Buổi sáng, mặt trời chói chang, mặt đất như lồng hấp tỏa ra làn hơi trắng, nóng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ngày đầu tiên của trại hè, mọi người gần như bị cái nắng nóng rực nướng cháy.
Họ đang đứng ngay ngắn trong tư thế quân nhân.
Mồ hôi trong suốt tuôn trào mãnh liệt, không bao lâu đã thấm ướt bộ quần áo, dính vào da thịt, giống như đi tắm hơi.
Chưa được nửa tiếng thì các cô giáo của đội Kỷ Viêm đã giương cao lá cờ trắng, khó khăn núp dưới bóng cây một cách thê thảm.
Ngược lại, bông hoa nhỏ xinh mong manh của đội Giang Mục lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt vẫn kiên định.
Cơ thể nhỏ bé như ẩn chứa một cỗ năng lượng rất lớn, đứng lẳng lặng trong cơn sóng nhiệt, tiếp nhận lễ rửa tội của ánh mặt trời độc hại.
Giang Mục nhìn nhóm giáo viên nữ nũng nịu dưới bóng cây rồi nhìn về phía đội mình, Giang Miểu vẫn đứng ở cuối hàng, sừng sững không hề gục ngã.
Cậu ta rất đắc ý nhích từng bước nhỏ đến cạnh đội trưởng Kỷ nghiêm túc, ho hai tiếng thay cho lời dạo đầu, rồi mới chính thức khoe khoang: “Đội trưởng Kỷ, cảm ơn anh.”
Kỷ Viêm đưa mắt nhìn cậu ta, lơ đãng liếc một cái sắc bén như lưỡi dao đâm thủng đầu cậu ta.
Thấy thế, Giang Mục không khỏi rùng mình, sợ sệt quay trở về chỗ.
Mỗi giây trải qua dưới cái nắng gay gắt đều là sự tra tấn đầy biến thái.
Giang Mục thấy cô gái nhỏ ở cuối hàng dần dần đứng không vững, cậu ta cũng lo cô gắng sức quá sẽ khiến cơ thể không chịu nổi.
Giang Mục bước nhanh đến trước mặt cô, hạ giọng hỏi: “Cô giáo Giang, cô còn tiếp tục được không?”
Giang Miểu hít hít mũi, giọng nói to lớn vang dội: “Báo cáo, tôi có thể.”
Thấy giọng điệu của cô hùng hồn như vậy, cậu ta cũng không làm nản lòng cô.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, Giang Mục đã thấy một bức tường cơ bắp vạm vỡ chắn trước mặt.
Người tới mặt không cảm xúc, cúi đầu nhìn cậu ta: “Giải tán đi, nhiệt độ quá cao sẽ dễ bị cảm nắng.”
Giang Mục ngạc nhiên trợn to hai mắt, nghĩ thầm sao hôm nay tên ác ma này lại đột nhiên đổi tính nhỉ.
Ngày thường huấn luyện cơ thể là phải đứng mấy tiếng đồng hồ, ai mà ngã xuống sẽ làm lại gấp đôi.
Tóm lại, không tra tấn đến chết thì không bỏ qua.
Ở bên này, Giang Miểu chợt nghe thấy giọng nam quen thuộc.
Cô lén lút nhìn qua đó nhưng lại lỡ va vào một đôi mắt đen nhánh.
Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, hoảng sợ thu hồi tầm mắt.
Giang Mục nghi ngờ nhìn sắc mặt không được tốt lắm của đội trưởng Kỷ, sau đó xoay đầu nhìn cô gái nhỏ đang trốn tránh, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Thì ra là vậy.
Suy nghĩ theo cách này thì những hành động kỳ lạ sáng nay của đội trưởng cũng có lời giải đáp hợp lý.
Sau khi giải tán, Giang Miểu không nhập bọn với nhóm giáo viên nữ.
Ngược lại, cô tìm một gốc cây xanh rồi ngồi xuống, cởi mũ, quạt quạt khuôn mặt nóng rực.
Cô không coi mình là người thanh cao, nhưng ở chuyện kết bạn, từ trước đến giờ cô vẫn luôn có nguyên tắc riêng.
Tính cách của mấy cô giáo kia rất thoải mái, dễ ở chung.
Nhưng khi bọn họ tụ tập lại, không nói về đồ trang điểm thì cũng thảo luận về đàn ông.
Cô thì khác.
Ý định ban đầu tham gia trại hè không vì bất kỳ ai cả, chỉ là quá hâm mộ những người lính.
Hơn nữa lúc học đại học, vì bị bệnh nên đã bỏ lỡ đợt quân huấn, tới giờ cô vẫn còn tiếc nuối.
Đỉnh đầu đột nhiên bị cái gì đó bao phủ, Giang Miểu từ từ ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông có tướng mạo văn nhã, mặc quân phục chỉnh tề, nhưng không giấu được vẻ thư sinh trong xương cốt.
Cậu ấy lễ phép mỉm cười:”Chào cô giáo Giang, tôi là Lộc Bạch, lính của đội trưởng Kỷ.”
Giang Miểu đứng lên, hốt hoảng gật đầu: “Chào anh.”
Cậu ấy lấy chai nước giải nhiệt từ sau lưng ra đưa cho cô: “Đội trưởng bảo tôi đưa cái này cho cô.”
Cô xua tay từ chối: “Tôi không cần đâu.”
Lộc Bạch lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cô không nhận, lúc trở về tôi rất khó báo cáo kết quả công tác.”
Cô quay đầu nhìn sân thể dục rộng lớn bằng phẳng, nhưng không tìm thấy bóng dáng người đàn ông.
Cô biết không nên làm người khác khó xử nên đành đỏ mặt nhận lấy.
Lộc Bạch trở về báo cáo tình hình, tò mò hỏi: “Đội trưởng, sao anh không tự đi đưa cho cô ấy?”
Kỷ Viêm đứng bên cửa sổ phòng nghỉ nhìn cô gái nơi xa xa, không mặn không nhạt đáp: “Tôi đưa thì cô ấy sẽ không nhận.”
Lộc Bạch như bị sét đánh, bước nhỏ dịch lại gần anh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh của người nào đó, nở nụ cười bí ẩn: “Chẳng lẽ anh…”
Người đàn ông cúi đầu cụp mắt, thình lình đập một cái, Lộc Bạch ăn đau trốn sang một bên, cái ót đau điếng.
“Nghĩ cái gì vậy, cô ấy là cháu gái của ông Ngô.”
Đội trưởng Kỷ nhướng mày: “Cậu đám đắc tội không?”
Nhắc tới ông Ngô, vẻ mặt Lộc Bạch thay đổi.
Người ta thường nói, người đi thì trà nguội*.
Nhưng dù ông Ngô không còn sống, vẫn có thể chi phối đến sự sợ hãi của mọi người.
Năm đó, người có danh xưng “Diêm Vương” chỉ có đội trưởng Ngô, không có người thứ hai.
(*) “Người đi trà nguội” là thành ngữ ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền rời khỏi cương vị, không còn giá trị lợi dụng nữa thì người ta cũng xem nhẹ họ luôn.
“Không dám không dám…”
Cậu ấy nhỏ giọng lải nhải, cuối cùng cười xấu xa hỏi: “Chỉ vì chuyện này thôi ạ?”
Sắc mặt Kỷ Viêm cứng đờ, khóe môi cong lên, giọng điệu lạnh lùng: “Hôm nay có vẻ cậu nói hơi nhiều nhỉ, hay là…”
Thấy tình hình không ổn nên cậu ấy nhanh chóng chuồn đi.
“Đúng rồi, em quên mất, Giang Mục tìm em có việc, không quấy rầy sếp nghỉ ngơi nữa.”
Đội trưởng Kỷ quay đầu lại, tầm mắt sâu thẳm hướng ra ngoài cửa sổ rồi lặng lẽ nhìn cô gái đang đứng dưới bóng cây nhấp ngụm nước.
Anh nghĩ cả buổi sáng mà vẫn không hiểu mình đã làm gì sai mà chọc cô nhóc trừng mắt, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách không muốn phản ứng lại anh như vậy.
Kỷ Viêm buồn bực xoa gáy.
Nếu anh không làm rõ chuyện này, thế nào cũng nghẹn đến mức bùng nổ tại chỗ.
Buổi chiều là nội dung cơ bản nhất của quân huấn, đó là footwork và bước đi nghiêm.
(*) Footwork: Footwork (tạm dịch là bộ pháp) là một trong những kỹ thuật tối quan trọng trong Boxing nói riêng và trong võ thuật nói chung.
Footwork giúp bạn có thể né tránh đòn của đối thủ đồng thời nó giúp bạn có thể tấn công đối phương được từ mọi hướng, mọi góc độ và có những góc làm cho đối thủ không thể nhận ra.
Kỷ Viêm trực tiếp giao nhiệm vụ huấn luyện này cho Lộc Bạch, còn mình thì phủi tay, đi qua đi lại giữa hai hàng, làm cho những cô giáo ảo tưởng có thể tiếp xúc cơ thể với anh đều nghiến răng nghiến lợi.
Thế nên lúc Lộc Bạch nghiêm túc sửa động tác còn phải nhận ánh mắt bất mãn từ các cô giáo.
Giang Mục thấy anh giống như ông cán bộ già đang dạo bước kiểm duyệt, biết anh nhất định lại làm trò quỷ.
Quả nhiên người đàn ông chỉ ra vẻ kiểm tra hàng trước.
Khi đi ngang qua hàng cuối, anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ ở phía ngoài cùng.
Tư thế Giang Miểu cứng ngắc, chân trái giữ nguyên động tác đá về phía trước đã được vài phút.
Chân cô mềm nhũn, hơi không chịu nổi.
Hôm nay trời rất nóng, bỗng nhiên bên cạnh lại có ngọn núi lửa di động.
Anh vừa đến gần thì cô đã thở không ra hơi, chóng mặt nhức đầu, không thể dùng sức ở đâu được.
“Nâng chân lên một chút…” Anh duỗi mu bàn chân ra, chạm vào mắt cá chân cô xê dịch mấy centimet.
Tưởng chừng chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng cơ thể lại chịu đựng sức nặng gấp mấy lần, bàn chân làm trụ hơi run rẩy.
Giang Miểu giương mắt, trợn tròn đôi mắt ướt dầm dề, vừa bực mình vừa uất ức.
Cô kháng nghị: “Đã rất cao rồi.”
Đội trưởng Kỷ nhàn nhạt đáp: “Tôi mới là tiêu chuẩn.”
“Anh…”
Người đàn ông làm ra vẻ việc công xử theo phép công, nói chuyện lạnh như băng: “Nơi đây là bộ đội, muốn nói chuyện thì trước tiên phải báo cáo.”
Cô cụp mắt, rầu rĩ chu cái miệng nhỏ lên, trong lòng đã để người đàn ông ác độc này ngang hàng với loại người độc ác, lấy chuyện công báo thù chuyện tư.
Kỷ Viêm thấy người ta bị mình chọc giận, từ cổ đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như sắp xuất huyết tới nơi.
Anh gật gật đầu, cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.
Giang Mục đứng ở hàng ngũ phía trước và Lộc Bạch ngẩn tò te vừa nhìn nhau vừa hóng hớt, mặt đầy kinh ngạc.
Một người đàn ông cứng cỏi, mình đồng da sắt, ngang nhiên bắt nạt cô gái nhỏ giữa ban ngày ban mặt, chứng cứ vô cùng xác thật, có thể xử ngay tại chỗ.
Kết thúc một ngày huấn luyện trở về ký túc xá, gót chân Giang Miểu nổi đầy mụn nước sưng đỏ, chạm vào là đau, như kim chích vậy.
Cô bôi qua loa ít thuốc mỡ, cái lạnh lẽo từ từ thấm vào xương thịt, thần kinh căng thẳng suốt một ngày cuối cùng cũng thả lỏng.
Trong giấc mơ, có một người đàn ông trên đầu có sừng ác ma dùng roi đánh vào người cô, ép cô phải chạy trốn khắp nơi, cả đêm đều chạy như điên.
Buổi sáng hôm sau tiếng chuông vang lên, cô gồng mình bò dậy khỏi giường, cả người mệt mỏi rã rời.
Huấn luyện buổi sáng mơ màng kết thúc, cô đi theo cả đội đến nhà ăn.
Sau khi hát quân ca nhiệt huyết hào hùng xong, cả đội lần lượt tiến vào nhà ăn.
Giang Miểu bị tuột lại ở cuối, cô mệt mỏi đẩy tấm màn cửa trong suốt ra, đầu óc mê mang lao về phía trước, đột nhiên đâm sầm vào một người đàn ông.
Cô lảo đảo lui về sau hai bước, miệng vết thương ở gót chân bị nứt toạc, máu vẩn đục từ từ chảy ra.
Mũi cô đau xót, nước mắt lượn lờ trong hốc mắt.
“Em không sao chứ?” Đội trưởng Kỷ lo lắng hỏi.
Giang Miểu không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn Giang Mục và Lộc Bạch đứng bên cạnh, cô lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn đẩy mạnh anh ra rồi nhanh chóng đi qua.
Kỷ Viêm theo phản xạ nhìn lại, cô gái nhỏ đi khập khiễng, động tác vô cùng mất tự nhiên.
“Đội trưởng.” Lộc Bạch nhẹ giọng thúc giục.
Anh lấy lại tinh thần, sải bước oai vệ ra khỏi nhà ăn, nhưng chưa được mấy mét, đội trưởng Kỷ đột nhiên dừng lại, đứng lẳng lặng tại chỗ mấy giây, cho đến khi cổ họng phát ra tiếng thở dài như thoả hiệp.
Anh xoay người, bỏ hai người kia lại rồi lập tức bước vào nhà ăn.
“Đội trưởng, anh đi đâu vậy?” Lộc Bạch hét lên từ đằng sau.
Giang Mục liếc mắt: “Đừng gọi nữa, cậu có mắt nhìn không?”
Lộc Bạch nhún vai: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chờ ở đây chứ sao.
Cậu mà dám đi hóng hớt, anh ấy sẽ đánh hỏng cánh tay cậu đấy.”
Lộc Bạch cân nhắc một chút, cũng đúng, mông hổ không phải muốn sờ là sờ.
Cứ đứng chờ ở đây đi!.