Nước Mắt Đã Cạn

Chương 12



Lúc Diêu Hoa mua trái cây về thấy có hai người đàn ông đứng trước cửa, vừa đẩy cửa anh liền ngẩn người. Diêu Thanh đang đứng trước mặt Phạm Tử Cơ còn mặt Phạm Tử Cơ sưng đỏ xuất hiện bảy tám vết cào rớm máu, khóe miệng còn dính ít máu đang chảy xuống, hắn quỳ xuống đất mặc cho Diêu Thanh đang mang giày cao gót hung hăng đạp xuống.

“Bà giết chết thằng khốn nạn nhà mày!”

“Bộp” một tiếng, gót giày nhọn đánh lên đùi hắn. Diêu Hoa nhìn, khóe mắt giật giật.

Lúc này Diêu Thanh quay đầu lại, nhìn thấy anh, đôi mắt to chớp chớp, nước mắt chảy ra, không còn mang dáng vẻ hung ác như vừa rồi nữa, chạy tới bên anh. “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa.” Như gà mái thấy gà con, vừa vui sướng vừa lo lắng.

“Để chị xem nào. Sao gầy vậy, chắc chắn là thằng chết tiệt kia bắt nạt em, đừng sợ, để chị giết nó.” Mặt Diêu Thanh lại bắt đầu hung dữ, trên móng tay của chị còn dính ít máu đỏ tươi.

Miệng Diêu Hoa khẽ giật, ngăn chị lại. “Chị…”

Diêu Thanh nghe tiếng anh liền khóc rống lên. “Tiểu Hoa.”

Diêu Hoa đã từng thấy chị mất bình tĩnh, anh lạnh lùng nhìn Phạm Tử Cơ. Hắn còn đang quỳ dưới đất, đôi mắt mở to nhìn anh.

Diêu Hoa nhíu mày, Phạm Tử Cơ nhìn anh nói: “Yên tâm, ba anh sẽ không gây khó dễ cho chị ấy…”

“Ngậm miệng chó của mày lại.” Diêu Thanh quay lại rống lên: “Họ Phạm nhà mày chẳng kẻ nào tốt đẹp hết.”

“Về nhà thôi.” Diêu Thanh quay lại nói với Diêu Hoa, nắm tay anh định đi ra ngoài.

“Diêu Thanh, chị có thể đi nhưng cậu ấy phải ở lại.” Phạm Tử Cơ vẫn quỳ, cho dù đang chảy máu nhưng hắn vẫn thẳng lưng nói chắc như đinh đóng cột. “Cậu ấy là vợ tôi, nên ở cạnh tôi.”

Diêu Thanh nghe xong giận dữ cười lớn. “Vợ? Phạm Tử Cơ, con mẹ nó mày còn có tư cách để nói vậy hả?” Chị đi tới, vung tay thật mạnh. “Chát” một tiếng thật to, mặt Phạm Tử Cơ bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, bốn dấu ngón tay in hằn lên má hắn, lúc này máu chảy nhiều hơn, từ vết cào lúc nãy ứa ra.

Phạm Tử Cơ quay đầu lại, nhìn thẳng Diêu Thanh, bình tĩnh nói: “Cậu ấy phải ở lại.”

Diêu Thanh cười lạnh, không thèm nhìn hắn một cái, quay qua nắm tay Diêu Hoa. Đi ra ngoài, mở cửa ra, hai người đàn ông vạm vỡ liền chặn lại.

Diêu Hoa không buồn lên tiếng, anh nhìn Diêu Thanh, rồi nhìn Phạm Tử Cơ đang máu me be bét, nghi hoặc sao Diêu Thanh tới được đây?

Diêu Thanh nhìn người ngoài cửa, ngực đập thình thịch, hơi thở càng lúc càng nặng nề, chị rất tức giận, Diêu Hoa đứng bên cảm giác sắp bị lửa giận của chị thiêu cháy.

Diêu Thanh quay đầu nhìn Phạm Tử Cơ. “Muốn nó ở lại? Được thôi. Nhưng chỉ có một cách, đó là mày phải chết.”

Phạm Tử Cơ lạnh lùng nhìn chị, không nói một lời.

Diêu Thanh đi tới, ném dao gọt trái cây tới cạnh hắn, cúi đầu vào sát mặt hắn. “Mày chết đi, nó sẽ không rời xa mày nữa. Mày xem rồi tự xử lý đi, anh chàng họ Phạm đẹp trai phong lưu ạ.” Nói xong chị phá lên cười nhạo thật to, quay lại đứng cạnh Diêu Hoa.

Diêu Hoa lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, ngoại trừ câu “Chị.” lúc nãy, anh không nói thêm lời nào nữa.

Anh không ngăn cản hành động của Diêu Thanh, anh không biết sao Diêu Thanh tới được đây nhưng hiển nhiên hành động của chị đối với Phạm Tử Cơ cũng không có ai ngăn cản. Có thể nào là do Phạm Tử Cơ ngầm đồng ý?

Phạm Tử cơ có thể quyết định tự do của Diêu Thanh sao? Đây là khả năng Diêu Hoa nghĩ tới, vì thế anh nói với Diêu Thanh: “Chị, chị đi đi, em sẽ ở lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.