Về đến nhà, cả người Giang Miểu mất hồn như đang lơ lửng trong không gian hư ảo, hoàn toàn tách biệt với thực tại.
“Miểu Miểu.” Mẹ Giang giận dữ la lên.
Tay gắp đồ ăn của cô run lên, đôi mắt trống rỗng chậm rãi nhìn sang bên trái: “Dạ?”
Thấy cô mất hồn mất vía, mẹ Giang càng bực hơn: “Ba con đang nói chuyện với con đó, con sao vậy? Huấn luyện quân sự đến choáng váng rồi à?”
Giang Miểu đờ đẫn chớp mắt.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì ba Giang đã đi trước một bước, ông cười tủm tỉm khoát tay giảng hòa: “Đừng nói nữa, chắc là do phải luyện tập với cường độ cao nên con bé mệt thôi.”
“Em còn chưa nói đến chuyện này đâu đấy.
Không nói năng một tiếng nào đã tham gia trại hè quân huấn gì đó, đó là nơi để một đứa con gái như nó đi à? Một đám đàn ông thô kệch cứng cỏi, hơi một tí là lại cởi trần ra phơi da phơi thịt, quả thật là làm xấu đi bộ mặt xã hội.
“
Cô vừa nghe lời này, ngọn lửa không tên bùng lên, gương mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập.
“Mẹ, cả đời ông ngoại làm lính cứu hỏa, vì quốc gia cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Công việc của bọn họ vất vả ra sao, mẹ là người rõ nhất, sao lại chửi bới bọn họ như vậy?”
Mẹ Giang làm tổng phụ trách mấy chục năm, sao có thể bị chính con gái mình chỉ mũi dạy dỗ.
Bà ném đôi đũa đi, trợn tròn mắt: “Giờ con mới bao nhiêu tuổi, con thì biết cái gì? Đời này ông ngoại con là vinh quang vô hạn, vinh dự vào thân, nhưng con có biết bà ngoại ở hậu phương đã âm thầm chịu đựng và trả giá bao nhiêu không? Từ nhỏ đến lớn, tâm ông ấy đều đặt trong quân đội, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà ngoại con gánh vác.
Thậm chí lúc mẹ còn nhỏ, người bố cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Nếu là một người bình thường, có lẽ mẹ sẽ cảm kích trách nhiệm của ông ấy với nhân dân, nhưng với tư cách là một người nhà, mẹ có quyền chỉ trích ông ấy vô trách nhiệm và thờ ơ.
“
Hai mắt Giang Miểu đỏ lên: “Mẹ…”
Từ nhỏ quan hệ của cô với ông ngoại đã rất tốt, đây là lần đầu tiên cô nghe điều này từ mẹ Giang.
Cô không muốn tin, càng không muốn phá hủy hình tượng uy nghiêm hiển hách của ông ngoại trong lòng mình.
Nói đến đây, bà chuyển chủ đề, ánh mắt nhìn về phía cô: “Còn nữa, con đã hai mươi ba tuổi rồi sao vẫn chưa hiểu chuyện? Con bé Mạt Lỵ kia tuy điên điên khùng khùng, nhưng tốt xấu gì cũng giới thiệu cho con không ít chàng trai tài tuấn.
Con không để ý cũng không muốn gặp mặt, thế con muốn thế nào?”
Cô xụ mặt cứng rắn đáp lại: “Con đã không thích thì sẽ không xem.”
“Con thích kiểu người gì? Giống ông ngoại con đạp lên vai phụ nữ mà hưởng hư vinh?”
Giang Miểu suýt khóc, giọng nói nghẹn ngào: “Ông ngoại rất tốt, cực kỳ tốt, không được nói ông như vậy!”
Ba Giang đau lòng cho con gái mình, thấy mặt cô nghẹn đỏ, ông khẽ thở dài, vỗ vỗ vào lưng mẹ Giang để làm dịu cảm xúc kích động của bà lại.
“Được rồi được rồi, không nói nữa.
Miểu Miểu còn nhỏ, em nói chuyện này với con, sao con có thể suy nghĩ cẩn thận được.”
Mẹ Giang càng nói càng tức giận: “Em sợ đầu óc con bé hồ đồ, bị người ta lừa mà không biết, ngu ngơ đi vào con đường tủi thân của mẹ.”
Ông ghé mắt nhìn Giang Miểu, cười dịu dàng: “Miểu Miểu à, con đừng tức giận với mẹ con nữa.
Lần này ba trở về chủ yếu là vì con.”
Cô sửng sốt: “Con?”
Ông gắp một con tôm bự sốt cà chua vào chén cô rồi thong thả ung dung nói hết câu.
“Giờ con đã lớn, muốn dọn ra ngoài ở riêng là chuyện tốt.
Nhưng con đi thuê nhà thì ba không yên tâm lắm nên chuẩn bị mua cho con một căn hộ nhỏ, như vậy ba với mẹ con mới có thể an tâm một chút.”
Cô suy nghĩ một chút, nhỏ giọng từ chối: “Không cần đâu, con tự mình tiết kiệm tiền để mua là được.”
Mẹ Giang liếc mắt, không chút lưu tình nào mà nói với cô: “Với đồng lương thực tập của cô, trả tiền sinh hoạt rồi tiền thuê nhà là đã quá sức.
Càng lớn càng thích thể hiện, cả ngày sống trong ảo tưởng, không thực tế.”
Ba Giang xoa xoa trán, có chút bất lực: “Em, sao em lại nói vậy? Con nghe xong sẽ khó chịu…”
“Chút khó chịu này đã không chịu được? Những lời khó nghe hơn em còn chưa nói đâu…”
Bà nhìn Giang Miểu, nói lời nói sắc bén: “Con đi học đại học xong về bắt đầu ầm ĩ đòi sống riêng, mẹ vẫn kiên nhẫn để tùy ý con vui vẻ, nhưng chuyện xem mắt kết hôn thì không có cửa thương lượng đâu.”
“Con trai duy nhất của hiệu trưởng Mang mới trở về từ Mỹ, có bằng tiến sĩ khoa Luật, đẹp trai, nho nhã.
Hiệu trưởng có nhắc với mẹ mấy lần, mẹ đồng ý thứ ba tuần sau gặp mặt.
Dù con có đồng ý hay không thì cũng phải ăn bữa cơm này.”
Cô cứng rắn từ chối: “Con không đi.”
Mẹ Giang đập bàn: “Không đi cũng phải đi!”
“Em nói từ từ, đừng làm Miểu Miểu sợ.” Ba Giang muốn làm dịu đi cuộc chiến.
“Không cần nói nữa, con hiểu rồi.”
Giang Miểu để đũa xuống, hơi động người đứng dậy, cụp mắt, nước mắt lưng tròng: “Bữa cơm này, nhân vật chính không phải là ba mà là con mới đúng.
Từ đầu đến cuối đều là Hồng Môn Yến (*).”
(*) Hồng Môn Yến: Từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã biết dùng ba chữ “Hồng Môn yến” để lý giải sâu sắc về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa.
“Hồng Môn yến” là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán – Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc.
Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang.
Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành.
Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ.
Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Cô ngước mắt, nước mắt trong veo chảy ra từ hốc mắt, lăn dài thành từng vệt nước ướt đẫm: “Ba là học giả địa chất, mẹ là tổng phụ trách, nghề nghiệp của hai người đều là những nghề cao quý.
Nhưng… lúc mẹ trách ông ngoại thiếu trách nhiệm với gia đình, mẹ có bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh hồi nhỏ của con chưa? Trong buổi họp phụ huynh, vị trí của con luôn để trống, bởi vì ba quanh năm không ở nhà nên giáo viên sẽ trực tiếp thông báo tình hình học tập cho mẹ, cho nên không cần phụ huynh.
Con thi đứng nhất lớp là chuyện đương nhiên, thỉnh thoảng có vài lần phát huy thất thường, mẹ sẽ ở trước mặt các bạn học mắng nhiếc con.
Con không thể cãi lại cũng không thể giải thích, bởi vì con là con gái của mẹ nên con phải vì mẹ mà lấy vinh dự.”
“Hai người chưa bao giờ để ý xem con có thật sự vui vẻ không.
Con muốn gì, thích gì đều không quan trọng, chỉ cần con nghe lời để cho hai người thao túng như con rối là được.
Con không xứng có suy nghĩ của mình, cũng không đáng được phản kháng.”
Ba Giang nhìn mẹ Giang đang im lặng, sau đó nhìn con gái mình, đau lòng không chịu được: “Miểu Miểu… Ba mẹ không có ý đó…”
Cô bình tĩnh lau nước mắt, cười nói: “Muộn rồi.
Con trở về đội cứu hỏa báo cáo đây, hai người từ từ ăn.”
Nói xong, cô xoay người đến huyền quan (*) thay giày, lúc ra cửa cũng không quay đầu lại.
(*) Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách
Bên ngoài không biết đã mưa một trận từ lúc nào.
Mặt đất ẩm ướt, hơi nước bốc lên phiêu tán giữa không trung khiến cho không khí oi bức như cái lồng hấp, mới đi được vài bước mà cả người đã đầy mồ hôi.
Lúc cô trở lại đội cứu hỏa đã hơn tám giờ tối, cô không muốn về ký túc xá nên lập tức đi đến sân thể dục.
Đường băng ban đêm… tỏa ra một loại mát lạnh nhạt nhẽo, cô chạy càng nhanh thì cả người càng nhẹ như én, lòng bàn chân lộng gió.
Cô chạy ngang qua một cây đa lớn thì có bóng người lao ra.
Giang Miểu chạy chậm lại, vốn tưởng đó là Kỷ Viêm, nhưng sâu trong đáy lòng cô vẫn còn không vui vì chuyện lúc chiều, nghĩ thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ mặc kệ anh.
Kết quả người đàn ông mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cô Giang.”
Giang Miểu dừng lại, giọng nói rất quen tai, nhưng trong phút chốc lại nhận ra có gì đó sai sai.
Cho đến khi bóng người gầy gò chậm rãi đi về phía này rồi dừng lại trước mặt cô, cõng theo ánh trăng trên lưng, nhe răng cười với cô, khiếp đảm hoảng sợ không nói được.
Cô theo bản năng lùi ra sau, giữ khoảng cách an toàn: “Thầy Lục, sao thầy lại ở đây?”
Anh ta tiến lên một bước, cười nói: “Buổi chiều không thấy cô, cho rằng cô có chuyện gì, muốn gửi tin nhắn cho cô mà sợ quấy rầy, không nghĩ lại gặp cô ở đây.”
“Ồ.”
Giang Miểu cảm giác nụ cười của anh ta cực kỳ lạnh lùng và kỳ quái không nói nên lời.
Cô không lộ vẻ mặt gì mà lùi về phía sau một bước: “Thầy có chuyện gì không?”
“Không có, chỉ muốn quan tâm cô thôi.”
“Vậy thì… Cảm ơn thầy.”
Ánh mắt anh ta lóe lên ánh sáng rét buốt, hô hấp đột nhiên dồn dập, bất thình lình nắm chặt cổ tay cô: “Cảm ơn cái gì? Tôi đối với em không tốt sao?”
Lòng bàn tay của người đàn ông lạnh như xác chết, trái tim cô run lên: “Thầy… thầy buông tay trước…”
“Sao lại trốn tránh tôi? Tôi có chỗ nào không bằng anh ta?”
Giang Miểu không hiểu anh đang nói gì, anh ta kéo cô càng ngày càng chặt, như muốn bóp nát tay cô.
“Thầy nói ai cơ?”
Anh ta cười lộ ra vẻ châm chọc: “Giả bộ cái gì? Thấy mặt em là tôi chỉ hận không thể lột sạch quần áo đè em, thế mà bây giờ em còn giả vờ thuần khiết với tôi.
Cô Giang à, em không thể đối đãi khác biệt như vậy được…”
Cô hoảng sợ trợn to mắt, cả người sững sờ vài giây.
Thầy Lục văn nhã nội liễm ngày thường đã thay đổi thành người khác, nói năng và hành động cứ như bị trúng tà vậy.
Cô dùng hết sức muốn thoát khỏi anh: “Thầy buông tôi ra, thầy buông ra.”
Cả hai bắt đầu giằng co.
Cho đến khi cô lấy lại được ý thức, muốn lớn tiếng kêu cứu thì một giọng nam trầm thấp dồn dập vang lên sau lưng.
“Giang Miểu.”
Nghe thấy động tĩnh, thầy Lục không vui cau mày, đột nhiên hất tay cô ra.
Kỷ Viêm bước nhanh tới, đứng sừng sững giữa hai người.
Cô gái nhỏ được anh bảo vệ ở sau lưng.
Anh từ trên cao nhìn chằm chằm dáng người gầy nhom của người đàn ông, từng câu chữ như ẩn chứa ngọn lửa.
“Nơi đây là quân đội, cậu không muốn sống sót đi ra ngoài sao?”
Nháy mắt thầy Lục đã khôi phục giọng điệu nhỏ nhẹ như trước, cười tủm tỉm, nói: “Đội trưởng Kỷ hiểu lầm, tôi và cô giáo Giang chỉ đùa giỡn quá trớn thôi, thật ngại quá.”
“Tôi có mắt, không bị mù.”
Giọng anh lạnh lùng, từng câu từng chữ kìm nén lửa giận: “Tôi mặc kệ hiện tại trong đầu anh đang nghĩ bậy bạ gì, nhưng tôi khuyên anh nhân lúc còn sớm thì hãy xóa sạch đi.
Nếu không một ngày nào đó, anh thật sự rơi vào tay tôi thì tôi không dám đảm bảo liệu anh có vào tù ngồi hay không đâu.”
“Lời khuyên của đội trưởng Kỷ, tôi đã nhớ kỹ.”
Anh ta xoay xoay cổ tay như có ý muốn khiêu khích, làm ra vẻ xin lỗi: “Cô giáo Giang, vừa rồi tôi thất lễ quá, tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”
Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi.
Cô gái phía sau Kỷ Viên cúi thấp đầu, vẫn còn đang vô cùng sợ hãi.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo của người đàn ông, từng chút lấy lại cảm giác an toàn, cơ thể cứng ngắc cũng dần dần thả lỏng.
Người đàn ông xoay người, hai tay đỡ bờ vai lạnh lẽo của cô, cúi đầu quan sát, nhẹ giọng hỏi: “Bị dọa sợ rồi hửm?”
Giang Miểu không đáp lại, cô sợ tới mức không nói được gì.
“Người này không ổn lắm.
Sau này em cách xa anh ta một chút, cố gắng không ở chung một chỗ, nghe thấy chưa?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng im lặng vài giây, cô lại đẩy anh ra với vẻ mặt khó chịu: “Chuyện của tôi không cần anh lo.”
Cô xoay người đi về phía trước.
Người đàn ông như đã biết trước, một bước chắn trước mặt cô.
Cơ thể anh vừa cao vừa khỏe lại cứng như một tảng đá, cô không thể đẩy ra, cũng không trốn được.
Cô đi đâu anh theo đó, anh giống như một tên lưu manh, chặn hết đường đi của cô.
Giang Miểu ngẩng đầu nhìn anh, vừa thấy khuôn mặt này liền nhớ lại cảnh tượng trong phòng nghỉ vào buổi chiều.
Người phụ nữ quyến rũ ngồi trên sô pha, nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ khoe khoang công khai chủ quyền.
Hôm nay cô vốn về nhà để đoàn tụ, cuối cùng không hiểu sao lại cãi vã với ba mẹ một trận.
Trong lòng ấm ức không có chỗ trút bỏ, ai ngờ chạy vài bước lại đụng trúng tên đàn ông kỳ quái kia.
Nếu anh không kịp thời xuất hiện thì bây giờ có lẽ cô đã phơi xác ở nơi hoang vu.
Cô đã xui đến vậy rồi mà anh còn tâm tư trêu chọc cô như thú cưng, chặn đường không cho cô đi.
Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng khổ sở.
Cổ họng như nghẹn đắng, cô nén lại những giọt nước mắt: “Anh tránh ra.”
Người đàn ông vẫn đứng lù lù bất động.
Giang Miểu tức giận trừng mắt nhìn anh, không biết dây thần kinh nào đã mất kiểm soát, nắm đấm nhỏ mềm mại của cô bắt đầu lần lượt nện vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Anh không trốn tránh, cũng không chống lại.
Giống như một bao cát hình người, anh để cô trút bỏ những cảm xúc áp lực bấy lâu nay.
Giang Miểu dùng hết sức lực, nhưng dừng trên người anh chỉ như hạt mưa khẽ rơi, khiến anh sinh ra một loại ảo giác như cô đang làm nũng.
Xương sườn dưới ngực anh nhô ra, cô liền nện một quyền lên đó.
Những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ửng đỏ lên từng mảng, tay đứt ruột xót, đau đớn dần thấm vào trong xương cốt.
Cô hít hít mũi, nhịn không được oà khóc thành tiếng.
Nước mắt rơi xuống như đê vỡ, không bao lâu đã ướt nhẹp cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô vừa khóc vừa lau, nhưng càng lau thì nước mắt càng nhiều, mu bàn tay toàn là những giọt nước ấm nóng.
Đội trưởng Kỷ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ khóc như hoa lê dính mưa, nhất thời tay chân luống cuống.
Anh không giỏi dỗ dành người ta.
Vài giây sau, anh cứng ngắc lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, nhưng cô không phối hợp mà cứ né tránh.
Người đàn ông sững người tại chỗ, trong lòng vừa nôn nóng vừa gấp gáp.
Cô gái nhỏ hít hít mũi, muốn xoay người bỏ đi.
Người đàn ông vội vàng nắm chặt tay cô rồi kéo đến trước mặt.
Anh nhẹ nhàng hết mức có thể: “Nếu trong lòng không thoải mái thì em đánh tôi thêm vài cái nữa đi, đừng khóc nữa…”
Tiếng khóc này không ầm ĩ nhưng lại khiến cho trái tim của đàn ông tan nát thành nhân sủi cảo.
Cảm giác này thật không dễ chịu, cứ như bị dao đâm vào ngực vậy.
Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đừng khóc nữa, em nghe lời tôi được không?”
Giọng nói ẩn chứa tiếng khóc nức nở, hai mắt mông lung đẫm lệ: “Không nghe.”
Đội trưởng Kỷ bất lực thở dài, cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt với nước mắt giàn giụa.
Trái tim anh chợt khẽ rung lên, đột nhiên cúi người ôm cô gái vào lòng.
Ngực anh nóng đến kinh người, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên, một giây sau liền đỏ ửng.
Cơ thể Giang Miểu cứng đờ, đừng nói là khóc thút thít, ngay cả hô hấp cũng nín lại.
Sau đó giọng nói hơi trầm của anh từ từ vang lên trên đỉnh đầu: “Như thế này sẽ tốt hơn chứ?”.