Cô vốn dĩ đã quen với cảnh sống một mình một thân từ nhỏ, luôn tự bươn chải cho cuộc đời đầy chông gai. Tuổi thơ bất hạnh đã cướp mất đi nụ cười ấy- nụ cười tưng bừng như nắng mai giữa bầu trời xuân đang tỏa sáng. Đó không phải là đồng nghĩa với việc cô không biết cười. Dẫu có cười thì đó cũng chỉ là một nụ cười gượng gạo và giả tạo trước mặt mọi người bởi tâm hồn cô luôn bị che lấp bởi những nỗi đau từ sâu thẳm trong trái tim dai dẳng không dứt, nỗi hận thù và những nỗi buồn sầu vơi, không lí do. Rồi một ngày người ấy đã đến và xua tan bao lo âu trong tâm hồn, đã cho cô một thứ cảm giác rất mới mẻ và kì lạ như nhắc cô trên đời này vẫn còn có người quan tâm cô, hãy cứ sống và bước tiếp đi như một lẽ thường nào đó và không phải hối tiếc vì đã có mặt trên cõi đời này. Nhưng đời đâu biết trước được điều gì, hạnh phúc chỉ là thoáng qua còn tình yêu chỉ là mơ mộng viễn vong không định hướng. Anh ấy phải ra đi chỉ vì một sự cố không mong muốn ............
Và rồi, cô sẽ phải quay lại cuộc sống như trước kia hay là tiếp tục vui vẻ để sống tiếp. Mina hãy đón xem nha! Thank you!😊😊😊
Bình luận truyện