Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 67



Nhớ lại những hình ảnh đó cậu không khỏi thất vọng vì nó, cậu đã từng nghĩ mình là con nuôi trong nhà mới bị đối xử như vậy. Thật không ngờ sự thật lại trái ngược những gì cậu nghĩ

Cậu không biết nó đã nói những gì mà khiến mẹ sock tới nỗi ra đi như vậy, nhưng chắc chắn câu nói của nó đã khiến mẹ cậu tổn thương rất nhiều, đến nỗi hơi thở cuối cùng cũng chỉ nói “chăm sóc tốt cho Ji” không phải cậu ganh tỵ nó, mà cậu rất thất vọng về nó hiện tại.

Trở về nhà, cậu thấy nó đã ra khỏi phòng và đang ở ngài sân sau vui đùa vui vẻ với cún con mà cậu nuôi. Sự tức giận lại tràn về khắp đầu óc cậu, không kìm nổi nữa cậu quát lên, đẩy mạnh người nó ra

-tránh xa nó ra_nó ngã phịch xuống, chân cứa vào miếng gạch lát bị vỡ xước 1 đường dài,nó nhận thức được tiếng nói đó là của ai đương nhiên cũng nhận thức được rằng đây là lần đầu tiên cậu nổi nóng với nó

-anh sao vậy_nó ngây ngô hỏi, không ai nói với nó bà Ngân đã mất nó chỉ biết rằng bà đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, càng không biết hôm nay là ngày tổ chức tang lễ

-mày có phải là con người ckhông, mẹ đã vì mày mà ra đi rồi đó, đến hơi thở cuối cùng bà cũng chỉ nói chăm sóc tốt cho mày, ấy vậy mà mà vẫn vô tình tới nỗi không dự tang lễ của mẹ...ba mẹ đã chăm sóc mày từ nhỏ tới lớn mày không thấy làm vậy là quá đáng sao, giờ này mà còn vui đùa tươi cười được tao cũng phục mày quá

Quân tức đến đỏ mặt nắm chặt 2 vai nó như muốn bẻ gãy từng khúc xương của nó vậy

Nó quá bất ngờ, bà ấy chết sao nhưng giờ nó vẫn chưa thể nói lời nào ngoại trừ

-lấy lạng đền mạng đơn giản vậy mà

CHÁT!!!!!!!!!!

Máu chảy ra từ khóe môi nó, Quân đã giận giữ với nó rồi còn tát nó sao. Sững người

-mày CÚT ra khỏi đây ngay_Quân nói thẳng thừng rồi bước vào nhà trong sự sững sờ của nó và hắn.

-mày đang làm cái trò gì vậy_hắn tức giận quoắc mắt về phía Quân

-mang nó CÚT ra khỏi đây, giờ nó là Triệu Hiểu Nhi chứ không phải Vũ Thảo Nhi nữa, hiểu rồi thì BIẾN NGAY đi

Nó ôm 1 bên má đã sưng tấy lên, không khóc không nói gì nó như 1 con búp bê gỗ ai mang nó đi đâu thì nó di theo, không đòi hỏi không phản bác, rất nghe lời và vô cảm trước mọi vật. Hắn đưa nó về nhà hắn , nó đi theo cứ chầm chậm bước đi trong miệng lẩm bẩm “Triệu Hiểu Nhi”

Hắn đau lòng lắm, gọi đện cho Jan đến đây an ủi nó nhưng vô ích nó vẫn cứ như vậy. Không ăn uống gì trong 3 ngày hắn ép thế nào cũng không chịu nuốt, có nuốt vào nó lại nôn ra.

Đến đêm ngày thứ 3 nó ngất lịm trong tình trạng sức khỏe rất xấu, nhìn gương mặt nó xanh xao tiều tụy hẳn đi tim hắn đau nhói.

-sức đề kháng của cô bé rất yếu, chắc cậu cũng biết bệnh tim của cô bé đã tiến triển xấu dần.

Hắn xanh mặt “bệnh tim” gì chứ “tiến triển xấu dần” là thế nào???

Hàng ngàn câu hỏi vây bám lấy cậu, bước vào phòng bệnh nó hắn mới tạm gác lại mọi chuyện sang 1 bên. Hôm nay nó có vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi

-anh đi đâu vậy_nó nói sao, hắn quá ngất ngờ

-a à ờ anh mới từ phòng bác sĩ về

Nó cười nhẹ

-sao lại ấp úng vậy, bác sĩ nói sao

-à à sức đề kháng của em rất yếu cần phải bồi dưỡng nhiều hơn, vậy em sẽ bình thường.

-vậy thôi sao, mình xuất viện thôi

-không được, em cần theo dõi tiếp

-em muốn về nhà_nó ghét bệnh viện nơi đây sẽ làm nó nhớ đến bà ấy, người mà nó dặn lòng phải hận thật nhiều.

Trước ánh mắt như van nài của nó hắn đành gật đầu

Nhà hắn khá rộng những chỉ có 1 phòng ngủ, từ khi nó chuyển đến ở hắn nhường phòng cho nó và mang chăn ra phòng khách ngủ tạm nhưng có nó trong nhà hắn cũng thấy vui thêm.

Nó cũng đã quen dần với cái tên “Triệu Hiểu Nhi” mà Quân nhắc tới. Jan và Khánh có việc đột xuất của gia đình nên 2 người đã đi máy bay riêng 1 người về Anh 1 người về Nga

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.