Nước Mắt Đã Cạn

Chương 14



Khui rượu champagne, bọt văng ra rơi xuống đất hóa thành vệt nước. Phạm Tử Cơ xuất viện, Triệu Khánh coi đây như một việc đáng chúc mừng, bác sĩ y tá mỗi người cầm một ly rượu; Diêu Hoa hút thuốc lạnh nhìn, không tránh né.

Đưa rượu cho anh, anh không nhận, tay còn bận hút thuốc, hít vào phổi rồi nhả ra một làn khói dài khiến gương mặt người đứng phía trước trở nên mơ hồ; Phạm Tử Cơ cười cười, rút tay cầm ly lại rồi bắt chuyện.

Hắn không còn ác nghiệt nữa, Diêu Thanh không được tận mắt chứng kiến, người đàn ông trước kia nhẫn tâm làm anh tổn thương đi đâu mất rồi? Thật ra Diêu Hoa thích hắn của trước kia hơn, lạnh lùng tàn nhẫn lại vô tình, hoàn toàn không phải thế này.

Điệu bộ của Phạm Tử Cơ lúc này rất khó coi, ngay cả anh cũng không hiểu nổi.

Triệu Khánh đón Phạm Tử Cơ xuất viện, không phải vì muốn cướp danh hiệu “Vợ yêu” của Diêu Hoa mà vì công ty có chuyện, chỉ có Phạm Tử Cơ mới giải quyết được.

Phạm Tử Cơ tới công ty mới nhận ra vấn đề không hề nhỏ, cần phải họp bàn rồi chạy đôn chạy đáo mới có thể giải quyết xong, rất tốn thời gian. Nhưng Phạm Tử Cơ vẫn gọi điện thoại về nhà, thỉnh thoảng bớt chút thời gian về ăn với anh một bữa.

Diêu Hoa ở nhà Phạm Tử Cơ cũng khá bận rộn, anh gọi cho Diêu Thanh khuyên chị ra nước ngoài. “Không phải chị thích tuyết sao? Ở Thụy Sĩ nhiều lắm, chị cứ đi chơi cho vui.”

Sau đó anh nói cho Diêu Thanh biết nơi để sổ tiết kiệm và séc, không để ý chị đang khóc nghẹn ngào. Anh nói: “Chị à, thật ra ba năm hay mười năm cũng không đáng là bao, đến quỷ em còn chẳng làm nổi nữa kia mà; anh ta tới điện Diêm Vương cũng không tìm ra em đâu, không cần gặp lại anh ta nữa, em cảm thấy hồn phi phách tán cũng đáng lắm.”

Diêu Thanh uất hận, lại tiếp tục khóc không thành tiếng.

Diêu Hoa dặn lại: “Chị đi sớm đi, đừng khiến em bận tâm, về việc trả thù…” Anh trầm ngâm. “Cứ quên đi, chị à, chúng ta đã trả giá quá nhiều rồi.”

“Nhưng nó, nhưng nó…” Diêu Thanh hấp tấp nói, nhưng cổ họng tắc nghẹn nên mãi không thành câu.

“Đừng khiến em đau lòng nữa, thời gian của em không còn nhiều, đừng khiến em phải dùng hết để lo lắng cho chị.” Diêu Hoa mệt mỏi nói: “Chị phải sống tốt luôn cả phần của em nữa.”

Đây không phải là dặn dò mà rõ ràng là những lời trăng trối, Diêu Thanh khóc rất nhiều. Diêu Hoa cúp máy, lấy sim ra bẻ làm đôi rồi ném vào thùng rác, dặn dò bảo vệ ngoài cửa: “Nếu có người con gái tên Diêu Thanh tới tìm tôi thì cứ nói không thấy.”

Chặn đứng đường lui, chờ đợi cái chết, Diêu Hoa cảm thấy rất yên tâm.

Hai tháng trước anh đã bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ, sẽ không mong chờ hạnh phúc đầm ấm như trước kia nữa mà là yên tĩnh như nước, chờ cho nó khô cạn, hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.

Chuyện công ty rất lớn, tháng đầu tiên sau khi xuất viện Phạm Tử Cơ đều ở công ty, lúc về nhà cũng rất mệt mỏi, nhìn Diêu Hoa thì tinh thần sẽ khá hơn, muốn ôm anh hôn anh một cái nhưng Diêu Hoa cứ lạnh như băng đứng im mặc hắn làm gì thì làm giống một con rối gỗ, sau đó nếu tâm tình tốt hơn thì cũng ngay lập tức lạnh đến cực điểm.

Phạm Tử Cơ không muốn buông tay, Phạm Tri Hùng tìm gặp Diêu Hoa, ngồi đối diện anh một lúc lâu cũng không nói gì, sau đó đi tới cạnh Diêu Hoa vỗ vai. “Các con phải sống tốt đấy.”

Đi hai bước lại nói thêm: “Xin con hãy thông cảm cho tâm trạng người làm cha làm mẹ như hai bác, hãy tha thứ cho hai bác.”

Diêu Hoa không quay đầu lại, vẫn gắng gượng ngồi ở đó, ngón tay không động đậy, làm như không nghe thấy những lời cha Phạm nói.

Đêm đó Phạm Tử Cơ về nhà, hỏi anh: “Ba anh gặp em nói gì vậy?”

Diêu Hoa im lặng ăn cơm không nói gì.

Phạm Tử Cơ thở dài. “Anh sẽ không rời xa em, trừ việc đó ra thì cái gì anh cũng có thể làm cho em.” Hắn gắp đồ ăn vào bát Diêu Hoa, nói tiếp: “Anh đối xử không tốt với em mười năm thì em có thể trừng phạt anh hai mươi năm, bây giờ em không để ý tới anh cũng được, không muốn nói chuyện cũng không sao hết, chỉ mong về già em có thể đối xử tốt với anh hơn một chút.”

Diêu Hoa ngay cả mắt cũng không thèm liếc, để mặc Phạm Tử Cơ độc thoại.

Một năm sau, vì công ty của Phạm Tử Cơ buôn lậu trốn thuế quá nhiều nên Triệu Khánh phải ngồi tù, sự việc vẫn chưa kết thúc; đêm trước ngày tòa tuyên án, Phạm Tử Cơ nói với Diêu Hoa: “Có thể anh phải ngồi tù, cả đời cũng không được ra.” Hắn nhìn Diêu Hoa chăm chú, sợ bỏ lỡ một biểu cảm nào đó trong ánh mắt Diêu Hoa.

Nhưng Diêu Hoa vẫn thờ ơ, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, thỉnh thoảng trở mình dụi thuốc, tiếp tục hút một điếu khác.

Phạm Tử Cơ cười, sờ mặt anh, nói: “Dù thế nào, đối với em, anh sẽ không bao giờ buông tay.”

Hắn mặc áo khoác tiếp tục đi gặp luật sư bàn bạc về chuyện công ty; lúc lái xe ra khỏi nhà, hắn nhìn về phía cửa chính nhưng không thấy người hắn muốn thấy, lắc đầu, khóe miệng kéo sang hai bên phát ra tiếng thở dài.

Dù thế nào đi nữa, đối với em, anh cũng sẽ không buông bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.