Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 38



Tụi nó đã bắt đầu choáng vì thiếu máu, môi đứa nào đứa nấy tái nhợt thiếu sức sống hẳn.

CẠCH!!!

-tiếng gì vậy

-bx dẫm phải cái gì đó thì phải

-mày dẫm mạnh xuống đó đi

-phải đó Jan

Jan dẫm mạnh xuống miếng gạch men

á á á Jan bị rớt khỏi căn phòng rơi xuống 1 căn phòng khác theo phản xạ tự nhiên Jan kéo theo cả Khánh xuống.

-nhảy xuống_hắn đẩy nó xuống rồi cũng xuống theo luôn.

“Ủa sao mình không thấy đau nhỉ” đó là câu hỏi của cả Jan, nó và Hắn :3

-mấy người tính lấy thịt đè chết người à_Khánh thều thào lên tiếng. Thì ra cả đám rớt xuống đã lần lượt rơi xuống người Khánh (thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ =)) )

-hi xin lỗi ox nha_Jan đứng dậy đỡ Khánh lên.

-im lặng_nó lên tiếng

Xì xì!!!!

-là tiếng rắn chuông_hắn nói

-tất cả đứng im

Đàn rắn với đầy đủ màu sắc tiến tới gần tụi nó, với những tiếng “xì xì” và tiếng chuông vốn có ở đuôi chúng. Một con bò lên chân nó, nó đứng im bất động chờ con rắn đó đi nhưng con rắn vẫn yên vị còn quấn chặt chân nó hơn nữa.

Hắn như nín thở nhìn những chuyển động của chú rắn đó, tim muốn bay ra khỏi lồng ngực. Còn Khánh với Jan vẫn đang trong tư thế ôm nhau không dám nhúc nhích sợ làm kinh động đến những con rắn khác, không chết vì bị hút cạn máu cũng chết vì bị rắn độc cắn chôn xác tại nơi này rồi.

Phập!!! hắn nhằm thẳng vào đầu con rắn đang bò dưới chân nó dẫm nát đầu hô to

-chạy_cầm tay nó kéo đi. Đằng sau Khánh cũng đang nắm tay Jan chạy theo hắn, mặc dù đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợ tóc nhưng Jan vẫn cảm thấy ấm áp vì đã và đang có người bảo vệ cô, nghĩ vu vơ bất giác nở nụ cười.

Ít ra căn phòng chứa rắn cũng có điện tụi nó có thể quan sát dễ hơn và có thể nhận thấy góc phòng có 1 chiếc cầu thang nối qua phòng khác nhanh chóng leo lên cầu thang là tiếp tục đi.

-khá lắm thoát được rắn của ta_tiếng lão vang lên

-nhạt nhẽo_nó cười khẩy

-vậy mà vẫn có người bị thương đấy haha

-bx không sao chứ_nó quay lại nhìn Jan mặt tái nhợt vết cắn trên chân đang tím dần lên. Khánh cúi xuống hút máu độc ra mặt Khánh giờ còn tái hơn Jan nữa

-nhất định phải bình an nghe rõ chưa_Khánh hốt hoảng nhìn Jan đang lịm dần.

-Jan cô không được ngủ, cố gắng lên nhất định phải ra khỏi đây_hắn lên tiếng

Bỗng 1 con hổ tiến tới chỗ tụi nó

Gruw Gruw!!! tiếng gầm của hổ làm mặt đứa nào đứa nấy tái hẳn đi

Khánh bế xốc Jan lên

-chia ra chạy_Khánh hét lên

Sức chạy của người sao bằng hổ được, không hiểu sao chú hổ này luôn bám sát nó, đến đường cụt nó lôi ra con dao bấm luôn bên người ra

*đoạn này gọi hổ là nó, còn nó là Ji

“đành liều vậy” giữ lại bình tĩnh Ji chạy lại lộn nhào lên lưng nó đâm tới tấp lên lưng, bụng nhưng lại càng làm nó giận giữ nhồm người dậy làm nó văng ra va đập mạnh bụng, cố gượng dậy đấu trực diện với nó trên người Ji giờ toàn móng vuốt, trên người đã thấm đầy máu, cánh tay rách 1 đường dài dường như đã kiệt sức đành tùy theo số trời

***

-chạy đi_hắn lao tới đấm mạnh vào đầu chú hổ, vật lộn với chú 1 hồi

Gruw Gruw!!! chú hổ đã bị thương nhưng vẫn không tha cho 2 đứa nó

-Yaaaaaaaaaaa_nó dùng sức lực cuối cùng dùng chân nhắm vào đầu chú hổ đá mạnh, chú hổ văng ra chạy mất

-phù!!! đau tim chết mất_nó thở hổn hển

-hổ cũng phải sợ cô_hắn dù mệt vẫn trêu chọc nó xé chiếc áo sơ-mi trên người băng vết thương lại cho nó

-xì kệ tôi, mà Khánh với Jan đâu_ngồi được 1 lúc hắn và nó mới phát hiện ra đã lạc Khánh và Jan.

-Jan với Khánh, bị lạc rồi_nó gần như đã hoảng Jan đang bị thương mà

-bình tĩnh lại, tìm lối thoát trước rồi quay lại tìm họ_tai nó như ù đi, ở lại đây rất nguy hiểm để họ ở lại sẽ mất mạng mất

-tin tôi được chứ_hắn nhìn thẳng vào mắt nó trấn an, nó gật đầu rồi theo hắn đi tìm lối ra nhưng đi mãi đi mãi vẫn không thấy gì chỉ quay lại nơi xuất phát, rõ ràng đây là 1 mê cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.