Triệu Khánh không tới bệnh viện, tới mấy lần trước đều thấy Phạm Tử Cơ và Diêu Hoa mặc dù ở cùng phòng nhưng không làm việc gì, hôm nay tới đúng lúc Diêu Hoa ra ngoài, gã liền nói với Phạm Tử Cơ sau lưng Diêu Hoa: “Cần gì phải vậy? Không nhất định phải là cậu ta, so với cậu ta thì…”
“Không phải cậu ấy thì dẹp.” Phạm Tử Cơ ngắt lời gã.
“Vậy…” Vậy sao trước kia lại ăn chơi lăng nhăng như vậy? Triệu Khánh tính nói lại thôi, câu này gã không hỏi ra miệng; giống như gã, gã yêu vợ mình nhưng điều này không thể ngăn cản gã lăng nhăng với người khác; có đôi lúc, yêu hay không yêu, ngoại tình hay không ngoại tình chẳng hề mâu thuẫn nhau.
“Tôi đã đoán sai, cậu ấy thực sự có thể dứt áo ra đi…” Phạm Tử Cơ hạ giọng. Hắn nhìn đồng hồ, Diêu Hoa đã ra ngoài một tiếng; ngày nào Diêu Hoa cũng lấy lý do mua trái cây mà ra ngoài chốc lát, mà giờ cũng tới lúc về rồi. Hắn vừa định gọi điện thì thấy Diêu Hoa xách theo một túi to đi vào.
Diêu Hoa vào phòng nhưng dường như không phát hiện có người, lạnh lùng để túi lên bàn rồi lấy dao thong thả gọt táo, không nói một lời, tóc trên trán rũ xuống che khuất đôi mắt, không biểu lộ cảm xúc y như bức tượng đá lạnh lẽo đặt trên bàn, chẳng hề có sức sống.
Triệu Khánh nhìn Diêu Hoa như vậy, lại nhìn ngón tay dài trắng nõn của anh, khớp xương di chuyển theo con dao khiến gã tưởng tượng rằng chỉ cần ấn mạnh thì ngón tay sẽ gãy làm đôi.
Triệu Khánh thấy rợn người, quay đầu lại, mãi mới nói: “Vậy ổn không?” Giờ nghĩ lại, kỳ thật người vô tội nhất chính là Diêu Hoa. Dù sao cũng là Phạm Tử Cơ có lỗi với Diêu Hoa.
Phạm Tử Cơ cười lạnh. “Cậu ấy có chết cũng phải chết cùng tôi.” Không phải hắn không muốn tỏ ra yếu thế hơn, nhưng Diêu Hoa không phản ứng gì khiến hắn xấu hổ quá hóa giận, rốt cuộc là quá tam ba bận.
Một nấm mồ chôn hai mạng, Diêu Hoa đừng mong trốn thoát, hắn không cho phép.
Diêu Hoa ngồi một góc bổ táo thành từng miếng nhưng không ăn miếng nào, khi anh gọt đầy dĩa thì sẽ có một y tá tới đổi dĩa mới rồi mang dĩa trái cây đầy ụ kia tới cho Phạm Tử Cơ; Phạm Tử Cơ không ngần ngại, cầm một miếng lên ăn, không quên mời Triệu Khánh: “Khá ngon, rất ngọt, ăn một miếng đi.”
Triệu Khánh cầm một miếng đưa lên miệng, nhìn hai ba cái dĩa đặt cạnh đó hầu như trống không liền biết thành quả trong lúc rảnh rỗi của Diêu Hoa đều bị Phạm Tử Cơ tiêu diệt. Thật ra không khó đoán, nhìn cái cách Phạm Tử Cơ thành thạo nhét trái cây vào miệng thì biết hắn đã luyện mãi thành quen. Ngón tay nhét một miếng vào, miệng liền há ra, nuốt xong miếng này lại bỏ miếng kia vào miệng nhai.
Nhìn Phạm Tử Cơ ăn một mạch hết một góc lớn dĩa trái cây, lại nhìn Diêu Hoa tiếp tục lấy lê trong túi trái cây kia ra gọt, lông gà da vịt của Triệu Khánh dựng hết cả lên. “Ngày nào cậu ấy cũng ra ngoài một lần như vậy hả?”