A Chiêu bị Vệ Cẩn như vậy thì trong lòng thấp thỏm. Nhớ tới mấy cái bánh bao trắng với bát cháo lá sen được ăn
sáng nay, A Chiêu thầm than. A Chiêu nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sư phụ, A Chiêu đi vệ sinh trước được không ạ?”
Vệ Cẩn nhìn cô bé run người, bản tính trời ban của con người, Vệ Cẩn cũng không muốn ngăn.
Hắn nói: “Vi sư chờ con ở thư phòng.”
A Chiêu gật như gà mổ thóc.
Vệ Cẩn quay người đi mất.
A Chiêu chạy như điên tới phòng bếp. Nữ
đầu bếp nhìn thấy A Chiêu, sợ hết hồn, định hành lễ thì nghe A Chiêu
hỏi: “Có thịt không ạ?”
Nữ đầu bếp hỏi: “A Chiêu tiểu thư muốn ăn thịt gì?”
A Chiêu nói: “Lấy hết ra đây.”
Gần nửa canh giờ sau, trong thư phòng,
Vệ Cẩn đang đợi A Chiêu khẽ nhăn mày. Sách đã đọc được khoảng hai mươi
trang rồi vậy mà vẫn không thấy bóng dáng A Chiêu đâu. Nhớ tới bộ dạng
run người đến nỗi sắc mặt không được tốt, Vệ Cẩn gọi Thải Thanh lại.
“Đi xem A Chiêu thế nào đi.”
Thải Thanh vâng dạ, lát sau đã về. Nàng
lắp bắp nói: “Công tử, A Chiêu tiểu thư… tiểu thư ngồi trong nhà xí bị…
hóc… quản gia Dương Đức đã đi mời đại phu tới.”
Sắc mặt Vệ Cẩn kì quái: “Bị hóc cái gì?”
“Xương… xương ạ.”
Vệ Cẩn đặt sách xuống, đứng lên lập tức: “Nhà xí là chỗ có xương sao? Để ta đi xem.” Hắn nhanh bước đi, vừa tới
thính đường thì gặp A Chiêu đang há hốc miệng, mặt đỏ ứng, đôi mắt ậng
nước.
Vệ Cẩn xoa lông mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
A Chiêu nói: “….A a a ư ư ư a a.”
Vệ Cẩn nhìn thị nữ vẫn chăm A Chiêu: “Cô nói đi.”
Thị nữ đáp lời: “Bẩm công tử… A chiêu
tiểu thư bị hóc xương trong họng, chúng nô tỳ đã thử rất nhiều cách
nhưng vẫn không lấy xương ra được ạ.”
Vệ Cẩn liếc nhìn A Chiêu.
Trong họng A Chiêu rất đau, trên mặt có
vẻ rất uất ức, hận không đào được một cái lỗ để chui xuống. Vệ Cẩn vốn
nghi ngờ, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng A Chiêu, sao Vệ Cẩn lại không rõ
chuyện được.
Sắc mặt Vệ Cẩn đen lại. Hắn cứ nghĩ mình không phải là người biểu lộ rõ biểu cảm trên mặt. Lúc còn ở phái Thiên
Sơn, dù gặp phải chuyện lớn hơn nữa hắn cũng chưa từng cáu, càng chưa
giận đến nỗi đau đầu. Vậy mà mấy ngày ngắn ngủi này, hắn cảm thấy đầu
mình thật choáng váng.
Nhưng mà tình hình đang thế này cũng không phải là lúc nên trách phạt.
Vệ Cẩn xoay người ngồi đối diện với A Chiêu, khuôn mặt bình tĩnh, không nói gì.
Lúc lâu sau quản gia Dương Đức mới dẫn
đại phu tới. Đại phu nhìn cái xương trong cổ họng A Chiêu thì hoảng sợ,
vội lấy dụng cụ trong rương ra, mất một lúc mới lấy được ra.
A Chiêu thở phào nhẹ nhõm, trong họng vẫn cảm thấy rất rát.
Vệ Cẩn nhàn nhạt hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Đại phu đáp: “Cổ họng hơi bị chà xát,
nhưng cũng không sao, nghỉ ngơi nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Tuy nhiên nửa
tháng này tốt nhất chỉ nên ăn cháo, không được động tới xương, thịt.”
Vệ Cẩn “ừm” một tiếng.
Đợi tất cả mọi người đi khỏi, Vệ Cẩn hơi nhướng mày, không nói gì mà nhìn thẳng vào… bức tranh vẽ trúc đằng sau A Chiêu. A Chiêu đi tới cái bàn, cố gắng cầm lấy cái bình trà lớn bằng ba bàn tay, cầm được thì phải dùng hết sức mới rót được một chén trà.
Vệ Cẩn liếc qua, thấy A Chiêu lén lút nhìn, hắn vội vàng không nhìn nữa, tiếp tục nhìn tranh trúc.
A Chiêu giơ chén trà tới trước Vệ Cẩn.
A Chiêu quỳ xuống.
Cô bé khàn giọng nói: “Sư phụ nói A
Chiêu không được đánh người ta trước. Hôm nay A Chiêu không như thế, Tạ
Kiều mới là người đánh con trước.”
Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn A Chiêu.
A Chiêu nói tiếp: “Sư phụ muốn dùng lời
nói để thu phục người ta, nên hôm nay A Chiêu kể cho Tạ Kiều, Tạ Niên
một câu chuyện. Nhưng A Chiêu cũng có cái sai: không nên cầm con sâu để
dọa Tạ Kiều. Trước là do trong lòng A Chiêu không thoải mái, giờ A Chiêu đã cảm thấy thoải mái rồi, sau này sẽ không làm thế nữa.” Cổ họng còn
đau rát, A Chiêu ho vài tiếng, cúi đầu, hai tay giơ cao chén trà.
Vệ Cẩn dù bực trong lòng nhưng nhìn thấy A Chiêu như thế thì cũng hết giận.
Hắn cầm chén trà đó, từ từ uống.
A Chiêu mừng thầm.
Vệ Cẩn nói: “Kể chuyện gì?”
A Chiêu kể lại câu chuyện từ đầu đến
đuôi. Vệ Cẩn nghe xong thì trong lòng cũng mừng phần nào. A Chiêu tuổi
còn nhỏ, hắn còn chưa dạy cho cô bé mưu kế gì, cô bé đã hiểu được nên
đánh vào tâm trước. Không động tay chân, chỉ nhờ cái miệng mà đạt được
những gì mình muốn.
A Chiêu như vậy, chỉ cần hắn chỉ bảo nhiều hơn, nhất định sẽ trở thành báu vật.
Vệ Cẩn đỡ A Chiêu dậy, nói: “Lần sau không được viện cớ như thế nữa.”
A Chiêu gật đầu lia lịa.
Vệ Cẩn nhìn cô bé, thở dài nói: “Thôi, con đã không thích Tạ Niên Tạ Kiều như vậy thì sau này sẽ không cần gặp nữa.”
A Chiêu không nghĩ rằng sư phụ sẽ nói
thế, vui mừng vô cùng, đáp to một tiếng: “vâng”, sau đó cổ họng lại cảm
thấy đau. Cô bé ho lớn vài tiếng, nước mắt ứa ra.
Cô bé mặc kệ mọi thứ, vội cầm lấy chén trà Vệ Cẩn vừa đặt xuống, vừa ho vừa cố gắng uống vài ngụm nước.
Cổ họng thoải mới hơn một chút.
A Chiêu lại đặt lại chén trà về chỗ cũ, nhìn thấy vẻ mặt Vệ Cẩn khác thường.
Vệ Cẩn từ nhỏ đã có thói quen sạch sẽ.
Ở phái Thiên Sơn, miễn là người thì đều
hiểu rằng đừng bao giờ động vào bát đũa cốc tách của Vệ Cẩn. Một lần có
một sư đệ uống rượu xong thì lớn mật, muốn thử xem động vào chén rượu
của Vệ Cẩn thì thế nào. Kết quả là Vệ Cẩn không biến sắc gọi người mang
chén rượu khác tới, lạnh lùng nhìn sư đệ, tiếp tục uống rượu. Sau đó,
một tháng liền vào các buổi sáng luyện công, ngày nào Vệ Cẩn cũng cầm
kiếm đấu với sư đệ. Sau một tháng đó, sư đệ thảm thiết bò tới phòng Vệ
Cẩn, dâng một bộ chén mới khác mới bỏ qua.
A Chiêu chớp mắt, hỏi: “Sư… phụ?”
Vệ Cẩn từ từ thở một hơi dài, nói: “…. Không sao.”
Sau đó hắn đứng dậy, bước tới thư phòng.
Vệ Cẩn vừa đi vừa mặc niệm, A Chiêu là
đồ nhi, A Chiêu là đồ nhi, A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái, A Chiêu còn nhỏ, A Chiêu còn nhỏ, A Chiêu bị thương, A Chiêu bị thương…
A Chiêu không phát hiện ra Vệ Cẩn không
được ổn, cô bé đang vui mừng vô cùng, chỉ thiếu việc khua tay múa chân.
Nghĩ tới việc sau này không phải gặp lại Tạ Niên, Tạ Kiều nữa, A Chiêu
cảm thấy cổ họng mình chắc đau chút nào.
A Chiêu nhìn chén thuốc đen xì đắng
ngắt, khuôn mặt xụ xuống. Nếu biết sư phụ sẽ không phạt mình, cô bé cũng không cố ăn nhanh như thế. Nghĩ tới việc trong nửa tháng chỉ có thể ăn
cháo, A Chiêu vô cùng “nhung nhớ” cái xương gà được lấy ra.
Đèn được nhóm lên rực rỡ, các thị nữ nhanh chóng bày thức ăn lên rồi lui sang một bên.
Có hai bàn thức ăn, một bàn đầy các loại thức ăn, một bàn khác… bày năm bát cháo trắng. A Chiêu nhìn món ngon
trên bàn mà Vệ Cẩn đang ăn, nuốt từng ngụm cháo trắng, ánh mắt sâu thăm
thẳm.
Vệ Cẩn chậm rãi ăn một miếng thịt dê, sau đó liếc A Chiêu một cái.
“Còn sáu ngày nữa.”
A Chiêu đau khổ hói: “Sư phụ, A Chiêu
thấy cổ họng mình đã bình phục rồi, giờ không đau chút nào hết.” Cô bé
nhìn canh thịt dê Vệ Cẩn đang ăn, nuốt nước miệng một cái: “Sư phụ, A
Chiêu chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.”
Cô bé khoa tay múa chân: “Chỉ một miếng nhỏ thôi!”
Vệ Cẩn nói: “Không được.”
A Chiêu thất vọng cúi đầu, lại bắt đầu
nuốt từng ngụm cháo trắng. Vệ Cẩn thấy thế, trong mắt có nét cười. Hắn
nói: “Đợi sáu ngày sau, con muốn ăn gì cũng được, miễn là không để hóc
xương.”
A Chiêu dịch người đến bên cạnh bàn ăn của Vệ Cẩn.
Cô bé chớp mắt, giơ một ngón tay.
“Một miếng?”
Vệ Cẩn không nói gì.
A Chiêu co ngón tay lại, “Nửa miếng?”
Vệ Cẩn liếc cô bé một cái.
A Chiêu đáng thương nói: “Sư phụ, không
ăn thịt nhưng cũng ăn đậu hủ được chứ? ” A Chiêu ngắm đậu hủ màu trắng
sữa bên cạnh canh thịt dê, bụng đói đến nỗi mắt xám xịt.
Vệ Cẩn bó tay, cùng ở với nhau lâu nay
cũng biết đồ nhi A Chiêu này vô cùng cố chấp. Cứ nghĩ là cô bé chỉ nhịn
được ba, bốn ngày rồi sẽ tới phòng bếp ăn trộm, nhưng không ngờ tám ngày này A Chiêu vẫn rất quy củ, bắt cô bé uống cháo trắng thì cô bé cũng
chỉ uống cháo trắng, cho dù ánh mắt có nét u oán.
Đến hôm nay thì không nhịn được nữa.
Vệ Cẩn nghĩ ngợi chút nhưng cũng không còn cách nào. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Ăn đậu hủ thôi, không được ăn thịt.”
A Chiêu vội vàng gật đầu.
“Được ạ, giờ ăn đậu hủ, sau sẽ ăn thịt. ” Dứt lời, A Chiêu cầm luôn thìa của Vệ Cẩn, xúc một thìa đậu hủ lớn bỏ
vào miệng. Hương vị của đậu tan ra trong miệng, vị ngon từ đầu lưỡi dần
xuống đến cổ họng. A Chiêu thỏa mãn nheo mắt lại.
Vệ Cẩn nhìn chằm chằm cái thìa trong tay A Chiêu, vẻ mặt biến sắc.
A Chiêu về chỗ của mình, cô bé thỏa mãn
nói: “Sư phụ, đậu hủ ăn ngon thật đấy!” Cô bé đặt thìa xuống, nhìn vẻ
mặt Vệ Cẩn thì vội vàng sợ nói: “Sư phụ, A Chiêu ăn đậu hủ của người nên người không vui sao?”
A Chiêu lén nhìn, một thìa đó… xúc hơi nhiều, trong bát cũng không còn bao nhiêu.
Vệ Cẩn hít sâu, trong lòng lại mặc niệm.
A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái…
A Chiêu là đồ nhi, A Chiêu là đồ nhi, A Chiêu là đồ nhi...
Hắn khẽ mỉm cười: “Không sao, vì sư
không sao. Con thích ăn thì mai sẽ cho con ăn thêm.” Vệ Cẩn nghĩ thầm,
xem ra ngày mai nên gọi thêm mấy cái thìa. Liếc nhìn A Chiêu, thấy cô bé đang nhìn chằm chằm chén trà của mình, Vệ Cẩn trong lòng thầm than thở.