Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 88



 CHAP 88:

Chợt thấy bóng dáng hắn đi ngang qua

-Jan đã ổn chưa_hắn cất tiếng

Một tia hi vọng nữa đã lóe lên trong đầu Khánh

-mày vô xét nghiệm máu đi, Jan đang cần gấp nhanhhh_Khánh kéo áo hắn ném thẳng vô phòng xét nghiệm làm cậu xuýt ngã.

Hắn bước ra từ phòng lấy máu, trên cánh tay vẫn còn miếng gạc trắng máu còn vương một chút khuôn mặt tái đi một chút vì mất đi một lượng máu khá lớn. Ban nãy khi xét nghiệm máu của hắn không trùng với Jan nhóm AB nhưng cậu có nhóm máu cho đi nhóm O và may mắn là Jan dã được cứu, thể chất hắn khá tốt nên có thể đi lại bình thường ngay sau đó mà không bị choáng vì thiếu máu.

-bác sĩ cô gái bên trong sao rồi_vừa nhìn thấy bác sĩ đi ra từ phòng Jan Khánh đã chạy tới ngay

-bệnh nhân vẫn đang trong thời gian theo dõi chưa thể nói trước được, hiện giờ đã ổn hơn trước

-đã được vào thăm chưa bác sĩ

Bác sĩ thở dài lắc đầu, cả 3 ca cấp cứu hôm nay đã làm nhiều bác sĩ chia ca trở tay không kịp, cũng đâu phải chỉ riêng 3 ca cấp cứu đó còn rất nhiều ca khác bệnh viện đã quá tải, dù bệnh viện có lớn cỡ nào cũng chật ních người.

Sự thật những tai nạn này không ai có thể đoán biết trước mà tránh, nhưng cả Khánh và Quân đều rất hối hận vì đã dễ dàng để Jan và BA đi taxi về trong đêm như vây...”hối hận”...

Còn NH tuy may mắn hơn nhưng với nỗi đau mất con thì người mẹ nào không sock cho nổi, Nh còn không biết rằng mình đã mang thai. Cô thất thần, lặng thinh, không ăn không uống một ngày trời...cô càng như vậy thì người nhìn cô là hắn càng thấy xót xa, đau đớn

Hắn đã có lỗi với 2 mẹ con cô

-em ăn chút gì đi, thể trạng em không được tốt

Im lặng

-anh xin lỗi

Im lặng

-em đừng như vậy nữa, anh biết anh có lỗi với em và...con

“con ư” cô đã cố dấu đi nỗi đau này mà hắn lại khơi lại, một từ “đau” không thể diễn tả hết cảm giác cô bây giờ. Cô cười, cười trong nước mắt hướng mắt về phía hắn.

Hắn không đủ tự tin vào đôi mắt ngấn lệ ấy nữa liền lảng đi, nhìn vào bát cháo đang cầm trên tay tiến gần lại giường NH

-em ăn chút đi

Mắt cô vẫn còn rưng rưng

-em muốn ngủ

Nói rồi cô nằm xuống nhắm mắt lại vai run run cô đang khóc, hắn ngồi đó nhìn cô rồi nói

-anh biết anh có lỗi với em, anh xin lỗi nhưng anh hứa sẽ cố...cố gắng yêu em, em hãy chờ anh rồi anh sẽ quên...cô ấy, lát em nhớ anh cháo nhé!!!

NH lắng nghe hết những lời đó nhưng cô không cười không có thái độ gì hết “em tin rằng anh sẽ không thể quên như em đã từng”.

Đợi cho đến khi hắn ra ngoài cô mới ngồi dậy nhìn bát cháo vẫn còn bốc hơi nhưng cô không tài nào nuốt nổi, vị giác của cô chỉ cảm nhận được vị mặn của nước mắt của chính cô mà thôi!!!

---

Ngày hôm sau

-em ăn cái này đi

-hay em uống sữa

-trái cây nhé

Một mình Quân đọc thoại cười tít mắt mặc dù không có câu trả lời nào (-_-)

BA không trả lời nhướn mày vào cái tay bị rạn, xương vai gãy cố định nằm một chỗ, đầu băng bó khắp nơi tình trạng này có mà ăn bằng niềm ... =))

BA tỉnh dậy đến giờ cũng được 30’ từ đó tới giờ Quân cứ ngồi cười toe toét nói chuyện một mình ai nhìn vào cũng lắc đầu ngán ngẩm với độ tự kỉ của Quân. Khánh nhìn cậu chỉ biết cười buồn nghĩ về Jan, cô chưa tỉnh cũng chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh mới có 1 này cậu đã gầy hẳn đi râu mọc gợn lên mà vẫn không cắt tỉa gì hết, da mặt cũng chẳng còn hồng hào.

3 tháng sau

-cuối cùng em cũng tỉnh rồi sao_Khánh đến giường ôm lấy Jan

-á ...đau_Jan khẽ kêu lên, 3 tháng cũng giúp cho Jan có thể hồi phục lại các vết thương trên người đương nhiên là không hoàn toàn. Jan mới tỉnh đã bị ngộp thở bởi tất cả những người trước mặt mình ba mẹ cô, Khánh, Quân, BA và các y tá  bác sĩ.

Không hiểu trong thời gian hôn mê Jan có bị chập dây thần kinh hay não có vấn đề mà đã tỉnh như sáo ngay vừa lúc mở mắt. Cười ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra

-sao mọi người lại ở đây

-em bị tai nạn hôn mê 3 tháng nay không nhớ sao

-hả...hôn mê_vận động chất xám còn xót lại Jan giật mình khi vừa nghĩ ra 1 thứ mà không phải vụ tai nạn, mặt tái xanh

-Ji...nó đâu, có ai đến Mĩ chưa_Ji hốt hoảng nhảy xuống giường té cái oạch dù đau đớn nhưng trong đầu cô chỉ có nó thôi, 3 tháng qua nó đã ra sao. Còn tụi Quân thời gian Jan và BA nhập viện đã quên hẳn sự tồn tại của nó, đúng thật là vô tâm.

Quân như người mất hồn đứng im như tượng thạch, cậu đã quên mất nó...sao cậu có thể...

Thời gian qua nó vẫn ổn chứ...bệnh tình của nó...

"ôi không" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.