoắc Lộc thản nhiên mở túi xách, lấy ra tấm ảnh chụp chung hình dạng như tấm card.
Ngày Bùi Chước tốt nghiệp đại học, cô đã có lòng cùng với bố mẹ tới đại học chúc mừng cậu, ảnh chụp chung bốn người được kẹp trong ngăn giữa.
Dù sao bố cô là người kinh doanh, mẹ cô làm việc ở Viện Khoa học Kỹ thuật, bị người ta biết rất dễ kéo theo thị phi.
Cô móc ảnh chụp ra, tiếng hoan hô như sấm dấy lên trong căn phòng.
Thầy Văn múc bát canh cho thầy Ôn, cười nói:
– Đã theo đuổi thành công rồi à?
Hoắc Lộc hí hửng nhìn bọn họ:
– Thấy sao nào?
Lục Lẫm cúi đầu uống bia, bị Tiểu Hoàng kéo tay nhìn ảnh chụp chung của hai người:
– Anh xem, anh xem đi, thầy Bùi đội mũ tiến sĩ trông ngây ngô thế không biết, nhưng mà cũng đẹp trai.
– Thầy Bùi có xấu bao giờ đâu. – Nữ giáo viên nói chêm câu đùa – Đáng lẽ chủ nhiệm Lục phải gọi cậu ấy đến ăn cơm cùng, cho đôi vợ chồng son này ngồi chung với nhau.
Hoắc Lộc nín cười nhấp một ngụm rượu.
– Vợ chồng son ư? – Tổ trưởng tổ Ngữ văn gõ bàn – Bớt nói linh tinh đi, Tiểu Hoắc còn chưa gả cho người ta, về sau đừng nói đùa như vậy nữa.
Bà mang gương mặt không giận cũng nghiêm, có nét giống Tư Cầm Cao Oa.
Bà là người có kinh nghiệm dày dặn trong trường, có mấy giáo viên ở đây còn từng được bà dạy ba năm cấp ba, bình thường mọi người đều yêu quý bà.
– Cô Bành. – Tiểu Hoàng rất tò mò – Cô nhìn tấm ảnh này xem…
Lục Lẫm đã bắt đầu nghĩ lý do để rời khỏi đây trước rồi.
– Ảnh chụp làm sao? Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, muốn xem ảnh chụp có thể cho cậu xem mấy trăm tấm. – Bà lão lườm ngang, nói – Đây là anh trai con bé, anh trai ruột.
Mười mấy con người trong phòng đều ngơ ngác.
– Anh?
– Anh ruột?
– Nhìn đâu có giống. – Một giáo viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi – Thầy Bùi trông chẳng khác gì người mẫu nam…
Hoắc Lộc nói thật:
– Tôi giống bố.
Vào khoảnh khắc này, Lục Lẫm mới cảm thấy máu trong cơ thể mình ngừng chảy mấy giây.
– Cô và thầy Bùi là… hai anh em? – Anh cất tiếng hỏi.
– Đúng vậy, nếu em không khóa mạng xã hội, mọi người có thể tìm được nhiều ảnh hơn thế nữa. – Hoắc Lộc cười híp mắt nhìn anh – Lúc nhỏ anh trai em đẹp trai lắm, năm cấp hai, cấp ba còn có công ty tìm kiếm ngôi sao tìm đến anh ấy, nhưng anh ấy không đi.
Lục Lẫm nghe rất rõ ràng từng câu từng chữ, Hoắc Lộc càng nói, anh càng cảm thấy lồ ng ngực nóng lên.
Hóa ra là vậy.
Tại sao lại vậy?
Anh bỗng cảm thấy may mắn vì ngày hôm ấy Bùi Chước không nghe rõ lời anh nói trên đường. Khi ấy anh chẳng những hấp tấp mà còn vượt quá giới hạn, còn nói gì mà không hay.
Anh muốn nhoẻn miệng cười, song vì những giáo viên khác vẫn còn đang có mặt ở đây, anh không dám thể hiện rằng mình như vừa mới trút gánh nặng.
Lục Lẫm không nhớ rõ tiếp đó bữa cơm đã kết thúc thế nào, chờ khi tan cuộc, anh bèn lái xe về nhà, đèn xanh thông suốt cả quãng đường đi, dường như biết được tâm trạng hiện tại của anh rất tốt.
Khi về đến nhà, người đàn ông vừa ngâm nga vừa rửa cốc cà phê, lau sạch sẽ bàn ghế và cửa sổ trong nhà trong tiếng phim truyền hình ồn ào của tầng trên, xong xuôi mới ngồi trên sofa mở điện thoại ra xem.
Anh ấn vào wechat, muốn nói gì đó với Bùi Chước, khung đối thoại vẫn dừng ở ba ngày trước, tin nhắn cuối cùng là sticker thỏ mà Bùi Chước gửi.
Lục Lẫm nhìn chằm chằm vào avatar của Bùi Chước, nhịp thở dần trở nên chậm rãi.
Rõ ràng đối phương không nhìn thấy, nhưng anh vẫn đợi rất lâu mới mở to ảnh đại diện của cậu lên.
Đó là ảnh chụp selfie khi thầy Bùi còn trẻ, nụ cười ngây ngô dịu dàng, lông mi rất dài.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ cong lên đặt trên môi của người trong ảnh rất cuốn hút và bí ẩn.
Lục Lẫm đợi tới khi nhịp tim chậm dần rồi mới cẩn thận đưa ngón tay ấn lưu bức ảnh này lại.
Anh ngắm rất lâu, bỗng dưng cảm thấy chua xót trong lòng.
Mặc dù cố ý làm lơ lâu đến vậy, nhưng vẫn có một số thứ vẫn chẳng thể giấu nổi, bản thân Lục Lẫm tự biết điều ấy.
Anh tắt tấm ảnh đi, một lúc lâu sau không nói gì.
Anh thích người ấy mất rồi, thực sự rất thích.
Lục Lẫm độc thân hơn hai mươi năm, chưa từng nghĩ tới chuyện rốt cuộc mình thích nam nay nữ.
Anh cắt đứt quan hệ với gia đình từ năm hai đại học, phần lớn thời gian đều dùng để làm thêm kiếm tiền, nghĩ cách nộp đủ học phí và nuôi sống bản thân mình.
Ngay cả lúc đi làm rồi, anh cũng không ngừng đầu tư kiếm tiền, tăng ca làm việc, nhưng mua nhà quả thực là một chuyện quá xa vời.
Tựa như không thể dừng lại để yêu, cũng chẳng còn sức lực rung động.
Anh dựa sâu vào sofa, dùng mu bàn tay che mắt.
Điện thoại chợt vang lên.
“A lô? Thầy Lục hả?” Cô Bành nói: “Cậu đi vội quá nên quên ví tiền trên bàn rồi, ngày mai qua chỗ tôi lấy nhé.”
“Em sơ ý quá, xin lỗi cô.” Lục Lẫm nói, “Ngày may em sẽ tới tìm cô.”
“Xin lỗi gì chứ.” Bà lão không để bụng, “Mấy ngày nay cậu làm tốt lắm, có thể làm gương cho những giáo viên khác cũng coi như chia sẻ gánh nặng với tôi rồi.”
“À đúng rồi, Tết dương lịch này khóa chúng ta sẽ tổ chức du lịch suối nước nóng, cậu nhớ bảo thầy Bùi điền giấy nguyện vọng sớm đi nhé, còn phải mang theo áo tắm của mình nữa, tôi cứ cảm thấy đồ ở khách sạn chẳng sạch chút nào.”
Lục Lẫm nắm chặt điện thoại, “vâng” một tiếng.
“Hay là cậu và thầy Bùi ở chung một phòng đi? Cậu ấy sạch sẽ thế, tôi sợ ở chung với mấy ông già hôi sẽ khiến cậu ấy khó chịu.” Bà cụ chu đáo tiếp tục, “Năm ngoái chúng ta ra ngoài chơi, nghe nói mấy giáo viên địa lý, vật lý ngủ ngáy đến tầng trên còn nghe thấy, tôi thấy chuyện này rất phiền.”
Lục Lẫm hơi thất thần, một lúc sau lại “vâng” một tiếng.
“Cậu nhớ là được rồi, cúp nhé, bye.”
Vừa cúp máy, Lục Lẫm nhìn chằm vào nhật ký cuộc gọi hồi lâu, ngón tay mở vào trang Baidu, bắt đầu tìm kiếm những thông tin liên quan.
Anh muốn theo đuổi Bùi Chước.
Anh không muốn đợi nữa.
Hết chương 14
⇒Chương 15⇐
Lời tác giả: Chợt nhớ ra Bắc Kinh không có tự học tối.
Trường học trong truyện là tưởng tượng, cứ coi như phục vụ cho cốt truyện đi vậy.