Trời đã sẫm tối, không ai bảo ai cả 2 bước song song rất gần mà cũng rất xa, 2 trái tim hướng về nhau như cùng chung 1 nhịp đập một suy nghĩ. Trách ai được ngoài ông trời đã sắp đặt cảnh ngộ quá trớ trêu.
Hắn vừa bước vừa thở dài đi lang thang 1 lúc rồi mới về khách sạn, nó và Khải cũng vậy nhưng đã nhận phòng và gọi phục vụ mang đồ ăn tới tận phòng rồi
-anh ăn tối chưa để em gọi phục vụ_NH gõ cửa phòng hắn
-anh không muốn ăn em ngủ sớm đi_hắn nằm trên giường nghĩ vu vơ rồi cũng chìm vào giấc ngủ,cả ngày nay cậu đã quá mệt mỏi rồi.
Cách 1 bức tường phòng hắn là nó, là trùng hợp hay duyên phận đây rất gần nhau mà chẳng thể thấy nhau.
Nó mở va-li ra, lấy trong ngăn nhỏ ra 1 chiếc hộp bên trong có chiếc vòng cổ hình bông tuyết hắn tặng nó, vân vê chiếc vòng trên tay mắt nó lại ngấn lệ.
“Nhắm mắt để cảm nhận nhịp tim lên tiếng nó chẳng nói dối bao giờ
Vẫn mãi lập lờ giữa khoảng không sáng tối những vết cắn trên môi
Cứ trốn chạy cùng hoài nghi để quá khứ in dấu nên những vết hằn
Nhắm mắt để ngọt ngào cũng trôi đi mất sao vỡ nát thân tôi
Oh I’m sorry I’m sorry
Cho tôi xin chút thời gian để hàn gắn những nỗi đau của xác thân đầy tổn thương
Oh I’m sorry I’m sorry
Hãy đưa tôi đến nơi có thể quên hết những giằng xé để tìm thấy được trái tim chân thành
Bỏ lại đằng sau lưng tôi bao niềm đau, tôi chạy nhanh như cơn gió đến bên người
Bỏ lại đằng sau lưng tôi bong tối!
Chỉ cần chút vô tư trong đôi mắt, quên hết những nhức nhối trong con tim này
Tôi nhận ra: quá khứ cũng đã đi qua!”
[Sáng tối_Linh Phi]
Chuông đt nó vang lên là số của Key.
-alo
“đang ở đâu thế”_nó hơi bất ngờ trước câu hỏi
-ở biển vùng ngoại ô khách sạn ..., sao vậy_nó trả lời trong vô thức cũng chẳng hiểu tại sao mình lại trả lời chi tiết thế
“à ùm, nên cẩn thân Duy và NH cũng đang trog khách sạn đó”
Giọng nói Key đều đều, rất dễ nghe nhưng vào tai nó thì không lọt chữ nào “Duy va NH” 2 người này thân thiết đến độ dắt nhau đến khách sạn vui chơi vậy sao nó thầm nghĩ.
-uh, cảm ơn
Nó cúp máy, tự đánh thức mình “mày tỉnh lại thôi, Duy quên mày rồi chấp nhận thôi” đặt cho mình sự quyết tâm, nó cười buồn.
Cốc!! Cốc!!
-ai vậy_nó cảnh giác nói vọng ra
-là anh đây_Khải lên tiếng
Nó ra mở cửa
-có chuyện gì sao, muộn rồi mà
-chuyển khách sạn thôi em chuẩn bị đi, Duy đang ở đay_nó chột dạ, nhanh chóng thu dọn rồi đi với Khải trong đêm tối. Cứ ngỡ không ai hay nhưng đoạn đối thoại của họ đã lọt hết vào tai NH cô sững người nhìn qua khe cửa phòng nó.
“sao chị chưa chết, sao chị lại về đây” nấp sau hành lang gần đó đợi nó và Khải đi khuất Nh mới bước ra tim cô vẫn đang đập nhanh, như người vô hồn bước về phòng.
NH vẫn chưa định thần được
“chẵng lẽ là ma, không phải chính mắt mình thấy mà, không được rồi không được để cho anh Duy biết” NH ngồi thần người như vậy cho tới sáng.
Nó với Khải đã yên vị trong 1 quán trọ nhỏ cách khách sạn đó khá xa.
-em có muốn ra nước ngoài không_Khải e dè nhìn nó
-sao phải vậy, em chưa chết mà_nó ngây ngô hỏi, cố tạo ra vẻ tự nhiên nhất
-còn Duy, em ổn chứ
-em không sao, em sẽ chúc phúc cho anh ấy, anh đừng lo_nó cười
-ở lại đây vài ngày rồi về thành phố, Jan rất nhớ em đó (chuyện nó còn sống Khải đã kể với Jan từ khi lên máy bay, bảo Jan giữ bí mật cơ mà Jan lại kể hết với Khánh rồi -_-)
Nó gật đầu
-em muốn ngủ, anh cũng về phòng ngủ đi
Nó trèo lên giường nhắm mắt lại vờ ngủ đợi Khải đi rồi cô mới ngồi dậy thở dài.