Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 34



Sự kiện Tuyết Đen trở lại đã và đang là chủ đề hot, không chỉ ở thế giới ngầm mà ở cả trường lớp. Không ai biết cô ấy là ai, chỉ lan truyền rằng cô ấy rất đẹp và đang giúp cho JP lớn mạnh hơn.

Tâm trạng của nó cũng đã ổn và trở lại bình thường, mọi người cũng đã an tâm về nó hơn. Hắn giờ đã quan tâm nó hơn cười nói nhiều hơn trước nhưng vẫn chưa thoát khỏi cái vỏ bọc lạnh lùng dáng vẻ ngạo nghễ vốn có.

Ở lớp Hân dạo này ít xuất hiện, nhưng cũng chẳng bị giáo viên nhắc nhở đó vẫn là thắc mắc của nhiều học sinh, bọn nó thì cũng chẳng quan tâm riêng Jan thì cũng có 1 chút lo lắng cho Hân nhưng như vậy lại có người khó chịu

“này học xong ở lại trường tôi muốn đưa cô đến 1 nơi” tin nhắn của Khánh

-tên này điên à, ngồi gần bàn không nói giờ còn bày đặt nhắn tin_Jan đọc tin nhắn xong quay ra nhìn Khánh, Khánh giả lơ quay ra chỗ khác mặt hơi ửng hồng

-lát mày về với tụi anh Quân đi nhé, tao có chút việc về sau_Jan nói nó

-ô cê

Nó ngẩng đầu lên trả lời Jan (Ji nhà ta đang ngủ trong lớp :3)

-này mấy đứa, mai chủ nhật đi chơi nhé 8h công viên giải trí anh lên nhà đón.

-ôi đi chơi ạ, có đi ăn không anh_Jan mắt sáng rỡ, nghĩ đến đồ ăn là mừng quýnh chúa tham ăn

-có thưa cô nương, Ji nhớ đi nhé

-ô cê 2_đang ngủ ngon cứ bị đánh thức qoài tuy hơi bực nhưng vẫn mỉm cười đáp lại 2 nó.

-chúa ngủ, dậy đi cô xuống kìa_Hắn cốc đầu nó

lần thứ 3 bị quấy rầy, giờ nó đã bực thật đập bàn cái

RẦM!!! trừng mắt nhìn hắn

-2 anh chị kia làm gì vậy, ra ngoài đứng cho tôi_cô Liên tuy biết thân phận của 2 đứa không tầm thường nhưng cũng không thể không coi giáo viên ra gì

-thưa cô em không.._nó đang định cãi

-không thưa gửi gì hết ra ngoài cho tôi

-vâng_nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt ra cửa lớp đứng hắn thỳ đứng dựa tường cười đợi nó ra.

-ngậm miệng lại, bất lịch sự_nó đang tức nhìn thấy mặt hắn còn tức hơn

Bị nói vậy, hắn im lun từ đó

Trong lớp Quân, Khánh, Jan, và Key đang cười khúc khích nhìn ra, ai cũng biết tình cảm của hắn dành cho nó nhưng chỉ mình nó là không biết (ngây thơ vô “số” tội)

RENGGGGGGGGGGGGGGG

-thoát rồi vui quá_nó tươi cười chạy vào lớp.

-trẻ con_hắn nói thầm

-mày ra trước đi tao ra sau_Jan nói nó

-ùm, nhớ về sớm bye_Nó vẫy tay chào đi cùng anh Quân ra về, Jan vẫy tay chào lại.

Lúc Jan từ trong lớp bước ra tới cổng trường đã thấy Khánh đang đợi mình trên người đã mặc bộ đồ khác, trắng từ đầu đến chân à trừ tóc ra thì cái gì cũng màu trắng,khuôn mặt cậu như 1 tuyết tác của thượng đế làn da trắng, đôi lông mày rậm sống mũi thanh tú,mặc áo sơ-mi cài khuy hờ hững lộ cơ bắp và bờ ngực săn chắc, quần tây trắng giày trắng Khánh hôm nay vừa lãng tử lại có phần rất dịu dàng

-tôi biết mình đẹp rồi cô không cần nhìn mãi vậy đâu_Khánh quơ quơ tay trước mặt Jan. Bị nói trúng tim đen Jan hơi ngượng cãi cùn

-tôi đang nhìn cái xe của anh chứ có phải anh đâu_lè lưỡi tinh nghịch, nhưng cũng công nhận Khánh biết chọn xe thật cùng tông màu trắng với chủ của nó luôn.

Khánh chở Jan đến 1 cây cầu nhỏ, nhìn hướng ra sẽ thấy mặt hồ bên kia hình trái tim. Cầm tay Jan dắt nó đến giữa cây cầu

-tôi định sẽ đưa người tôi yêu đến nơi này tỏ tình cô thấy nơi này như thế nào.

-rất đẹp_Jan cười nhưng trong lòng có chút gì không vui chính cô cũng không hiểu nổi

-cô là con gái chắc cô biết con gái thích được tỏ tình như thế nào chứ

-à 1 nơi lãng mạn có nhiều nến xế thành hình trái tim lớn, xung quanh là hoa hồng người con trai sẽ quỳ xuống nói “anh yêu em làm người yêu anh nhé”_Jan bắt đầu mơ mộng

-cô chắc chứ_Khánh cúi sát mặt vào mặt Jan làm cô có chút bối rối, tim đập mạnh

-ừm, đươngg nhiên con gái luôn thích sự lãng mạn kể cả những người khô cứng nhất mà_Jan cười “anh thích ai sao” trong đầu Jan lại có đống thắc mắc, sao cô lại thấy buồn như thế này, kẻ khó ưa đó thích người khác tỏ tình rồi sẽ không làm phiền cô nữa nhưng sao cô lại thấy mình sắp mất 1 thứ gì đó rất quan trọng

-nè, cô khóc đấy à_Khánh lo lắng nhìn mắt Jan đỏ hoe

-đâu có, trên này nhiều bụi quá bay vô mắt tôi, thôi tôi về trước đây anh hẹn cô gái ấy đến đây đi

-khoan đã, cô gái đấy đến rồi mà_Khánh vừa dứt câu Jan đã quanh lên quay xuống tìm người mà Khánh nói đã đến rồi

-đâu cơ_Jan thắc mắc

Chợt Khánh quỳ xuống, rút trong túi áo ra 1 hộp nhẫn kim cương được làm rất tinh xảo.

-có thể anh không đưa em đến nơi lãng mạn như em mong muốn cũng không có những cây nến xếp thành hình trái tim và những bông hồng, nhưng anh có trái tim chân thành này dành cho em người con gái anh yêu là em và người con gái anh muốn bảo vệ cũng chính là em anh không hứa là sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời nhưng giờ phút này anh tự tin để nói lời này “anh yêu em, làm người yêu anh nhé”

Jan không nói được gì nữa toàn bộ hoạt động của cơ thể đã bị ngưng đọng, 1 phần vì quá bất ngờ 1 phần vì quá xúc động.

Khánh vẫn quỳ ở đó đợi câu trả lời của Jan nhưng cô vẫn đứng bất động ở đó, 5’ trôi qua Khánh buồn rầu đứng dậy định cất nhẫn đi thì Jan giật lại

-nó là của tôi mà, đeo cho tôi_Jan mỉm cười tinh nghịch nhìn Khánh, cậu vui mừng ôm Jan vào lòng “cảm ơn vì đã tin anh”

Bọn nó từ dưới gầm cầu vỗ tay nhìn lên dù không biết họ đã nói gì với nhau nhưng nhìn tình cảnh giờ cũng đủ hiểu

“mày phải thật hạnh phúc đó” nó thầm nghĩ rồi mỉm cười cho cặp đôi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.