Nước mắt Giang Miểu rơi xuống như đê vỡ, cắn cánh môi đỏ như máu, trong miệng đều là tiếng khóc nức nở ấm ức.
“Kỷ Viêm… Em đau…”
Cô khóc như hoa lê dính mưa, dù bị tình dục làm cho con tim mù quáng, nhưng anh cũng không tránh khỏi động lòng trắc ẩn.
Anh cắn răng đẩy vào rút ra với tốc độ chầm chậm, hơi cong eo rồi nhẹ nhàng liếm mút những giọt nước mắt pha lê còn vương lại trên mặt cô.
Cô gái nhỏ đau đớn, cơ thể run lên, năm ngón tay nhéo mạnh vào cánh tay rắn chắc của anh, nói từng hơi một: “Anh… Còn muốn… Ưm… Bao lâu nữa?”
Đội trưởng Kỷ vén mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính trên thái dương cô ra, cụp mắt bật cười: “Sao có thể nhanh như vậy được…”
Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới chặt chẽ mềm mại mút lấy anh, theo hơi thở nhấp nhô của cô càng lúc càng chặt, côn th*t rắn chắc bị huyệt thịt nuốt vào thật sâu, cắn đến nỗi anh không thể động.
Người đàn ông nổi gân xanh, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, mùi vị này còn sảng khoái hơn cả việc cõng đồ nặng chạy mười kilomet.
Anh chịu không được bèn nhắm mắt lại, cố gắng giải tỏa hơi thở nóng hổi trong người.
Anh nắm lấy mắt cá chân xinh đẹp của cô rồi đặt lên vai, nghiêng đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn.
Cô gái nhỏ mẫn cảm nên rụt chân lại.
Kỷ Viên giữ cái eo đang vặn vẹo của cô, hốc mắt đỏ rực cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn kết thúc sớm không?”
Vì đang khóc nên chiếc mũi cô đỏ bừng, vội vàng gật đầu.
“Kêu cho anh nghe.” Giọng anh khàn đục.
Vẻ mặt cô đau khổ: “Kêu cái gì… A… Ưm…”
Anh cắm thẳng nguyên cây vào trong hoa huy*t, dễ dàng chạm tới tử cung mềm mại.
Cô gái đau đớn cong người lại, âm thanh của cổ họng bị phiêu tán.
“Anh nhẹ một chút… Ư… Em không chịu được…”
Miệng cô thì đáng thương xin tha, nhưng cái miệng nhỏ sớm tê cứng vẫn tự run run bao bọc lấy anh, động tác ra vào của Kỷ Viêm càng dữ dội hơn.
“Miểu Miểu… Hự… A!”
Anh bị kẹp đến mức kích thích, tê rần, khoái cảm chết người từ sau lưng truyền lên phía trước, các dây thần kinh trong cơ thể anh đang run rẩy, có thể nổ tung trong bất kì lúc nào.
Anh siết chặt vai cô, tàn nhẫn đâm vào, ngón tay cái lướt nhẹ qua môi cô.
Cô mơ hồ mở miệng, ánh mắt anh trầm xuống, ngón tay linh hoạt luồn vào, miệng nhỏ ẩm ướt ấm áp liếm mút ngón tay, giống như cái miệng nhỏ bên dưới ăn thịt người, triền miên khiến anh bốc hỏa.
Dáng vẻ anh nhìn, cúi người cắn môi cô một cái.
Cô tự động lè đầu lưỡi nhỏ nhắn ra, để cho anh ngậm vào trong miệng, mãnh liệt trêu chọc.
Cô bị đóng đinh chắc chắn trên giường, trốn không được, chui không ra, âm thanh thanh thuý ái muội của da thịt va vào nhau tan hoàn toàn truyền thẳng vào tai cô.
Giang Miểu nhìn người đàn ông đang hưng phấn khác thường, yếu ớt phản kháng, bị đâm đến mức nói không thành câu: “Em bỏ cuộc… Ưm ưm… Chú Kỷ … Chú tha cho em đi.”
Kỷ Viêm cười trầm thấp, từ này nếu ở dưới giường có thể miễn cưỡng giải thích là tôn trọng, nhưng một khi lên giường, phối hợp với tình cảnh này thì hoàn toàn thay đổi mùi vị.
Năm hai mươi bốn tuổi, anh nhập ngũ, còn Giang Miểu mới tốt nghiệp cấp 2, hai người cách nhau chín tuổi, nhưng tiếng “Chú” ngọt ngào kia không nhiều không ít vẫn làm anh hứng khởi.
Đội trưởng Kỷ xấu xa ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng thổi khí: “Gọi chú thật ngọt, anh muốn nghe nữa…”
Cô ôm cổ anh, nước mắt rưng rưng nói: “Chú Kỷ… Chú Kỷ…”
Anh bùng nổ, hai bàn tay to lớn kéo rộng đôi chân trắng nõn ra, lúc cúi đầu, anh có thể thấy rõ màng mỏng đỏ tím tận tình thọc vào rút ra trong lỗ ướt át của cô, phần trên lờ mờ hiện rõ tơ máu, trên chiếc ga trải giường sạch sẽ có dính chút máu.
Đam Mỹ H Văn
Cảnh tượng này rơi vào mắt anh như đổ thêm dầu vào lửa, anh cho rằng khả năng tự chủ của mình đã đạt đến cực điểm khi luyện tập với cường độ cao quanh năm, chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vài giây ngắn ngủi toàn bộ đều hoá thành bọt nước.
Anh tàn nhẫn nhéo eo cô, cây thịt bị vách nóng bỏng cắn chặt, như không thể chống lại sự cám dỗ chết người này, giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, lại độc ác hướng vào trong đảo, hai người mạnh mẽ va chạm cơ thể, tiếng nước vang lên khắp nơi.
Cô gái nhỏ không theo kịp nhịp điệu của anh, trong cổ họng phát tiếng rên rỉ đứt quãng: “Đau quá… A ư…”
Khoái cảm ăn mòn xương cốt chồng chất như núi, cắn xé dây thần kinh mẫn cảm ở lưng.
Đột nhiên cả người anh cứng đờ, kèm theo tiếng gầm nặng nề, từng đợt chất lỏng màu trắng đục đặc sệt được bắn ra.
Chờ anh khôi phục tinh thần, cô nhóc dưới thân đã sớm xụi lơ, hơi thở thoi thóp.
Anh rút tờ khăn giấy trên đầu giường, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ rồi nghiêng người nằm bên cạnh cô, lấy chăn bông bọc lấy cô, mạnh mẽ ôm vào lòng.
Hô hấp Giang Miểu yếu ớt, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển.
Người đàn ông xoa nhẹ trán cô, ánh mắt thâm sâu: “Hài lòng chưa?”
Lần đầu tiên Giang Miểu nếm trái cấm, còn chưa hoàn toàn bước ra khỏi thế giới tình dục xa lạ kia, toàn thân mềm nhũn, không có chỗ nào thoải mái cả.
Cô chu cái miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Đau…”
Kỷ Viêm hôn lên hàng lông mi ẩm ướt của cô, cười nói: “Vẫn là câu nói kia, sau này em nên luyện tập nhiều hơn.”
Giang Miểu xấu hổ không chịu được, tay chân mềm oặt, chui rúc vào trong lòng anh.
Lăn lộn cả một đêm, mất hết sức lực, cơ thể nương tựa vào anh, bất giác hoà hoãn lại hô hấp, từng chút… từng chút theo hơi thở nhẹ nhàng của anh.”
Không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ngoài trời đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn còn u ám.
Giang Miểu vô cùng mệt, ngủ đến nỗi không biết ngày tháng năm nào.
Lúc từ từ tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn đồng hồ treo tường, “Rầm” một tiếng bật dậy khỏi giường.
Vừa cử động cơ thể thì cơn đau dưới chân xộc lên, cô nhíu chặt mày.
Chờ thích ứng được, cô xỏ dép mở cửa phòng ra, liếc mắt đã thấy bóng dáng người đàn ông trên ban công.
Anh mặc áo tay ngắn màu sẫm và quần dài, quay lưng về phía cô đang phơi quần áo.
Trái tim cô vô cùng ấm áp, trong lúc lơ đãng, gương mặt hồng hào thẹn thùng, cô lặng lẽ dựa vào cửa, say mê nhìn người đàn ông cao lớn vai rộng eo hẹp đang thành thạo phơi đồ.
Khi anh quay lại liền thấy cô nhóc đang nhìn chằm chằm anh ta với vẻ mặt si mê.
”Dậy rồi à?”
”Dạ.”
Giang Miểu hoảng loạn quay mặt đi chỗ khác để giảm bớt cơn nóng nơi đáy lòng: “Muộn như vậy rồi, sao anh không gọi em dậy?”
Kỷ Viêm bước hai ba bước đã đến trước mặt cô, giơ tay vuốt lại mớ tóc rối trên đầu cô, bật cười nói: “Anh thấy tối qua em mệt nên để em bổ sung lại sức lực.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại: “Em không yếu đến mức đó đâu…”
Người đàn ông vừa được ăn thịt nên mặt mày sáng lạn, tinh thần thoải mái dễ chịu, dù cô cưỡi lên người anh làm ầm ĩ thì anh cũng chẳng có điểm mấu chốt mà thoả hiệp.
“Đi đánh răng đi.
Vừa vặn đã đến giờ cơm trưa.”
Giang Miểu sửng sốt, đôi mắt sáng lên: “Anh làm hả?”
”Ừ.”
Cô nhóc giả vờ bình tình xoay người, đáy lòng ngọt ngào, nhảy ba bước chạy vào trong phòng.
Người đàn ông nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, khoé môi cong lên, hơi mỉm cười.
Đây không phải là hành động nuôi nấng con gái hàng ngày sao?
Đội trưởng Kỷ vì cô cẩn thận chuẩn bị ba món mặn và 1 món canh.
Cô gái nhỏ đói đến đầu óc choáng váng, nên liền ăn liên tiếp ba chén cơm.
Sau khi ăn cơm xong, người đàn ông đi vào bếp dọn dẹp, sau một hồi nghỉ ngơi, cô đứng ngồi không yên, nhịn không được bèn chạy vào phòng bếp quấy nhiễu anh.
Cô ôm chặt eo anh, dính dính cọ cọ: ”Kỷ Viêm, anh sắp xếp việc nhà cho em làm đi.
Em không thể ở đây mà ăn không ngồi rồi được.”
Người đàn ông đang cẩn thận rửa chén đĩa dưới làn nước, giọng điệu dịu dàng: “Không cần đâu, em ra phòng khách xem TV đi.”
“Không mà, anh không làm theo ý em là em không đi đâu.”
Cô gái nhỏ trắng trợn chơi xấu.
Đội trưởng Kỷ thường ngày vô tâm cũng không tức giận, bị cô cọ cọ thật sự không có cách nào, cuối cùng đành phải đầu hàng.
“Trên bàn trà có túi mua hàng, em lấy đồ ra phân loại là được, có gì không hiểu thì hỏi anh.”
Giang Miểu cười cười chào kiểu quân nhân: “Đã rõ!”
Khoảng chừng mười phút sau, cô nhóc lại lẻn vào, đứng trước mặt anh chắp hai tay sau lưng, cúi đầu không nói gì.
Người đàn ông nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”
Từ phía sau cô lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật, ngại ngùng chìa đến trước mặt anh: “Cái này… Anh mua à?”
Kỷ Viêm cụp mắt, hộp áo mưa màu đỏ thình lình xuất hiện.
Anh thản nhiên, mặt không đỏ tim không đập, gật đầu thật mạnh: “Ừ, đồ dùng cần cho sinh hoạt.”
“Chỉ là… Ừm…”
Cô gái nhỏ thẹn thùng cắn môi dưới, xoa xoa một lúc rồi từ từ chìa tay còn lại ra phía trước, hai tay chụp lại.
Sau đó năm sáu hộp áo mưa với nhiều màu sắc khác nhau xếp thành một bông hoa rực rỡ trong lòng bàn tay cô.
Cô nghiêng đầu thắc mắc: “Anh mua nhiều vậy để làm gì?”
Đội trưởng Kỷ im lặng vài giây, xấu hổ gãi gãi cái ót, nghẹn nghẹn nói ra mấy chữ: “Giảm giá.”
Giang Miểu sững sờ, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Cô nhét tất cả những thứ này vào trong ngực anh, tàn nhẫn thốt lên: “Anh cứ giữ lại từ từ mà dùng, em mặc kệ anh đó.”
Cô nhóc xoay người bước ra ngoài.
Vẻ mặt đội trưởng Kỷ đờ đẫn, ngẩn người nhìn những chiếc hộp nhỏ đủ màu sắc.
Thứ này, một người có thể dùng được sao?
Anh khẽ nhíu mày, có chút phiền muộn.
Không… Không thể được..