Chỉ trong nửa tháng, A Chiêu đã
luyện vô cùng thành thạo. Mỗi lần nàng luyện trước Vệ Cẩn, từng chiêu
từng thức kết hợp với Trầm Thủy kiếm, quả thật chỉ có thể dùng một chữ
“đẹp” để hình dung.
A Chiêu cất kiếm vào vỏ, mỉm cười hỏi Vệ Cẩn: “Sư phụ, thế nào ạ?”
Vệ Cẩn gật đầu, mỉm cười: “Ngộ tính của con rất cao, tốt lắm.”
*Ngộ tính rất cao: Hiểu nhanh.
A Chiêu chớp mắt vài cái, trong đôi mắt vẫn còn vẻ chờ mong. Vệ Cẩn nói: “Hôm nay con định đi Tạ gia đúng
không? Cũng đến giờ rồi, ăn điểm tâm xong rồi đi đi.”
A Chiêu hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu.
Dường như kể từ ngày chia phòng, sư phụ cũng ít xoa đầu nàng. Lúc trước chỉ cần nàng học xong một bộ kiếm
pháp hoặc có tiến bộ thì sư phụ sẽ xoa đầu rồi khen nàng. Nhưng giờ sư
phụ còn chẳng chạm vào tay nàng nữa…
Chợt A Chiêu thấy trên tay áo Vệ
Cẩn có một con côn trùng nhỏ, nàng lập tức vươn tay bắt con côn trùng,
lòng bàn tay lướt qua tay Vệ Cẩn.
Cả người Vệ Cẩn cứng ngắc.
“Sư phụ, trên tay áo người có…”
Vệ Cẩn ngắt lời A Chiêu, “Đi ăn
điểm tâm đi.” Vừa dứt lời, Vệ Cẩn không chờ A Chiêu trả lời đã vội đi
mất, chỉ để lại A Chiêu vẫn giật mình. A Chiêu cúi đầu nhìn con côn
trùng kẹp giữa hai ngón tay.
Trong phút chốc, nàng như hiểu ra chuyện gì, tim đập bỗng nhanh hơn.
Sư phụ… biết lòng mình sao?
A Chiêu càng lúc càng chắc chắn.
Hôm đó nàng hôn trộm sư phụ một cái, ngay hôm sau sư phụ đã nói là phải
phân phòng ngủ. Sau lại bắt nàng đi trải nghiệm không lí do, cũng tránh
mặt nàng, nếu lỡ chạm vào tay nàng thì sẽ rút lại rất nhanh, ngay cả ánh nhìn đôi mắt mong chờ của nàng cũng có vẻ phức tạp.
A Chiêu không khỏi hốt hoảng.
Đồ nhi thích sư phụ, sư phụ nhất định sẽ thấy nàng rất xấu xa, vậy nên ngay cả tay nàng cũng cảm thấy dơ bẩn.
Tạ Kiều có ý làm mối cho A Chiêu
với huynh trưởng mình nên A Chiêu vừa mới tới, ba người nói chuyện một
lúc là Tạ Kiều đã viện cớ rời đi, để Tạ Niên ở lại một mình với A Chiêu.
A Chiêu cũng không hề để ý tới tâm tư Tạ Kiều. Sáng nay lúc qua đây, lòng A Chiêu vẫn không yên.
“A Chiêu?”
Tạ Niên gọi lần nữa, A Chiêu với hồi hồn, “…Gì vậy?”
Tạ Niên lo lắng hỏi: “Cậu không khỏe sao? Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm.”
A Chiêu nói: “Bụng hơi đau nhưng không sao đâu. Chắc do sáng ăn linh tinh rồi.”
“Hay tìm thử một đại phu qua xem xem?”
A Chiêu lắc đầu, “Trước từng bị
rồi, ngủ một giấc đến hôm sau là bình thường thôi.” Hơn nữa lúc ăn điểm
tâm sáng với sư phụ thì nàng ăn rất nhanh. Cũng do lòng bối rối nên mới
bị như vậy. A Chiêu lấy tay xoa nhẹ bụng dưới, hơi đau một chút nhưng…
chắc là không sao. Cơ thể nàng rất khỏe mà.
A Chiêu hỏi: “Ban nãy cậu nói gì vậy?”
Nửa năm nay, A Chiêu vẫn hay kết
giao với hai huynh muội Tạ gia, ba người trở nên rất thân thuộc. A Chiêu cũng thường qua Tạ phủ, tiếp xúc với Tạ Niên được một thời gian, A
Chiêu cũng thấy Tạ Niên quả thật là một thiếu niên tốt.
Tạ Niên cười nói: “A Chiêu sắp mười lăm rồi.”
A Chiêu nói: “Ừm, cậu với tôi cùng tuổi.”
Tạ Niên hỏi: “À mà, tôi vẫn không
biết sinh nhật cậu khi nào đây.” A Chiêu nói: “Chuyện này tôi cũng chẳng rõ, trí nhớ trước sáu tuổi rất mơ hồ. Nếu không may mắn gặp được sư
phụ, sợ là không biết giờ tôi đang ở đâu nữa.”
Nhắc tới sư phụ, khuôn mặt A Chiêu lại mang vài phần ảm đạm.
Tạ Niên áy náy nói: “A Chiêu, tôi không cố ý.”
A Chiêu cười nói: “Không sao đâu. A Niên sao tự dưng lại nhắc tới việc này?”
Tạ Niên thấy A Chiêu rộng lượng như vậy, thiện cảm càng tăng. Khóe môi hắn đầy ý cười, hắn nói: “Tạ gia
chúng tôi có quy định, cứ là con cháu Tạ gia, tròn mười lăm tuổi sẽ đi
trải nghiệm hai năm. Còn hai tháng nữa là tôi được mười lăm rồi. Tôi
nghe nói phái Thiên Sơn cũng có chuyện trải nghiệm, nhưng phải tròn mười sáu tuổi mới đi. Như vậy thì năm sau là cậu cũng đi rồi.”
A Chiêu mấp máy môi.
Tạ Niên không để ý tới sự khác
thường của A Chiêu, hắn khẽ ho, hỏi: “Tới lúc đó… chúng ta cùng đi được
không? Tôi tính đi Quỳnh quốc một năm, năm còn lại đi Uyển quốc. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ chờ cậu ở Uyển quốc.”
A Chiêu lưỡng lự.
Tạ Niên cười nói: “Còn tận hai tháng nữa, cậu không cần trả lời ngay đâu. Cứ cân nhắc kĩ đi rồi trả lời cũng không muộn.”
A Chiêu về phủ, lúc ăn cơm chiều
cũng không dám ngẩng lên nhìn Vệ Cẩn. Nàng chẳng nói tiếng nào mà cứ ăn
cơm, đầu cúi gằm xuống. Vệ Cẩn thấy thế, nói: “A Chiêu, ngẩng đầu lên.”
A Chiêu vội ngẩng lên nhìn Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn hỏi: “Sắc mặt con sao trắng bệch thế kia, không khỏe sao?”
A Chiêu “ừm” một tiếng, ăn chậm dần lại. Lát sau, A Chiêu đặt bát xuống, “Sư phụ, A Chiêu đã no, xin về
phòng trước. Con mời sư phụ ăn.” Dứt lời, A Chiêu vội vàng rời đi.
Vệ Cẩn phát hiện ra sự khác thường của A Chiêu, hắn gọi Thải Thanh lại.
“Hôm nay A Chiêu ở Tạ phủ có chuyện gì không?”
Thải Thanh nghĩ ngợi rồi nói: “Tạ
công tử hỏi A Chiêu tiểu thư có muốn cùng đi trải nghiệm không, từ đó
tới giờ tiểu thư vẫn lơ đãng.”
Vệ Cẩn suy nghĩ một lát rồi lãnh đạm nói: “Ngươi lui ra đi.”
Tạ Niên cũng tốt, nếu đi cùng A Chiêu thì hắn có thể yên tâm hơn.
Nhưng mà…
Rõ ràng tâm nên thoải mái, sao giờ lại thấy nặng trĩu?
Đêm khuya thanh vắng, A Chiêu đau
đến tỉnh ngủ. Cứ nghĩ rằng ngủ một giấc là sẽ tốt lên như trước, nhưng
giờ nàng càng ngủ lại càng đau. A Chiêu ôm bụng, đau đến nỗi trên trán
toát đầy mồ hôi lạnh.
A Chiêu cố nhịn, đợi lúc bớt đau thì xuống giường bước tới bàn, uống một chén trà nóng.
Trà vừa vào bụng thì đau đớn đã giảm không ít.
A Chiêu thở nặng.
Nàng về bên giường, cố nhịn đau thì phát hiện trên giường có vết máu lớn bằng một bàn tay, thấm đỏ cả áo
ngủ bằng gấm. A Chiêu hoảng sợ, chạm tay vào quần lót cũng thấy máu chảy liên tục!
Sắc mặt A Chiêu thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Nàng từng nghe Tạ Kiều nói, mẫu
thân nàng lúc sinh nàng đã mất máu rất nhiều, suýt nữa không cứu được.
Tạ Kiều tả lại vô cùng cahan thực, cảnh tượng như thế dường như A Chiêu
đang thấy ngay trước mắt.
Tạ Kiều nói, máu không ngừng chảy, áo ngủ cũng nhuốm đầy máu tươi.
Bỗng nhiên, giữa hai đùi có cảm
giác ướt ướt, A Chiêu còn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. A Chiêu run
người, đã mấy ngày nay bụng nàng đau lâm râm, ở ngực cũng bị đau, hôm
qua khi đứng lên thì thấy choáng váng, chân tay không hề có sức, dù bụng không đói cũng không thấy khỏe như trước.
Bụng… nàng càng đau.
Lần này A Chiêu đau đến nỗi run cả
người, chỉ thấy đất trời như đang lay chuyển. Nàng chống tay lên mép
giường, sự sợ hãi tột cùng trong lòng chưa từng có trước đây.
… Nàng sắp chết sao?
A Chiêu đau đến ngất đi.
Hôm sau lúc đứng dậy được thì bụng A Chiêu đã không đau như trước nữa, nhưng vết máu trên đệm thì ngày càng
nhiều. A Chiêu không ngừng nhớ mấy quyển sách mấy năm nay mình đã đọc
nhưng vẫn không nghĩ ra cuối cùng thì mình bị bệnh gì.
Lòng A Chiêu lạnh buốt.
“Tiểu thư.” Tiếng Thải Thanh đột nhiên vang lên ngoài cửa.
A Chiêu vội liếc vết máu trên đệm, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thải Thanh nói: “Công tử được Vương thượng gọi vào cung, bảo rằng để tiểu thư ăn điểm tâm một mình. Tiểu
thư dậy hẳn chưa? Nô tì lấy nước tới rửa mặt cho tiểu thư.”
A Chiêu vội nói: “Không, không được vào. Không có lệnh ta, không ai được vào đây.”
Thải Thanh gật đầu, “Vâng.”
A Chiêu lấy một cái quần trong tay
ra rồi nhét cái quần đầy máu vào một bao quần áo màu xám. A Chiêu đi vài bước lại thấy giữa đùi có cảm giác ướt ướt, bụng cũng lại đau.
A Chiêu ngồi trên ghế, không biết phải làm sao.
Lúc lâu sau, A Chiêu cắn răng mặc thêm cái quần thứ hai vào.
Nàng bảo Thải Thanh mang giấy bút
tới, cố nhịn đau viết một bức thư. A Chiêu dọn đồ xong, nhét cả cái quần đầy máu vào trong bao quần áo. A Chiêu mang theo Trầm Thủy kiếm, bước
ra khỏi phòng.
Thải Thanh thấy sắc mặt A Chiêu tái nhợt thì hoảng sợ.
“Tiểu thư, người…” Ngập ngừng, Thải Thanh nói tiếp: “Nô tì đi mời đại phụ tới.”
A Chiêu lắc đầu, nàng nói: “Không
cần.” Nàng đặt thư vào tay Thải Thanh, cẩn thận giao phó: “Khi nào sư
phụ về, nhất định phải tự tay đưa nó cho sư phụ.”
A Chiêu nói thêm: “Ta tới Tạ phủ, tỷ không cần đi theo.”
A Chiêu tới Tạ phủ.
Tạ Niên sau khi thấy A Chiêu thì hốt hoảng, “A Chiêu, cậu…”
A Chiêu nói: “Bị cảm lạnh thôi.
Chuyện trải nghiệm lúc trước cậu nói, tôi đã nghĩ kĩ rồi. Đa tạ ý tốt
của cậu, nhưng tôi muốn tự mình đi trải nghiệm.”
Tạ Niên nhìn gói đồ trên lưng A Chiêu.
A Chiêu nói: “Tôi muốn đi trả
nghiệm trước. A Niên, sau này chúng ta còn gặp lại. Cậu chuyển lời giúp
tôi tới Kiều Kiều, tôi rất may mắn khi quen cô ấy, cô ấy là một cô nương tốt, là do Huyền công tử có mắt không tròng.”
A Chiêu chắp tay lại, “Cáo từ.”
Nàng bước lên xe đã thuê, mệt mỏi dựa vào thành xa, tâm tình vô cùng xấu.
Sư phụ đã nói, hắn nuôi mèo con nuôi chim con, chúng nó luôn chết sớm.
Lúc ấy biểu cảm của sư phụ tuy vân
đạm phong khinh nhưng nàng vẫn nhìn ra trong lòng sư phụ vẫn rất để ý.
Nếu không cứ mỗi lần nhìn thấy mèo và chim, ánh mắt sư phụ đã không dừng lại lâu như vậy.
*vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ vẻ không để tâm.
Nếu nàng cũng chết không lí do, nhất định sư phụ sẽ càng tự trách mình.