Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 27



Cộc cộc!!! Bác quản gia gõ cửa gọi vô

-2 cô chủ, có thiếu gia bạn cô đến

Đang cuộc trong chăn ấm nó khó chịu ngồi dầy

-ai bác, con có quen ai đâu

-thiếu gia nhà họ Trịnh với họ Huỳnh

Nó giật thót mình “khổ rồi mới sáng ra đã bị hành hạ, hix”

-bác bảo họ đợi tụi con 1 lát

-con kia dậy ngay_Nó giật chiếc chăn ra khỏi người Jan, vẫn không có động tĩnh gì nó nhéo mạnh vào tay nhỏ

-hix đau quá, mày làm gì vậy để yên cho tao ngủ

-2 quoái nhân tới rồi_nó ngồi thần ra

-qoái nhân là ai

- Duy với Khánh đang đợi dưới nhà, mày dậy nhanh đi tao chuẩn bị đây chuồn trước đây_nói xong nó chạy ngay đi vscn mặc đồ rồi phi xuống tìm đường trốn.

Thấy hắn và Khánh đang nói chuyện với quản gia Kim nó lủi nhẹ nhàng ra khỏi cửa

-ui da!_nó ôm đầu

-cô định trốn tôi sao, đâu có dễ_hắn cười ranh mãnh rồi kéo nó lại ngồi xuống phòng ăn đợi Jan

Nó lén cầm đt lên nhắn tin cho Jan những chưa kịp nhắn đã bị hắn tịch thu đt.

-đt của tôi trả đây_nó đứng dậy với cái đt hắn đang dơ lên với chiều cao 1m75 với những người khác là cao nhưng đối với 1m85 như hắn thì không xi-nhê gì :3

Nó tức ngồi im giả lơ không thèm nói chuyện cũng chẵng thèm nhìn mặt ai, đi theo chế độ 3 không “không nhìn, không nghe không quam tâm”

Jan từ phòng nó nghe lén bên ngoài thấy có vẻ im lặng cứ ngỡ “bình an vô sự” rồi ai ngờ vừa mở cửa bước ra đã thấy Khánh tựa lưng ngay bên cạnh, vội đóng cửa lại nhưng không kịp Khánh đã đi vô phòng trèo lên giường tụi nó nằm như phòng của mình.

-là các cô bày trò ra thì phải nhận lỗi chứ

-làm gì cơ_Jan tỏ vẻ ngây thơ hết cỡ

-đừng làm bộ mặt này với tôi, không có tác dụng đâu Jan à_Khánh bước lại gần Jan, cậu tiến bao nhiêu Jan lùi bấy nhiêu đến khi chạm tường hết đường lui mới dừng lại

-anh...anh_Jan sợ sệt tim đập dồn dập

Khánh cúi đầu xuống sát mặt Jan, “thình thịch...thình thịch” tim cô đập dồn dập lấy sức đá thẳng vào hạ bộ của Khánh xong chạy thẳng ra ngoài mặc Khánh trong phòng kêu oai oái.

-không cần kích động vậy chứ mình chỉ giỡn thôi mà_Khánh lẩm bẩm toát mồ hôi vì “chỗ đó” bị đau.

-chết rồi, mình có tước quyền làm bố của anh ta không nhỉ_Jan nghĩ thầm

-thôi kệ ai biểu ai ta giỡn giai không phải lỗi của mình chuồn đã tính sau_lẳng lặng cầm chiếc giày trên tay từng bước từng bước một lủi ra cửa

-thấy hết rồi, đứng thẳng dậy đau lăng lắm đấy_hắn cười nửa miệng

-mà Khánh đâu_hắn thắc mắc

-a...ơ...à anh ta trên phòng_Jan lắp bắp nhớ lại việc mình đã làm

-tao ở đây

Khánh cố gượng không kêu đau đi thẳng người để giữ hình tượng người khác mà biết 1 hotboy như anh bị 1 đứa con gái đá vào chỗ đó có mà nhục chết. Liếc nhìn sang Jan như muốn ăn tươi nuốt sống

Jan chạy đến chỗ nó ghé tai nói “tao đếm đến 3 thì chạy nhá”

-1....2...3

Nó cùng Jan chạy như ma đuổi(có khi hơn) lướt qua mặt hắn và Khánh như 1 làn gió

-cái gì vừa lướt qua vậy_Khánh ngơ ngác nhìn hắn

Hắn cũng không khác gì lắm cũng bất ngờ không kém

-2 người kia chạy thoát rồi, đuổi theo

Dứt câu cả 2 cậu lấy xe rượt theo tụi nó

-phù...phù không bị hành hạ chết cũng chết vì đứt hơi_Jan cùng nó ngồi thụp xuống vỉa hè, thở gấp mặt đứa nào đứa nấy đỏ ửng

-mấy cậu đang làm gì ở đó vậy_Hân từ trong chiếc xe mui trần màu đen bước ra

Jan tươi tỉnh hẳn

-à đang ngồi chơi thôi, hiii

-cần hóa giang không_Hân nhìn bọn nó niềm nở

-vậy thỳ tốt quá cảm ơn cậu

Nói xong Jan kéo tay nó lên xe mặc cho nó chống cự “giúp tao đi” mắt jan long lanh nó đành thở dài gật đầu. Trong xe không khí trở nên im lặng ngột ngạt, Hân thì hay nhìn lén nó Jan thấy nên im lặng buồn rầu, nó biết điều đó nên cũng không nói gì đeo tai phone hướng mắt nhìn xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.