Nước Ngọt Vị Quýt Tuổi 18

Chương 8: Bia không nhãn hiệu



Một sự việc xảy ra vào cuối tuần.
Cuối tuần là khoảng thời gian mà Phương Nhược Vũ ghét nhất.
Ba mẹ cậu thường dậy từ sáng sớm để nấu cơm, mua thức ăn. Tiếng cửa nhà đóng đóng mở mở, tiếng vòi nước chảy róc rách, tiếng bát đũa leng keng trong bếp, tất cả biến thành những tạp âm vô tận, khiến cậu muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Chưa kể hai người họ thấy Phương Nhược Vũ cả ngày không có việc gì làm liền mặt nhăn mày nhó, trì triết không ngớt.
Bình thường, mẹ Phương ngứa mắt nhất định sẽ đẩy Phương Nhược Vũ sang nhà đối diện, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, việc đó lại không xảy ra.
Phương Nhược Vũ ngồi trên giường, trùm chăn kín đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Cả Đại Hắc và Nghiêm Song đều biến mất không thấy tăm hơi, người duy nhất có thể hẹn gặp lúc này là Giang Tử Khâm. Tình cờ, Giang Tử Khâm lại có buổi tập với huấn luyện viên môn quần vớt, liền đề nghị Phương Nhược Vũ làm trọng tài.
Phương Nhược Vũ cầm sổ ghi chép rời khỏi nhà, sau đó cùng Giang Tử Khâm ở sân bóng cho đến khi mặt trời lặn.
Chào tạm biệt huấn luyện viên, Giang Tử Khâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi mời Phương Nhược Vũ đi ăn tối.
"Đi ăn thịt xiên không? Tôi mời".
Phương Nhược Vũ đã không về nhà một ngày, có chút do dự, "Quán nào thế?"
Giang Tử Khâm liếc nhìn cậu, nhận ra vì sao cậu do dự, liền nói: "Là một quán mới mở ở con phố bên cạnh trường học, rất gần nhà cậu, đi bộ 20 phút là tới".
Tình cờ đó chính là quán mà Phương Nhược Vũ muốn ăn thử, đúng lúc lại có người mời, Phương Nhược Vũ đồng ý ngay tắp lự không cần suy nghĩ.
Giang Tử Khâm là một người ăn cay vô địch, nhưng xem xét tình trạng của Phương Nhược Vũ, hắn đành miễn cưỡng gọi đồ cay vừa. Tuy vậy, Phương Nhược Vũ vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc, mặt mày như muốn dị ứng, hai gò má nóng rực nổi lên những mảng đỏ lấm tấm.
Phương Nhược Vũ lè lưỡi quạt quạt, "Lấy cho tôi chai bia lạnh đi, cay chết mất".
Giang Tử Khâm vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, "Cho hai chai bia lạnh".
Hắn quay đầu lại, giơ đũa lên hỏi Phương Nhược Vũ, "Này, cậu ngủ với ai rồi thế?"
Phương Nhược Vũ không ngờ hắn sẽ hỏi câu này ngay trong quán ăn, nhìn trái ngó phải một hồi, thấy mọi người đều rì rầm nói chuyện riêng, không ai chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai người họ.
"Không cho cậu biết".
"Quả nhiên," Giang Tử Khâm gật đầu, "Người lạ à?"
"Không phải". Phương Nhược Vũ nhanh chóng im lặng, không thể để lộ quá nhiều.
Giang Tử Khâm nghe được câu trả lời này, muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn sang Phương Nhược Vũ lại thôi.
"Đừng làm bộ mặt thiếu đánh đó nữa, có rắm mau thả".
Giang Tử Khâm khéo léo mở chai bia, rót đầy cốc nhỏ trước mặt Phương Nhược Vũ.
"Chúng ta còn quá trẻ, nếu làm ra hậu quả gì không gánh vác nổi đâu".
Phương Nhược Vũ rũ mắt xuống, nói: "Tôi không dám nói ra".
Giang Tử Khâm không biết Phương Nhược Vũ nói "không dám" là có ý gì: "Sao lại không dám?"
"Ờm", Phương Nhược Vũ dùng một tay ôm đầu, "Tôi sẽ như thế này cả đời, ở một mình cũng rất tốt mà".
Giang Tử Khâm hận không thể rèn sắt thành thép hay dùng đũa đâm vào mặt cậu(*).
(*) Ý nói thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó
—–
Cơm nước xong xuôi, trời đã tối hẳn, Giang Tử Khâm đưa Phương Nhược Vũ trở về trước. Cả hai hàn huyên mấy câu chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến tầng trệt tiểu khu nhà Phương Nhược Vũ.
Trên tầng một, hai căn phòng trái phải đều sáng đèn. Bên phải là nhà của Phương Nhược Vũ, còn bên trái mơ hồ vang lên những tiếng tranh cãi gay gắt phía sau khung cửa sổ.
"Lại nữa rồi". Giang Tử Khâm nói.
"Lúc nào chẳng vậy, ầm ĩ một hồi rồi sẽ ổn thôi". Phương Nhược Vũ bước lên cầu thang rồi tạm biệt hắn, "Hôm nay cám ơn cậu, gặp lại sau nhé".
Thời điểm Phương Nhược Vũ dùng chìa khoá mở cửa, một tiếng va chạm như nổ lớn vang lên từ chiếc cửa chống trộm phía sau lưng, khiến cậu hoảng sợ run tay, suýt nữa làm rơi chìa.
Phương Nhược Vũ quay đầu nhìn về phía cửa nhà Nghiêm Song, vểnh tai lên nghe, chỉ thấy bên trong là giọng nói nam nữ tức giận đan xen, không thể biết được là ai với ai, cậu đành lắc đầu trở về nhà.
—–
Phương Nhược Vũ bị mẹ đánh thức.
Lúc tỉnh dậy, hai mắt trĩu nặng, thấy đèn phòng khách vẫn bật sáng, rèm cửa sổ đóng kín chẳng có lấy một tia nắng lọt qua, mang đến cảm giác không biết trời đất trăng sao, tối tăm mờ ảo.
Phương Nhược Vũ buồn ngủ tới cực điểm, nhắm mắt lại, dùng giọng mũi hỏi: "... Mấy giờ rồi ạ?"
Mẹ Phương vuốt lại mái tóc rối bù của cậu, nhẹ nhàng nói: "Phương tử? Con dậy đi, nhường chỗ cho Song ca".
Phương Nhược Vũ nghe thấy hai chữ "Nghiêm Song", trong nháy mắt liền thanh tỉnh đôi chút. Bên ngoài cửa có những tiếng trò chuyện nho nhỏ, cậu có thể phân biệt được một giọng là của ba mình, giọng còn lại là Nghiêm Song.
"Bây giờ là mấy giờ ạ?" Phương Nhược Vũ vừa hỏi vừa mặc quần áo.
"1 giờ".
Phương Nhược Vũ không đi dép mà nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cửa nhà hé mở, lấp ló đằng xa là mái tóc tết dài của mẹ Nghiêm Song, những giọt nước mắt tuôn trào trên hai má. Ba Phương Nhược Vũ nói với bà mấy câu, khẽ gật đầu rồi đóng cửa lại, lấy dép đi trong nhà đưa cho Nghiêm Song.
Nghiêm Song cao 1 mét 8 mấy, đứng thẳng người bên cửa ra vào, hai mắt đăm đăm, nắm đấm trên tay dần buông lơi, các khớp ngón tay đỏ rực, cổ áo sơ mi mới mua bị xô lệch, chiếc cúc áo đầu tiên thì bung đứt, cần cổ ửng đỏ, lồng ngực để lộ ra, gò má xanh tím, nổi rõ những vết sưng tấy.
Tình trạng lúc này của anh chính là vừa trải qua một màn ẩu đả, cảm xúc còn chưa bình ổn.
Phương Nhược Vũ mới chỉ nhìn thấy Nghiêm Song tranh chấp trên sân bóng, còn bộ dáng chật vật như lúc này vẫn là lần đầu tiên.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Phương Nhược Vũ bước tới hỏi ba mình.
Ba Phương lắc đầu: "Ba mẹ cãi nhau. Con mau sắp xếp chỗ ngủ cho Song ca đi, ba đi lấy thuốc cho thằng bé bôi".
Phương Nhược Vũ rất muốn trở thành anh hùng, tự mình bôi thuốc cho Nghiêm Song. Nhưng cậu cũng biết mình không khéo léo, đành miễn cưỡng gật đầu, rồi trở về phòng bật đèn, ngồi bên giường chờ Nghiêm Song.
Mười mấy phút sau, Nghiêm Song mặc áo ba lỗ của Phương Nhược Vũ bước vào, thấy cậu vẫn chưa ngủ cũng không quá ngạc nhiên.
Phương Nhược Vũ ngập ngừng hỏi, "Cái kia... Không nghiêm trọng chứ?"
Nghiêm Song đè cậu xuống giường, nói: "Đều là vết thương ngoài da, nhìn trông đáng sợ thế thôi chứ không sao đâu".
Phương Nhược Vũ kéo chăn lên, hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất lúc này: "Anh xô xát với ai thế?"
Nghiêm Song im lặng, giống như đang suy nghĩ có nên nói cho cậu biết hay không. Nhưng khi mắt đối mắt với Phương Nhược Vũ trong bóng tối, anh liền thả lỏng tâm tư: "Với ba anh".
Phương Nhược Vũ càng hỏi càng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhìn trạng thái lơ đễnh của Nghiêm Song, cậu nghĩ mình không nên tò mò thêm nữa.
Vì thế, cậu vỗ vỗ cánh tay của Nghiêm Song dưới tấm chăn và hỏi, "Có muốn ôm không?"
Nghiêm Song nhắm mắt không đáp lại. Qua một lúc lâu, anh đột nhiên vươn mình kéo Phương Nhược Vũ trong vòng tay, bụng áp bụng, cẳng chân quấn lấy cẳng chân.
Phương Nhược Vũ nghe thấy Nghiêm Song khẽ thì thào, "Ba mẹ anh chắc sẽ ly hôn".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.