Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 40



“toàn là màu trắng, thiên đường là đây ư à không phải đây là phòng mình mà” đó là suy nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy. Đập vào mắt nó bây giờ là hắn, Jan, Khánh, Quân,...nói chung là toàn bộ mọi người nhưng đặc biệt hơn cả là Hân và lão già hôm qua.

-mọi người cũng chết rồi sao_nó ngơ ngác hỏi

-cô điên à_hắn lại cốc đầu nó.

Cạch!!! cửa phòng mở ra là bác Thịnh.

-cháu tỉnh rồi sao_cười hiền nhìn nó. Nó vẫn chẳng hiểu gì cả rõ ràng theo trí nhớ của nó, nó đã bị chết trong máu cùng hắn giờ sao lại ở đây và mọi người cũng vậy

-cháu đang thắc mắc chuyện gì sao_nhìn thấy mặt nó thộn ra ông Thịnh hỏi

-sao cháu lại ở đây và..._nó nhìn mọi người xung quanh đang cười khúc khích

-cháu còn nhớ đêm Halloween chứ, cháu và Duy đã dành được chức Công Chúa và Hoàng Tử Băng vì gặp sự cố Duy phải nhập viện nên đã bỏ lỡ trò chơi hôm sau nên ta tổ chức bù thôi_ông Thịnh cười kể lại.

-trò chơi???_nó vẫn ngơ ngơ chưa hiểu

-là thế này, hôm ở công viên giải trí có nhật thực nhưng nhật thực đó rất đặc biệt kéo dài tận 30’ nên mọi người nhất trí để tạo không khí nên đã dùng chút kĩ xảo tạo hình ảnh và tiếng kêu của quạ và dơi cho thêm không khí_Quân vào giải thích vì chính cậu bày ra mà :))

-còn 4 bóng người mặc đồ đen là hsinh trong trường trong đó có Key, lọ thủy tinh đựng máu đó là máu gà cho thêm tinh thạch phát sáng nên cho u ám giống thật một chút, còn cái cảnh bay lên khu nhà màu đen thực ra là tủ kính được cần cẩu đưa lên khu nhà của bác Thịnh trời tối nên sẽ không thấy_Khánh từ từ giải thích

-vậy sao lại thấy choáng khi ở trong phòng kín đó_nó nghi hoặc, thật giả lẫn lộn không biết nói sao

-trong phòng có không khí lạnh mình lại không mặc nhiều áo, lạnh nên người với môi tái đi đang đói nên choáng, đơn giản vậy thôi. Rắn là của bác Thịnh nuôi từ nhỏ đã tách chất độc rồi nhưng bị nó cắn đau chết đi được. Còn nữa mùi máu gà tanh chết đi được vậy mà bị Hân tưới thẳng vào đầu để hù mày_Jan rơm rớm nước mắt_nhưng mà vì tao mà mày đồng ý đổi mạng tao yêu mày quá đi mất

Nó tức tím mặt thì ra là bị lừa trừng mắt nhìn Jan rồi nhìn ông Thịnh, ông toát mồ hôi hột

-bác lôi cả hổ ra tính hại chết cháu à

-hì hì cái đó là trường hợp ngoài ý muốn, không hiểu thằng Hân làm ăn kiểu gì mà để xổng nó ra chứ bác đâu có muốn_ông Thịnh cười trừ.

-nhưng cũng nhờ vậy được xem phim tình cảm mà_Hân cười tinh nghịch làm nó và hắn mặt đỏ ửng

-đi đi ra hết_nó đuổi tất cả ra ngoài, còn mình hắn trong phòng.

-anh đã biết ngay từ đầu_nó tức giận nhìn hắn

-à ừ...cũng không hẳn, đến trước cửa phòng đó mới biết đâu ngốc như cô

Nó chẳng thèm trả lời quay mặt đi,nhớ tới những gì nó đã nói với hắn mặt đỏ ửng “cầu mong hắn không nhắc lại”

-cô thích tôi thật sao_hắn cười ranh mãnh tiến lại gần nó

-anh tưởng thật sao haha vì muốn anh cảm thấy tội lỗi trước khi chết nên nói vậy thôi anh tưởng thật à_nó ôm bụng cười mắc mẻ tự khâm phục mình “mình diễn đạt quá”, nghe nó nói vậy hắn cũng có chút hụt hẫng.

-uh, mà tự dưng cô nhảy vào phòng kính chi làm tôi mất đà dựa vào nút đỏ máu gà mới xối xuống tưởng chết thật rồi chứ_hắn trách nó

-tránh ra, anh đi ra ngoài cho tôi lừa tôi đã rồi còn trách tôi à, mấy người cút hết cho tôi_nó cầm gối ném thẳng vào mặt hắn nhưng không ngờ hăn né được vậy là cô y tá lãnh trọn chiếc gối đó.

-em em xin lỗi chị, chị không sao chứ_nó xấu hổ ái ngại nhìn chị y tá

Mặc dù giận lắm nhưng chị y tá vẫn không mảy may quan tâm điều quan tâm nhất là mĩ nam trước mặt mình

-cậu có muốn uống chút nước không_chị y tá mắt không rời hắn, nhẹ nhàng nói

-tôi không cần cô đi ra đi, mất công lại gặp phải người thần kinh có chút không ổn định_hắn nói với chị y tá mà mắt hướng tới nó.

-chị ơi, anh ta bị gay đó chị nên cẩn thận_nó cười nửa miệng chắc thắng

Nghe lời nó xong mặt chị y tá tái hẳn, lủi ra khỏi phòng lẩm bẩm “thì ra nãy giờ nói chuyện với người gay kinh khủng”

Tiếng nói của chị y tá lọt vào tai hắn và nó, nó thì ôm bụng cười hắn tức tím mặt

-mắt cô có vấn đề sao

-không mắt tôi rất tốt có giới tính anh có vấn đề thôi

-cô cô_hắn lắp bắp

-không sao tôi rất thông cảm cho tật nói lắp của anh,giờ thì đi ra tôi muốn ngủ, ô cê_nó đuổi khéo hắn chứ thêm nữa chắc hắn xé xác nó ra quá.

RẦM!!! hắn đóng cửa hậm hực đi ra ngoài với lời bàn tán chỉ chỏ

“con trai ngài Trịnh bị gay” mặt hắn tối sầm mặt đằng đằng sát khí hiện rõ chữ “nói nữa tôi sẽ giết từng người” rồi bỏ về nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.