Nước Mắt Của Mưa

Chương 7



Kỳ Lâm phóng thật nhanh ra ngoài cổng trường, mong đuổi theo kịp nó.

Trong khi đó nó đang ung dung dạo bước, thả hồn mình vào làn gió mát trước cơn mưa, vị của gió thật ngọt, lành lạnh, nó có một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, khẽ hít gió, nó thấy tâm hồn chợt bình yên đến lạ, và rồi trong khoảnh khắc bình yên ấy, nó nghe được tiếng bước chạy của ai đó, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Kỳ Lâm đang tiến gần.

Nó thoáng chút ngạc nhiên, cậu đến cạnh nó, khom người chống tay lên gối thở hỗn hễn.

_Anh chạy theo em làm gì mà trông khổ sở thế, có chuyện gì sao ạ?- nó khẽ cúi người cạnh cậu, tay không ngừng vuốt lưng như giúp cậu dễ thở hơn.

Điều đó làm cậu mỉm cười, nhưng vờ như không, cậu giật phắt người dậy, cốc đầu nó một cái rõ đau:

_A, anh làm sao thế?- nó sờ tay lên trán, mặt bực dọc nhìn cậu.

_Cho chừa cái tội bảo anh ngốc.- cậu mỉm cười đắc chí

Nó ngây người ra_Chỉ có vậy mà anh chạy hồng hộc theo.

_Tự dưng muốn tắm mưa nên đi cùng cho có bạn, ai đuổi theo nhóc làm gì.- cậu làm ra vẻ kiêu căng

_Thế mà làm hết cả hồn- rồi nó ung dung bước đi

Anh nhìn theo nó, dáng đi ấy có phần hơi lạ, rồi anh nhìn xuống chân nó và phát hiện có một vệt máu dài từ đầu gối, vội chạy theo

_Đứng lại cái đã nào- rồi anh cúi người ngồi xuống nhìn vào chân nó, lòng chợt thấy xót xa.

_Chảy máu đến thế này mà vẫn cố đi, nhóc muốn cho chân nó gãy ra luôn à.

Anh nói làm nó chợt nhận ra cái cảm giác đau nhói ở chân, nãy giờ vì phấn khích là trời sắp mưa mà nó chẳng còn thấy đau nữa, đau nhưng nó vẫn không nhìn xuống chân, ánh mắt đó hơi trùng lại nhìn xa xăm, người như tê đi.

Mùi máu loãng đi trong mùi của mưa, may là như vậy.

_Chắc là do khi nãy bị xô rồi- anh nhận định, rồi dìu nó vào một cái ghế đá gần đó- ở yên đấy một tí, anh sẽ quay lại ngay.

Cậu chạy đi, một lúc sau quay về với cả đống dụng cụ y tế, cầm chân nó lên cậu ân cần sát trùng vết thương rồi băng bó, thi thoảng lại cố tỏ ra nhẹ nhàng hơn khi nó xuýt xoa vì đau.

_Xong rồi- cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi ngước lên nhìn nó- đừng thấy anh băng bó đẹp quá mà để bị thương hoài đấy biết chưa.

_Đẹp bao giờ, cũng bình thường thôi nhưng dù sao cũng cảm ơn anh. Anh còn ý định tắm mưa nữa không, đi tiếp đi- rồi nó đứng dậy, vừa bước đi thì khựng lại vì đầu gối đau buốt.

_Ngốc nó vừa vừa thôi, nhóc định đi đâu với cái chân như thế chứ- anh với tay đỡ lấy nó thật nhanh.

_Nhưng mưa đẹp thế này cơ mà, em muốn tắm mưa cơ.

_Chân như vậy làm sao mà đi được.

_Nhưng em…- nó bỏ lửng câu nói, hướng mắt ra những giọt mưa ngoài kia, mưa tạo ra những bong bóng nước trắng xoá trên đường, đẹp quá, m2 quả thật là chân rất đau, làm sao đi được.

Nhìn thấy ánh mắt nuối tiếc của nó cậu thấy lòng xốn xang một nỗi niềm kỳ lạ, sao bỗng dưng nó làm cậu cảm thấy muốn chở che đến thế, cậu đi ra trước mặt nó, ngồi xuống.

_Lên đây anh cõng.

_Ơ thôi, không cần đâu.

_Cứng đầu thế chứ, anh đã bảo lên mà- rồi cậu kéo nó sát vào lưng mình, nó từ từ leo lên tấm lưng to lớn của cậu, quàng tay vào cổ, mắt nhắm tịt lại khi cậu đứng dậy, có vẻ sợ sệt lắm, nhịp thở hồi hộp của nó khiến cậu chợt cười.

_Ngồi cho vững đấy, ngã là không chịu trách nhiệm đâu.

_Này, anh đừng nói năng vô lương tâm như vậy chứ, đi đứng cho cẩn thận, không em không tha anh đâu đấy.- nói năng thế thôi chứ lòng đang lo lắm, lần đầu tiên được cõng mà, cái cảm giác chông chênh trên cao, cũng làm cô bé hơi sợ.

_Ương bướng thế anh thả nhóc xuống luôn bây giờ.

_Anh đừng ồn ào nữa, anh không ngửi thấy mùi hương của mưa hôm nay rất tuyệt sao, tinh khiết đến tuyệt vời.- giọng nói hào hứng của nó khiến cậu hơi lơ mơ.

_Mưa mà cũng có mùi hương cơ à? Mà nhóc chuyển chủ đề nhanh vậy?

_Có chứ sao không, cái gì chả có mùi hương, cả anh, cả em, cả hoa bên đường, mỗi thứ đều có một mùi

hương riêng biệt cho mình, chỉ có kẻ ngốc như anh mới không biết.

Và cả một đoạn đường dài ấy cậu cứ miên man ngửi mùi hương của mưa mà quên đi là nó vừa bảo rằng cậu ngốc, và quên rằng nãy giờ nó chẳng nói năng gì cả.

Ngủ rồi, nó đã ngủ thiếp đi trên đôi vai ấy, phải chăng vì đã quá mệt mỏi hay vì bờ vai ấy rất vững chãi, sau một hồi sử dụng hết công suất khứu giác mà vẫn không ngửi được mùi của mưa cậu mới nhận ra công chúa nhỏ của chúng ta đang ngủ.

_Ngủ ngoan đi, anh sẽ đưa nhóc về.- cậu khẽ thì thầm.

Con đường ướt mưa róc rách tiếng nước chảy, từng hạt mưa đọng lại trên lá thi thoảng lại khẽ rơi, vươn lại trên tóc nó, lăn xuống đôi má xinh, ươn ướt, khẽ cựa người, Kỳ Lâm lại dừng bước, bỗng thấy không nên làm Yun thức giấc, và cậu lại tiếp tục bước đi, trên con đường vắng, chỉ một người con trai cao lớn cõng trên lưng một thân hình bé nhỏ, chậm rãi bước đi.

6h sáng tại Dinh Thự Dương Gia

Nó uể oải nheo mắt tránh tia nắng sớm mai đầu tiên, cựa mình áp mặt vào chiếc chăn và ngủ tiếp, vẫn chưa ngủ đủ giấc, tối qua mãi đến tận 1h sáng mới ngũ được, khẽ, có tiếng mở cửa, là ai vào ấy nhỉ, cậu đứng nhìn chiếc giường cô em gái bé nhỏ của mình đang ngủ, mỉm cười.

“Anh sẽ bảo vệ em, Yun Yun à, em chịu khổ cực bên ngoài ngần ấy đủ rồi, về với gia đình mình nhất định em sẽ được bình yên”

Cô em gái lâu ngày biết mặt làm dâng trên trong lòng anh cô bé một sự chở che, như thể cái quan hệ cùng một huyết thống làm anh cảm thấy rằng trái tim nhỏ bé của đứa con gái vẫn ngủ vô tư kia chất chứa rất nhiều nỗi đau, vì những thứ vật chất, danh vọng vô hình mà hữu hình đó đã khiến cô bé lớn lên thiếu thốn tình thương của ba mẹ, chợt thấy hận lắm.

Trở về từ những suy nghĩ miên man ấy, cậu bước đến và cốc đầu nó.

_Em định ngủ nhà luôn sao mà giờ này còn chưa dậy.

_Anh kêu em dậy thôi không được sao.- nó ôm đầu, mày cau lại nhìn cậu, vừa đúng cái chỗ hôm qua Kỳ Lâm cốc.

_Làm gì cáu thế, có đau lắm đâu.- cậu tỏ vẻ ngạc nhiên.

_Nhưng hôm qua em vừa bị như vậy, đúng chỗ đó.

Nói xong nó đẩy chăn, bước xuống giường, vẫn còn mệt lắm, vết thương ở đầu gối đang rỉ máu, nó đau loạng choạng suýt ngã, Bảo Kỳ hoảng hố.

_Em làm sao vậy?

_Chân em có máu.- nhìn máu đang thấm dần ra miếng gạc mà hôm qua Kỳ Lâm đã băng, đầu nó càng thấy choáng hơn, suýt ngất đi, nó rất sợ nhìn thấy máu, và sợ cả mùi máu nữa, rất sợ, người nó tái nhợt đi, mắt vẫn không rời khỏi vết thương.

_Chân em bị làm sao vậy, ngồi lên giường đi, anh gọi bác sĩ đến ngay.

Và cậu vụt chạy đi, một lúc sau bác sĩ đến

_Nhanh lên, xem cô bé có làm sao không.- ánh mắt anh chợt lạnh đi đột ngột, gã bác sĩ run người bước vội.

Sau một hồi, khi đã băng bó lại vết thương, ông quay lại nói với cậu

_Cô ấy không sao thưa cậu, vết thương bị nhiễm trùng nhẹ, tôi đã thay băng, giờ chỉ cần uống thuốc và thay băng kĩ lưỡng sẽ nhanh lành thôi ạ.

_Cảm ơn ông, quản gia Lâm, tiễn ông ấy về.

Quản gia và ông bác sĩ cúi người chào và quay đi, cậu tiến lại bên nó.

_Không sao rồi, em sợ máu đến vậy sao?

Nó khẽ gật đáp trả, đối mắt long lanh rơm rớm nước.

_Ngốc quá, máu sẽ không chảy nữa đâu em yên tâm, có phải do vụ hôm qua không?

Nó ngước lên nhìn cậu.

_Em muốn đi học, anh không định đi học nữa à.

_Em chắc là đi học không sao chứ!

_Dạ

_Ừ, em thay quần áo đi, anh chờ ngoài cửa.

Angels’s room

Thấy Yun nhắc chân bước vào, người Nguyên Khang ngây ra một lúc, cậu bước nhanh gần cạnh nhỏ.

_Chân em bị làm sao thế, sao lại còn đi học làm gì?

_Không đi sao cậu biết nhóc bị đau chân để mà cuống cuồng lên, bình tĩnh đã nào.

Kỳ Lâm cũng bước đến, vỗ vai Nguyên Khang, tỏ vẻ thích thú trước cử chỉ lóng ngóng của cậu bạn. Cậu cũng nhìn chằm chằm vào vết thương của nó, dường như nó nặng hơn hôm qua.

Chẳng màng đến câu nói của Kỳ Lâm, ánh mắt của cậu hướng vào đôi chân xinh xắn ấy, vết thương ngay đầu gối, khi cử động sẽ rất đau.

_Có nên bảo là em ngốc không đây, đi mãi thì chừng nào mới lành.- Nguyên Khang xót xa không giấu diếm, đỡ lấy tay nó dìu vào ghế trong.

_Em…không sao.

_Người em ấm ấm rồi này, Bảo Kỳ, vết thương bị nhiễm trùng phải không?

_Ừ, sao cậu biết.

_Em không được đi đâu nữa hết, nghỉ ngơi ở đây đi, vết thương cứ hở mãi thì sẽ nhiễm trùng nặng hơn cho xem.

_Phải đấy, em ngoan nghe lời bọn anh đi.- Bảo Kỳ

_Nhóc đừng có bướng, cũng đừng đi lung tung, biết chưa- Kỳ Lâm.

_Ra chơi bọn anh sẽ lại xuống, em ngủ một giấc đi.- Nguyên Khang ân cần vén lọn tóc nó qua bên.

Nó không nói gì, không phản khán mà cũng không đồng ý, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, ba cậu nhìn nó một lúc rồi về lớp.

Ngay khi họ vừa ra khỏi phòng, nó lại mở mắt, những lúc này nó không ngủ được, nếu ngủ sẽ lại mơ thấy giấc mơ ấy.

Giấc mơ mà thỉnh thoảng lại làm nó chẳng thể nào chợp mắt nổi nữa, một gian phòng tối đen như mực, tiếng mưa ào ạt, gió rít lên từng cơn, lạnh buốt, hương vị tinh khiết của mưa bị lấn át bởi mùi tanh nồng đáng sợ của máu, máu nhiều lắm, máu hoà với mưa, tim nó nghẹn lại, khí quản như bị ai bóp chặt, người run lên bần bật, tê tái, và trong giấc mơ, luôn chỉ có Yun…một mình…

Cơ thể nó lạnh tái khi nghĩ về giấc mơ, làm sao đây??? Nó ghì hai tay mình ôm lấy cơ thể đang lạnh buốt, Yun… một mình, ý nghĩ đó lớn dần theo cái lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.