Nước Sôi Lửa Bỏng - Tiểu Hoa Miêu

Chương 53: 53 Đồ Ngọt Đêm Khuya 2




Bàn tay to đầy vết chai của anh xoa nắn thắt lưng mềm mại của cô gái nhỏ tựa như mang theo từng đợt sóng, gợi lên cảm giác tê dại.
Cô sợ nhột, xoay người trốn tránh không phối hợp.

Đội trưởng Kỷ đang ghen tuông, lại ngà ngà say nên chỉ xem như đó là tình thú, cúi đầu cắn lên đầu vai trắng nõn của cô gái.
Đôi môi anh như đốm lửa đốt nóng làn da cô, cảm giác ấm áp ướt át bao lấy cô.

Dần dần, lực tấn công của anh càng lúc càng mất khống chế, vừa hôn vừa cởi áo ngủ lỏng lẻo trên người cô xuống.
Thân thể cô gái trắng như trứng gà bóc, sau khi cởi áo ra thì óng ánh như một viên ngọc, cắn vào chỉ thấy mềm mịn trơn nhẵn.
Hơi thở của Kỷ Viêm dần nặng nề hơn, liên tiếp hôn lên cổ và trước ngực cô, gần như gặm cắn mỗi một tấc trên thân thể lõa lồ ấy.
Giang Miểu bị thế tiến công đầy phấn khích của anh dọa sợ, bàn tay nhỏ bé bám lên cánh tay thô tráng của anh, yếu ớt thở hổn hển: “Kỷ…Kỷ Viêm…”
Người đàn ông đang trầm mê trên thân thể non mềm trẻ trung của cô, đầu lưỡi khẽ liếm lên xương quai xanh, nụ hôn dọc theo cần cổ lên đến trên trán, nóng rẫy kinh người.
“Miểu Miểu, em thơm quá.”
Giang Miểu yếu ớt đẩy anh ra, vừa sợ hãi nhìn về phía cầu thang tối om như mực, vừa nghĩ nếu quả thật bị bà ngoại nhìn thấy một màn này thì sau này cô còn mặt mũi nào mà gặp bà nữa.
Âm cuối của cô có hơi run: “Anh không sợ… bị bà ngoại nhìn thấy sao?”
Đội trưởng Kỷ an ủi sờ đầu cô: “Sợ, nên em ngoan chút đi.”
Đáy lòng cô gái nhỏ oán giận, cho dù trong lúc mơ màng bị người ta chiếm lấy thân thể nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí.
“Chúng ta đã chia tay rồi, không nên làm chuyện này nữa.”
Người đàn ông trầm tư hai giây, đột nhiên chống hai tay ra phía sau cô, thân thể cường tráng đè lên, vây cô kín kẽ trong vòng tay.


Cô bướng bỉnh xoay đầu đi không nhìn đến anh, Kỷ Viêm nhẹ nhàng hôn lên rái tai của cô, hương rượu đặc sệt lượn lờ.
“Nếu chúng ta làm thì có phải là giữa chúng ta vẫn còn khả năng không?”
Lỗ tai Giang Miểu bị trêu chọc tê dại cả lên, hơi thở dồn dập run rẩy nhưng vẫn hắng giọng nói: “Không có khả năng.”
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt ánh lên tia sáng mơ hồ để nhìn anh: “Không có chút khả năng nào đâu.”
Người đàn ông không nói chuyện, bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó cười tự giễu, lui về sau tạo một chút khoảng cách.
Giang Miểu ngây thơ còn tưởng người này nảy sinh lòng tốt bỏ qua cho mình, ai ngờ chưa cười được ba giây, anh lại dùng một tay cởi bỏ chiếc áo ba lỗ màu đen ngay trước mặt cô, thân thể trần trụi nóng bỏng dán lên.

Cô gái nhỏ không kịp trở tay, bị hơi thở ấm nóng của người kia khiến cho mềm nhũn.
“A… đừng mà…”
Cô nhẫn nhịn cắn môi dưới, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra tiếng.

Cô hoảng hốt nhìn tên đàn ông mặt dày vô sỉ này lưu loát cởi quần ngủ của mình xuống, cách lớp quần lót mỏng như cánh ve tìm đến vị trí chính xác của miệng huyệt ẩm ướt.

Truyện Mạt Thế
Ngón tay thô to của anh chậm rãi nghiền ép nhẹ nhàng, hoa tâm no đủ sung huyết phun ra chút dịch mật trên đầu ngón tay anh.
Cô gái nhỏ bị xoa đến mức tê dại cả da đầu, hai chân cố gắng khép lại muốn chống cự nhưng lại bị người đàn ông dùng một tay khống chế, một tay kia được một tấc lại muốn tiến một thước tuột quần lót vướng víu xuống, lộ ra đóa hoa đang co rút chặt chẽ, phác họa nên hình dáng tuyệt vời.
Cô thực sự rất sợ, bật khóc nức nở: “Kỷ Viêm, tôi sẽ hận anh…”
Người đàn ông cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, giọng đè thấp đến mức cùng cực, vô cùng nghiêm túc nói: “Hận tôi vẫn tốt hơn là quên tôi đi.”
“Miểu Miểu, cơthể sẽ không nói dối…”
Âm cuối tan ra, anh đột nhiên dùng ngón tay đâm vào thân thể cô, đâm đến một độ sâu mà cô không chịu nổi.

Giang Miểu bị kích thích đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, không kìm được mà cắn lên đầu vai anh.

Cô dùng lực rất mạnh, nhưng người đàn ông da dày thịt béo không sợ cô cắn rách, cho dù có cắn đến rướm máu in dấu răng thì anh cũng không hề biết đau đớn là gì, ngược lại còn nảy ra cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Tầng tầng thịt mềm trên vách tường bên trong liều mạng hút lấy ngón tay của anh, lực hút ẩm ướt chặt chẽ kia như khổ hình tra tấn người khác.

Đầu ngón tay gian nan xoay chuyển bên trong cơ thể, có điều vừa nhẹ nhàng rút ra đã kéo theo một chút dịch hoa dính dấp.
“Ướt quá… đều là của em cả đấy.” Người đàn ông khàn giọng nói.
Anh ôm lấy thắt lưng mềm nhũn của cô, hơi khom người đè trên thân cô.

Anh xoay người đến một góc độ thuận tiện cho việc ra vào, sau đó dùng lực lớn đâm mạnh vào từ dưới lên.
Huyệt nhỏ của cô non mềm, mẫn cảm và nhiều nước, vừa chạm vào là phun nước.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh tràn ngập âm thanh như mèo con liếm nước. 
Yết hầu của người đàn ông lăn lộn, thân mật cọ lên chóp mũi rớm mồ hôi của cô, khàn giọng hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”
“Ưm… Không…”
Cô gái nhỏ toàn thân mất hết sức lực chôn đầu trong ngực anh, buồn bực đấm anh vài cái yếu ớt, đôi mắt ửng hồng, nhỏ giọng nức nở.
Sự chênh lệch về sức mạnh khiến cô hoàn toàn không thể phản kháng, lại không dám phát ra âm thanh khác thường đánh thức bà ngoại, cho dù trong lòng vô cùng buồn tủi nhưng vẫn không dám chống cự quá mức.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể không thừa nhận một sự thật… Hơi thở của anh là độc dược trí mạng, chỉ cần xâm lược một chút là cô đã tự tan quân rã lính.
Thân thể quả thật sẽ không nói dối.


Khao khát của cơ thể cô đối với anh đã đạt đến điểm cuối cùng.
Cô gái nhỏ cắn môi nhỏ giọng rên rỉ như một chú mèo con, vừa ngọt vừa mềm.

Người đàn ông không biết đã bao lâu chưa được thấy một mặt ngoan ngoãn như vậy của cô.
Nghĩ đến tất cả những điều này đều là hậu quả của việc xấu xa mà mình đã làm, anh cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Giang Miểu, ngăn lại âm thanh của cô, đồng thời mạnh mẽ đút ngón tay thứ hai vào.
“Ưm ư…”
Giang Miểu cau mày đón nhận cảm giác căng trướng gấp đôi, tuy ngón tay không thô to như tính khí của anh nhưng cũng đủ linh hoạt và xảo quyệt.

Anh có thể dễ dàng tìm đến điểm nhạy cảm của cô, liên tục đâm vào chỗ đó.
Ngón tay đầy vết chai giống như một món vũ khí sắc bén phá mở cánh cửa bí mật trong cơ thể cô, khiến cô ngoại trừ chìm đắm trong đó thì không còn đường lui nào khác.
“Miểu Miểu…”
Người đàn ông liếm môi cô, dịu dàng gọi.

Trong giọng nói thuần hậu nặng nề như che giấu ngàn quân vạn mã, tùy thời đều chuẩn bị tốt để chinh chiến.
Nơi hoa tâm sâu nhất bị hai ngón tay đâm vào lúc sâu lúc nông, khoái cảm cực lớn chảy xuôi trong máu, toàn bộ đều quy về một điểm.
“Đừng như vậy mà…”
Cô gái nhỏ không nhịn nổi, nhỏ giọng khóc nấc lên: “Mạnh quá… Hu hu…”
Người đàn ông dằn lòng xuống, hỏi: “Anh nhẹ hơn một chút nhé?”
Cô gái nhỏ không nói gì, nhưng khi anh giảm lực độ của ngón tay xuống thì cảm giác tê dại vui sướng kia cũng rút lui.

Cô gái nhỏ lại dịu dàng bám lên cánh tay anh, xấu hổ khó nhịn.
“Đừng…”

“Hửm?”
“Đừng có ngừng… A…”
Đội trưởng Kỷ sửng sốt, nhìn gương mặt đang lộ vẻ say mê của cô, không nhịn được cười ra tiếng, thấp giọng dỗ dành: “Đều nghe em cả.”
Lại nặng tay thêm lần nữa, anh hiển nhiên đã quên mất thương hoa tiếc ngọc là thế nào, hai ngón tay thô bạo ra vào, tiếng nước từ khe khẽ đến dồn dập, khiến cô gái nhỏ chỉ có thể thở dốc “ừ a a” không có quy luật, khắp cả căn phòng đều là âm thanh khiến người ta nhìn đến ngượng đỏ cả mặt.
Trong khoảnh khắc lên cao trào, toàn thân Giang Miểu run bần bật, hô hấp cũng ngừng lại, thịt huyệt điên cuồng cắn chặt ngón tay của anh, hoa tâm không khống chế được mà phun ra dịch hoa hết đợt này đến đợt khác, giống như đã mất kiểm soát.
Sau cơn cực khoái, cô giống như người mất hồn, gò má nóng đỏ dán lên lồng ngực mạnh mẽ của anh, há miệng thở dốc.

Người đàn ông chậm rãi rút ngón tay ra, vẽ loạn chất dịch trong suốt lên môi cô.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, cúi đầu xuống, lại là một nụ hôn sâu cuồng nhiệt, hoàn toàn không cho cô không gian để hít thở.
Tay chân của cô đều mất sức, mềm nhũn mặc anh gặm tới gặm lui, ý thức bay bổng trong chốc lát.

Chờ đến khi cảm thấy bên dưới mát lạnh thì cô mới chợt nhận ra quần ngủ đã bị người ta lột mất, quần lót cũng biến mất tăm. 
Cùng lúc đó, anh thả cây gậy th*t cứng rắn như gậy sắt trong quần ra, gốc rễ trướng đến mức như sắp nổ tung, đỉnh đầu nóng hừng hực, lỗ nhỏ trên đầu rỉ ra chất dịch mật đào chín rục, ướt đẫm nước.
Người đàn ông cầm lấy gốc rễ của mình, không nhanh không chậm khiêu khích cô, giọng đã khàn đặc.
“Có muốn không, hửm?”
Cô gái nhỏ vất vả lắm mới tìm về được chút cốt khí, tiếng “không” kia còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông đã nóng vội chen đỉnh đầu to tròn vào.

Giang Miểu bị bỏng đến mức hô hấp cứng lại, cuộn người lại lui ra sau, đẩy mạnh cơ ngực cứng rắn của anh, thực sự sợ anh sẽ làm chuyện khốn nạn gì đó.
Giang Miểu khiếp sợ, nhìn về hướng cầu thang, lại nhìn xuống thân thể gần như trần truồng của mình và tiếng thở nặng nề nóng rẫy của anh, cô biết đêm nay mình không trốn thoát được rồi…
“Đừng ở chỗ này…” Cô nức nở nói.
Một tay đội trưởng Kỷ cầm quần áo rải rác trên bàn ăn lên, tay còn lại dễ dàng ôm lấy cô, giữ nguyên tư thế dâm mỹ này đi về phía phòng ngủ tầng một.
Khuôn mặt anh lộ ra nét cười đắc ý: “Đổi địa điểm, anh sẽ kể cho em nghe chuyện cổ tích muộn trước khi đi ngủ nhé.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.