Nước Mắt Đã Cạn

Chương 5



“Chị.” Diêu Hoa ôm chị, nói: “Cho em thêm một cơ hội, một lần nữa thôi, ngay bây giờ.”

Diêu Hoa nằm nửa tháng thì xuất viện, bác sĩ cảm thấy việc này rất kỳ lạ, người bị thông báo đã chết lại sống dậy, tất cả vết thương trên người đều lành trong một thời gian ngắn. Bác sĩ nghi ngờ nên tiến hành kiểm tra nhưng mọi việc đều rất bình thường, không tìm thấy gì khả nghi.

Ngày Diêu Hoa trở về nhà Phạm Tử Cơ, chiều hắn vừa tan làm liền vội vàng chạy về thay quần áo, thấy Diêu Hoa không tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, hắn vừa thắt cà vạt vừa hôn lên mặt Diêu Hoa một cái. “Anh đi gặp khách hàng, đừng chờ.”

Hắn thay quần áo xong, đi tới cửa còn tặng một cái hôn gió cho Diêu Hoa đang đứng đó, cười nói: “Mừng em về nhà.”

Vì những lời này, Diêu Hoa nở nụ cười, Phạm Tử Cơ cũng cười, mang theo vẻ mặt đắc ý rời đi.

Hắn vừa đi, Diêu Hoa nhìn căn phòng phủ đầy bụi, đi tới phòng đọc sách của mình, nhìn bức tranh tổ truyền vẽ một con chim và một con diều hâu của Diêu gia trên vách tường, đứng ở xa quan sát rồi mới lại gần, giơ tay sờ vị trí có chú chim bay lượn, một lúc lâu sau thì thào tự nói: “Có đáng hay không?”

Không ai trả lời anh, nơi đó bỗng trống rỗng, không thấy chú chim giương cánh như lúc trước.

Khuya muộn Phạm Tử Cơ mới về, cả người nồng nặc mùi rượu gục trên giường, đè nửa người Diêu Hoa nói thầm: “Em không chờ anh.”

Diêu Hoa ôm đầu hắn, vuốt tóc hắn nói: “Không phải em chờ đây sao?”

Phạm Tử Cơ nghiêng đầu trưng ra vẻ mặt mà khi không nói lời nào hoặc không mỉm cười sẽ rất lạnhlùng, mở mắt thật lớn. “Dường như lâu rồi anh không thấy em.”

Diêu Hoa cười, hôn miệng hắn nhưng sau đó liền cứng người, trong miệng người đàn ông này có mùi vị của người khác. Anh hôn khóe miệng hắn, làm như không có việc gì xảy ra, nói: “Em chuẩn bị nước tắm cho anh nhé.”

Anh đẩy hắn ra bước tới phòng tắm, trêu đùa hỏi: “Có muốn em không?”

Phạm Tử Cơ trở mình, nhắm mắt thở ra mùi rượu, cảm thấy đau đầu nên lấy tay bóp trán, bàn tay kia buông thõng trên giường, không bận tâm nói: “Có chứ, nhớ…”

Nghe câu trả lời đó, Diêu Hoa khẽ cười, vui vẻ đi vào phòng tắm. Một con chim nhỏ màu trắng từ trong gương bay ra, vui hỏi anh: “Hối hận không? Hối hận không?”

Tay Diêu Hoa vừa giơ lên, con chim liền bay vào trong gương không đi ra nữa, ánh mắt dõi theo động tác của Diêu Hoa giống như nhìn thấy thứ gì đó mới mẻ, thú vị.

Diêu Hoa không phải là một người bình thường, điều ấy Diêu Hoa tự biết, Diêu Thanh cũng biết.

Nhờ phúc của tổ tiên Diêu gia, Diêu Hoa lại có được mười năm để sống. Đáng lẽ anh đã chết trong tai nạn kia nhưng có tổ tông Diêu gia chứng giám, họ sẽ không hi vọng con cháu mình “may mắn” như vậy.

Anh biết lúc đó mình phải chết, nhưng anh cảm thấy rất lưu luyến Phạm Tử Cơ, anh muốn gặp hắn lần cuối, mặc dù trước đây chính hắn đã khiến anh bị tổn thương vô cùng.

Mặc dù Phạm Tử Cơ không quan tâm chuyện anh làm nhưng tình yêu chính là như vậy, càng để ý lại càng hèn kém, dứt không ra, luôn phải trả giá đắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.