Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

Chương 30: 30 Ở Chung




Mới ngày thứ ba yêu nhau mà đã mơ mơ màng màng dọn đến ở chung, đây là điều mà cô gái ngoan như Giang Miểu không dám nghĩ tới.
Khi xe tiến vào bãi đậu xe dưới hầm của chung cư, cô tung ta tung tăng đi theo sau người đàn ông.

Thang máy đi lên tầng 15.

Một tầng có ba căn hộ, anh dừng lại trước cửa một căn rồi thả lỏng bàn tay đang nắm tay cô ra, móc trong túi ra chiếc chìa khoá mới tinh, xoay lại nhìn cô: “Đến rồi.”
Giang Miểu theo anh vào cửa, đèn ở huyền quan được bật sáng, ánh đèn màu cam vẽ một vòng hào quang trên đỉnh đầu cô.

Người đàn ông lấy một đôi dép từ trong tủ ra, là kiểu dáng thông thường của phái nam, khom lưng đặt trước mặt Giang Miểu rồi ngước mắt nhìn cô, hơi áy náy: “Căn hộ này anh mua cách đây hai năm.

Bình thường anh không hay đến đây nên chỉ có một đôi dép thôi, em mang tạm đi, đồ dùng sinh hoạt còn thiếu gì thì mai anh mua bổ sung.”
Cô gái ngoan ngoãn đáp lại, nhanh chóng thay dép đi trong nhà.

Bởi vì dép không vừa chân nên cô vừa đi được vài bước đã bị vấp, cả người nhào về đằng trước, suýt chút đã ngã.
Kỷ Viêm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, nhíu mày nhìn dáng vẻ lung lay kia.

Bỗng, anh bế cô lên, đi vài bước đến phòng khách, rồi đặt người ổn định lên ghế sô pha mềm mại.
Anh cũng không nhiều lời, xoay người xách vali nhỏ của cô vào phòng ngủ.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt, cô hơi tò mò bèn đi chân không đến cửa.
Trong căn phòng đơn giản sạch sẽ, người đàn ông đang nhanh nhẹn thay ga giường mới.

Đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng vàng cam, chiếu rọi góc nghiêng khuôn mặt của Kỷ Viêm.

Trái tim cô chợt rung lên, một dòng nước ấm từ cổ họng tràn ra, trong lòng nóng bừng bừng.
Cô nhỏ giọng gọi: “Kỷ Viêm …”
Tay anh ôm ga giường xoay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ đang bám vào khung cửa, theo phản xạ cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn của cô in trên nền gỗ nâu sẫm, gót chân dẫm lên nền.
Người đàn ông thở dài, xoay lại bắt người, ngoài miệng lải nhải: “Vào thu rồi, trời rất lạnh dễ bị cảm, em lại không nghe lời, sau này coi chừng sẽ mắc bệnh thấp khớp.”
“Xì.”
Giang Miểu cười thành tiếng, mặt mày cong thành đường cong nhỏ.
Anh bước đến trước mặt cô, cô dính dính ôm lấy eo anh, ngẩng đầu làm nũng: “Vừa rồi anh nói chuyện y như bà ngoại…”
Giọng điệu của đội trưởng Kỷ trở nên mềm mại, sờ sờ đầu cô: “Chuyển sang nói anh già rồi à?”
Cô nhóc cười tinh ranh, càng nói càng gan lớn: “Em chưa thử, không biết có già hay không…”
Anh khịt mũi “Hừ” một tiếng rồi tàn nhẫn nhéo eo cô: “Em thật không sợ chết.”
Cô có thể nhìn thấy dục vọng không hề che giấu nơi đáy mắt anh, tức thời im miệng.


Người đàn ông nâng cả người cô lên để cô đứng lên mu bàn chân mình, hai tay ôm chặt lấy eo cô.

Hai người chồng lên nhau như hai mẹ con chuột túi, cô đi theo nhịp bước của anh trở về ghế sô pha.
“Anh xuống lầu mua vài thứ, em ở yên đây, không được đi đâu hết.”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của người đàn ông, Giang Miểu không khỏi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của anh trong lúc huấn luyện trại hè.

Cô ngước gương mặt nhỏ bé lên, khoa trương chào kiểu chào quân nhân, giọng điệu mềm nhũn: “Đã rõ.”
Vốn Kỷ Viêm đang giả bộ nghiêm nghị, thấy cô như vậy thì bỗng nhiên không biết nên khóc hay cười, đành đưa tay xoa đầu cô: “Em học ở đâu vậy?”
Giang Miểu chớp mắt: “Là anh dạy em mà.”
Đội trưởng Kỷ á khẩu.
“…”
Chờ anh ra khỏi nhà, cô mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng.
Ba phòng hai gian là bố cục thường thấy, phong cách trang trí không hợp thời, nhưng lại rất quy củ.

Tuy không thường xuyên đến, nhưng căn nhà rất ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
Cô liếc mắt nhìn xuống lòng bàn chân đã lạnh buốt của mình, sạch sẽ không có cát đất, cũng không có bụi bặm, vệ sinh hoàn toàn sạch sẽ.
Cô ôm trái tim bé bỏng ngọt ngào nhào lên ghế sô pha màu xanh lá cây đậm, nằm thẳng, ngơ ngác nhìn chằm chằm những ánh sáng hư không chồng chéo lên nhau trên trần nhà.
Cô thích nơi này.
Bởi vì cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương của anh, khiến lòng người vừa an tâm lại vừa rục rịch.
Khoảng mười phút sau, tiếng mở cửa dồn dập vang lên.

Giang Miểu đang ngồi hưởng thụ trên ghế sô pha chợt sợ hãi nhảy dựng lên, ngồi thẳng người dậy.

Người đàn ông nhanh chóng đi tới, đặt đôi dép lê mới mua dưới chân cô, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Cô gái nhỏ đang tò mò thì đã thấy anh cầm chiếc khăn ấm đi tới.

Kỉ Viêm hơi quỳ xuống trước mặt cô, một tay nắm cổ chân cô, áp chiếc khăn mềm mại lên rồi nhẹ nhàng lau sạch chân cho cô.
“Hôm nay, chuyện xảy ra quá đột ngột, thời gian lại quá muộn nên không thích hợp quấy rầy ba mẹ và bạn bè của em.

Anh cũng không thể đưa em đến khách sạn, chỉ có thể để em ở tạm nhà anh một đêm, chờ đến ngày mai, em…”
Hô hấp cô gấp gáp, trong nháy mắt đã buột miệng thốt lên: ”Ngày mai em cũng muốn ở đây.”
Động tác của Kỷ Viêm dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, sau vài giây im lặng, cổ họng anh lăn nhẹ, dịu dàng nói: “Sáng mai anh phải trở về đội rồi, một mình em ở đây được chứ?”
”Được.”
“Vậy cũng không được, anh không yên tâm.”
Trái tim cô rơi xuống, nổi giận nói: “Ngày mai em sẽ trở về, dù sao tên biến thái đã để ý đến em rồi, em đi đâu thì cũng giống nhau thôi.”

Sắc mặt Kỷ Viêm âm u, giọng nói thấp xuống vài độ: “Em cố ý nói mấy lời này để chọc giận anh?”
Cô nhóc nhỏ giọng: “Dạ.”
Mặt anh đen y như Diêm Vương, khi không nói lời nào, khí lạnh ngưng tụ với tốc độ ánh sáng, không khí bị đóng thành băng.

Giang Miểu rụt cổ vì quá lạnh, cũng không dám lên tiếng nữa.
Anh im lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó đột nhiên cầm điện thoại trên bàn uống trà xoay người ra ngoài ban công.
Cô nhìn qua tấm kính thấy anh đang gọi điện thoại cho ai đó, thời gian trò chuyện không lâu, khi anh quay lại, vẻ mặt u ám ban đầu dịu đi rất nhiều.
Người đàn ông cúi người, đến lúc mang dép cho cô xong cũng không nói tiếng nào.

Đáy lòng cô gái vô cùng trống rỗng, cẩn thận hỏi anh: “Kỷ Viêm, anh giận à?”
“Không.”
“Thật không?”
Anh hơi ngồi xuống chiếc bàn uống trà bằng gỗ, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô, lòng bàn tay đặt trên đầu cô rồi từ từ trượt xuống, xoa nắn vành tai xinh xắn của cô.
“Chúng mình mới ở bên nhau, còn rất nhiều chuyện cần thống nhất.

Tính tình anh không tốt, kiên nhẫn cũng ít, anh không phải là mẫu người bạn trai đủ tiêu chuẩn.

Vì vậy, nếu anh có làm điều gì sai thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ cố gắng thay đổi, để em thoải mái hơn khi ở bên anh.”
Giọng của Kỷ Viêm nhẹ đi, âm cuối cũng nhỏ dần: “Miểu Miểu, sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Giang Miểu bị anh nói đến nỗi không có đất dung thân, gương mặt ửng đỏ.

Cô giống như một đứa trẻ làm sai, bàn tay nhỏ bé lần mò móc lấy ngón tay thô ráp của anh, cúi đầu nhận lỗi: “Em xin lỗi.”
“Không trách em đâu.”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì xấu hổ của cô, anh đau lòng sờ đầu cô, trấn an: “Được rồi, anh xin nghỉ thêm mấy ngày, phải tự mình đưa đón em đi làm, anh mới yên tâm được.”
“Anh có một người bạn trong cục cảnh sát, anh ta sẽ điều tra vụ án và cố gắng kết thúc càng sớm càng tốt.”
Cô gái nhỏ hít mũi: “Em có thể ở lại đây không?”
Đội trưởng Kỷ bật cười: “Ừ.”
Cô cũng cười phá lên, đảo mắt một vòng rồi cụp mi xuống: “Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
”Không đâu.”
Anh thản nhiên nói: “Mười năm rồi anh không nghỉ phép ăn tết, cấp trên sẽ tự biết xấu hổ mà phê chuẩn cho anh.”
Nơi này ứng với tiếng gầm thét của Chính ủy Chu ở đầu dây bên kia.
“Nhóc con, cậu còn dám xuất hiện, xem tôi bẻ cổ cậu thế nào!”
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ có tiếng mưa tí tách, hạt mưa rơi trên tấm kính, không bao lâu đã trở thành màn sương mờ ảo.
Trong phòng tắm, sau khi tắm xong, Giang Miểu mặc chiếc áo thun rộng của đàn ông, quần quá to nên không thể mặc vừa.


Cô dứt khoát từ bỏ, lau tóc bằng chiếc khăn tắm mới mua, cho đến khi đuôi tóc khô được một nửa cô mới ngừng tay.
Mở khoá cửa phòng tắm, không khí mát mẻ bên ngoài tương phản rõ rệt với hơi nóng ẩm ướt bên trong.

Cô xoa xoa cái mũi, hắt hơi một cái.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, chỉ cần đi ba bước là đến.

Đôi mắt sâu thẳm của anh rơi vào trên người cô, lời còn chưa kịp thốt ra mà lồng ngực đã nóng lên, vẻ mặt hốt hoảng quay mặt đi chỗ khác.
Anh nghiêng đầu sang chỗ khác: “Quần mặc không vừa hả?”
“Dạ, rộng quá.”
“Em…”
Miệng Kỷ Viêm đóng mở mấy lần, mấy câu nói cứ quẩn quanh trong đầu anh, nhưng anh không tìm được từ thích hợp.
Giang Miểu hồn nhiên vẫn chưa biết có gì không ổn, mang dép đi đến trước mặt anh, nhón chân ghé sát mặt anh, khó hiểu hỏi: “Anh bị sao vậy?”
Dục vọng trong lồng ngực của người đàn ông đang cháy hừng hực, anh cắn răng lùi lại một bước.
Cô gái nhỏ khó hiểu, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay anh, dựa người sát vào: “Kỷ Viêm?”
Anh chính xác đỡ lấy đôi vai gầy của cô, hít một hơi thật sâu.
Tầm mắt dịch từ gương mặt trắng nõn xuống cần cổ, rồi xuống chút nữa là hai núi đồi hình cung nhô lên trước ngực.

Hơn thế, giọt nước từ đuôi tóc rơi ngay đỉnh nhỏ xinh xắn, màu hồng nhạt nhạt thuần khiết được in trên nền vải trắng.
Đôi mắt người đàn ông nhìn đăm đăm, hơi thở anh trầm thấp.

Anh quả thật không thể chịu nổi hình ảnh quyến rũ mê người như thế này.
Anh khẽ nhắm mắt lại, sợ bản thân không nhịn được sẽ làm ra chuyện gì đó vô sỉ với cô.
Sau vài giây im lặng, anh mới miễn cưỡng kìm nén được ham muốn đang dâng trào trong người, trầm giọng hỏi: “Đồ lót, em không mặc hả?”
Mặt Giang Miểu đỏ bừng khi bị hỏi.

Lúc này cô mới cúi đầu nhìn bộ ngực ướt nước, theo phản xạ che ngực lại, ậm ừ giải thích: “Em làm ướt mất rồi, không có để thay nên chỉ có thể mặc tạm như này.”
Vừa nãy sắp xếp hành lý, cô phát hiện mình luống cuống tay chân gom cho một đống, nhưng chỉ hai bộ quần áo mặc vào mùa thu, còn lại đều là quần áo mùa hè.
Đội trưởng Kỷ cũng không nói gì thêm, dắt người đến ghế sô pha, sau đó lấy chiếc chăn mỏng trong phòng đắp lên người cô.
“Trước tiên sưởi ấm chút đi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Anh dặn dò vài câu rồi vọt vào phòng tắm, cửa đóng lại, ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Cô gái nhỏ ôm tấm chăn mềm mại, khắp người đều là mùi của anh.

Giang Miểu giấu đầu vào chăn, lặng lẽ đỏ mặt.
Đàn ông tắm không kỹ lưỡng bằng phụ nữ.

Khoảng chừng mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Giang Miểu nhìn sang chỉ thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông thấp thoáng trong màn hơi nước.
Anh để trần, dưới thân mặc chiếc quần màu đen dài, không cột dây, hơi trễ xuống hông.


Nước trên người anh còn chưa khô, sáng long lanh như mưa phùn.

Vùng da thịt màu đồng săn chắc có vài vệt nước trượt xuống, cơ bắp cứng cáp rải rác khắp cơ thể, còn có thể nhìn thấy đường mỹ nhân ngư.
Cô nhìn đến nỗi ngây người, bàn tay nhỏ liều mạng quạt quạt mặt mình, cảm giác như một giây sau có thể sẽ chảy máu mũi.
Kỷ Viêm đi tới, bàn tay to lớn qua loa lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, thuận miệng nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Cô cuộn trên ghế sô pha, rúc vào dưới chăn, lắc lắc cái đầu nhỏ, đôi mắt to long lanh ẩm ướt, y chang trẻ con làm nũng: “Em không buồn ngủ.”
Người đàn ông sửng sốt: “Đã mười hai giờ rồi, trễ nữa là thức khuya đó.”
Cô mặc cả: “Ngày mai là cuối tuần, có thể thức khuya.”
Kỷ Viêm bật cười chống trán, khom người muốn bế người lên: “Ngoan nào, đi ngủ thôi.”
“Không đi.”
Cô nhanh nhẹn tránh thoát cánh tay dài của anh, lăn người sang bên kia sô pha.

Kỷ Viêm nhìn người đã co lại thành một khối nhỏ, khóe miệng nhếch lên đầy đau khổ.
Bàn tay vừa mới duỗi ra, cô đột nhiên kéo tay anh về phía mình.

Người đàn ông không chút phòng bị, trọng tâm không vững, ngã lên ghế sô pha.
Trước khi anh kịp phản ứng, trên đầu đã tối om, hai chân anh nặng trĩu.
Cô gái nhỏ đã ngồi dính chặt lên người anh, chiếc chăn mỏng trùm qua đỉnh đầu, thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về hai người.
Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn trên tường phía sau vừa đủ để nhìn rõ đôi mắt trong veo của cô.

Với khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, cơ thể cô toả ra mùi thơm thoang thoảng, như nọc độc mê người, đầu độc ý chí còn sót lại của anh.
Vì có ánh đèn sau lưng nên cô không thấy rõ đôi mắt anh, chỉ có tiếng hít thở nặng nhọc ngày càng nhiều vang khắp tai cô.
Bàn tay cô ấn nhẹ lên cơ bụng rắn chắc lồi lõm của anh, máu toàn thân như được đốt cháy.

Cô lớn gan dò xét lên trên, cắn môi than nhẹ: ”Kỷ Viêm …”
Kỷ Viêm đè bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô lại.

Giang Miểu căng thẳng, cả người cứng đờ.
Anh khàn giọng nói: “Giang Miểu.”
“Ưm…”
Anh thở hổn hển, buồn bực cảnh cáo: “Nếu em còn nhìn anh bằng ánh mắt này, sẽ có chuyện xảy ra đấy.”
Lời đã nói đến mức này, cô gái nhỏ cũng biết bên nặng bên nhẹ, sợ chết không dám trêu chọc anh nữa.

Thế nhưng, rõ ràng anh đã đánh giá thấp ác ma núp sâu trong lòng cô, nó chẳng sợ ai cả.
Anh cứng đờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đến gần, in một nụ hôn nóng bỏng lên chóp mũi anh.

Trong lúc nhất thời, Kỉ Viêm không nói nên lời: “Em…”
Cô gái nhỏ liếm khóe môi, cười lên như hồ ly.
“Em… có thể phạm tội được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.