Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 94



 CHAP 94:

Smile Love càng ngày càng đông các đôi tình nhân tới hơn, họ nắm tay ôm eo rất thân mật có đôi còn mạnh bạo hôn nhau giữa chốn đông người mặc kệ bao ánh nhìn của mọi người về ý thức giữa nơi công cộng của đôi bạn trẻ. Bạn nam kia còn lấy tay sờ-mờ-lờ-tờ cô bạn nữ kia mà không hề có phản ứng gì hết.

“ôi hại mắt quá” nó thầm nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt của nó như hiểu ra chuyện gì lén cười

-nè, anh cười gì vậy muốn chết à_nó giơ nắm đấm ra dọa nạt

-anh biết là anh đẹp trai rồi nhưng em không cần “ngắm” anh đến nỗi nhất cử nhất động cũng nhìn thấy vậy đâu

Nó há hốc mồm kinh ngạc từ bao giờ hắn bị mắc bệnh “tự sướng tàn bạo” như vậy. Lắc đầu ngán ngẩm nó chậc lưỡi không đoái hoài gì đến hắn trong đầu đang suy nghĩ tìm cách chữ bệnh hắn càng sớm càng tốt. Thấy mình bị “bơ” hắn giận dỗi đi theo nó ( Devil của ngày xưa đây hả trời không tin vào mắt mình nữa @@ oimeoi)

Đâu biết rằng đằng sau họ vẫn có 4 người 2 nam 2 nữ theo sát cố chen lấn trong đám đông để không mất giấu nó và hắn.

-chúng ta không cần lén lút vậy chứ dù sao hôm nay..._chưa để Khánh nói hết câu Jan đã ra dấu im lặng, cùng BA cười khúc khích mặc kệ Khánh với Quân tức xì khói đi rình mò người khác ai biết được chuyện này biết dấu măt đi đâu. Từ khuôn mặt khổ sở bất chợt trên khuôn mặt 2 mĩ nam kia xuất hiện một nụ cười tinh quoái nhìn nhau gật đầu.

-ôi vợ chưa cưới của anh, em đi với anh nào_Quân kéo tay BA đi một cách dễ dàng chưa kịp để cô ú ớ lời nào nhưng với Jan thì phải dùng sức 1 chút

-bx đi theo ox nào, ox thương_nói rồi Khánh dùng tay bẻ ngoặc hai tay Jan ra sau, tay kia bịt miệng Jan lại tránh tình trạng Jan hét toáng lên giữa thanh thiên bạch nhật.

~~~>.

Trở lại với hắn và nó

-hồ ở đây cũng đẹp anh nhỉ_nó vươn vai hít thở bầu không khí trong lành nơi mà tụi nó mới tìm ra, vừa yên tĩnh lại thoáng mát ít người

-đẹp thật nhưng không bằng hồ Cảnh Yên_ bất giác nó nghĩ về giấc mơ đêm qua trong đầu lại có một ý tưởng khác và một sự tò mò bao trùm lấy nó, người phụ nữ ấy là ai...

-em không khỏe sao

-à không, em ổn anh có muốn về Việt Nam không hồ Cảnh Yên em muốn tới đó...cùng anh_nó cười nắm chặt tay hắn. Đương nhiên đề nghị này với hắn không có gì khó khăn rồi nhưng với tình hình sức khỏe nó thì khác

-chúng ta còn nhiều thời gian mà

-không em muốn đi_nó vội hắng giọng lên, hắn nhìn nó nhíu mày –ý em là em muốn tới đó, vào hôm nay em đã khỏe rồi hay anh muốn em đi một mình_giọng nói nó nhỏ dần pha một chút hờn dỗi, nó cũng không biết tại sao mình lại tỏ thái độ như vậy nữa chỉ đơn giản là nó muốn đến

-được, vậy ăn trưa xong chúng ta sẽ đi chuyến bay gần nhất lúc 1h được chứ, còn giờ thì đi ăn thôi bụng anh đang biểu tình rồi nè_nói rồi hắn xoa xoa bụng nhăn nhó như vừa bị bỏ đói lâu nó huých nhẹ vào mạn sường hắn rồi chuồn lẹ.

Thời gian trôi thật nhanh mới vậy mà đã tới giờ ăn trưa, Jan vẫn đang còn giận Khánh về vụ lôi cô đi như áp giải phạm nhân Khánh mặt không thể nào ‘méo mó” hơn được nữa xin lỗi muốn gãy lưỡi mà Jan vẫn không tha.

-xin lỗi bx mà

-ox nói gì cũng vô ích, bx muốn được yên tĩnh ox thích thì đi ăn một mình đi

-ox xin lỗi mà, mình đi ăn thôi cũng tới giờ ăn trưa rồi

-bx đã nói không là không

Thấy lời nói không còn tác dụng nữa, cần phải dùng hành động Khánh ôm Jan từ đằng sau mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát khỏi người đàn ông làm cô bực tức nãy giờ

-ox xin lỗi mà, ox chỉ muốn mìh có thể gần nhau đi chơi vui vẻ hôm nay quãng thời gian qua đã quá mệt mỏi với chúng ta rồi. ox biết bx quan tâm Ji vs Duy sẽ như thế nào những bx cũng phải nghĩ cho ox chứ

Nghe những lời này Jan rưng rưng nước mắt quay người lại ôm lấy Khánh, cô quên mất bên cạnh cô còn có Khánh cô đáng trách thật cô quên mất mình phải quan tâm suy nghĩ của cậu, cậu đã yêu cô biết nhường nào quãng thời gian cô nằm viện cậu đã bên cạnh cô 24/24 lo lắng cho cô từng chút vậy mà cô chỉ thích làm theo ý mình, hơi chút lần giận dỗi.

-bx xin lỗi ox

Khánh mỉm ôm Jan vào lòng

-e hèm_Quân hắng giọng còn lại nó hắn và BA đang cười khúc khích với tình yêu nhà “Jan-Khánh” đôi khi trẻ con sướt mướt cơ mà vui lắm. Hai người đỏ mặt buông nhau ra, trên môi ai cũng thấp thoáng một nụ cười.

Quán ăn nhanh ở Smile Love tuy không có gì đặc biệt nhưng bày trí rất đẹp mắt, các món ăn được mang ra toàn là những món được trang trí bằng đủ loại rau củ quả với màu sắc khác nhau nhưng điều đặc biệt là đều được trang trí thành những trái tim và khuôn mặt cười bằng nước sốt của từng món. Đây có lẽ là một nơi lí tưởng cho các đôi tình nhân đến bởi không chỉ các món ăn bày biện trái tim mà xung quanh phòng ốc đều có. Không quá cầu kì nhưng lại gấy ấn tượng với cách phối màu sắp sơn tường cây cảnh và cả ánh đèn màu thay đổi lên tục với tình thù ngộ nghĩnh.

Và chắn hẳn ở trong quán ăn đó không ai là không ngắm nghía khung cảnh căn phòng ốc rộng rãi mà đẹp đến mê hồn này nhưng có lẽ phải trừ tụi nó ra.

Một chồng bát đĩa đã sạch bong đang chất thành núi với sự kinh ngạc của khác khách hàng khác trước mấy cái máy tiêu thụ đồ ăn bao gồm 3 nam 3 nữ, với hiệu suất ăn tăng vọt mức bát đĩa chồng lên ngày càng nhiều nhân viện phục vụ tái mặt không biết những nam thanh nữ tú này có phải nhập viện để rửa dạ dày hay chảy máu đường ruột, bội thực,... sau khi trở ra khỏi Smile Love không.

-em no quá rồi không nuốt nổi nữa_nó nói mà tay vẫn cầm chiếc đùi gà gặm ngon lành (em phải gọi chị = thánh mất)

-đúng no thật cơ mà ngon_Jan ôm bụng

-em ăn vậy là đủ rồi đó Ji, bội thực mất_hắn nhíu mày với cách ăn của nó nhìn sang chồng đĩa bên cạnh nó chất ngang đầu nó rồi.

-mấy anh còn ăn nhiều hơn bọn em mà_nó bật lại, phải rồi tụi nó ăn bao nhiêu thì tụi hắn ăn gấp đôi mà (haha). Gặm xong chiếc đùi gà cuối cùng nó cũng tha cho dạ dày của mình.

-của chúng tôi hết bao nhiêu_hắn cầm chiếc bóp ra hỏi cô phục vụ, mặt cô ấy tái nhợt tay run run cầm tờ hóa đơn 63.678.500đ lần đầu tiên có khác hàng nào như tụi nó ăn với số lượng khủng dành cho 50 người ăn như vậy.

Nó cười trừ rồi kéo cả bọn ra về

-mọi người về trước đi tụi em có chút việc sẽ về sau (hoặc là không bao giờ về nữa)

Tụi Jan cũng không bận tâm lắm, gật đầu rồi lên xe đi trước. Nó với hắn ra sân bay chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam tâm trạng nó giờ đang rất hỗn loạn nó không hiểu cảm giác này là gì nhưng nó đang sợ ngồi trên hàng ghế chờ một mình đợi hắn mua chút nước nó như thấy lạc lõng bơ vơ, Khi nhìn thấy hắn đang chạy tới nó mới thở phào nhẹ nhõm được một chút nhưng ẫn không bớt căng thẳng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.