“A Chiêu, con làm gì thế? Bỏ kiếm
xuống!”, chân mày Vệ Cẩn nhăn lại. Ánh mắt chạm phải bờ vai trần của A
Chiêu, tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh một chút.
“A Chiêu khó chịu, sư phụ không được nhúc nhích!”, nàng từ từ áp lại Vệ Cẩn. Sau lưng là cửa, hắn không còn đường lui.
Người A Chiêu như rắn nước, cứ quấn lấy Vệ Cẩn.
Nàng không ngừng lắc lắc cái eo.
Vệ Cẩn nhìn chằm chằm thanh kiếm trên
tay A Chiêu, chỉ sợ nàng không cẩn thận mà làm bản thân bị thương. Bỗng
chợt A Chiêu kiễng chân lên, hôn vào môi Vệ Cẩn.
Nàng vươn đầu lưỡi, liếm liếm một chút,
nhìn đôi môi mềm mại, đẹp đẽ trước mắt. Giống như thưởng thức quả lê
ngọt lành mà nàng yêu thích nhất vậy. Đầu tiên nhẹ nhàng cắn một ngụm,
rồi mút mạnh lấy nước lê ngọt mát.
Trong mắt nàng chỉ có cánh môi của Vệ Cẩn.
Từ trên xuống dưới, trái qua phải, không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào. Giống như đói khát đã lâu trên sa mạc mà
gặp được ốc đảo vậy.
Vệ Cẩn vừa lo lắng A Chiêu làm bản thân bị thương lại vừa phải chống đỡ nàng.
Hắn cứ đẩy ra thì nàng lại dính vào.
Một lần, lại một lần.
Khí nóng trong cơ thể càng lúc càng bốc
cao, A Chiêu giận dữ, trừng mắt với Vệ Cẩn: “Đã bảo không được nhúc
nhích mà!”. Nhưng đúng lúc này, Vệ Cẩn đánh bay Trầm Thủy kiếm trong tay nàng.
Cạch một tiếng, kiếm rơi xuống đất.
A Chiêu mở to mắt!
“Người…”
Vệ Cẩn cảm thấy khóe môi tê dại, hắn
nhìn A Chiêu đang cách mình gang tấc, nói: “Không được hôn nữa! Con ở
yên đó, không được nhúc nhích! Nước nguội mất rồi còn đâu!”
“Không, không được! A Chiêu không muốn nghe theo đâu! Con còn muốn ăn lê!”
“Bên kia còn có…”, hai chữ lê ngọt còn
chưa thốt ra, thì đột nhiên A Chiêu nhào tới gặm một cái. So với liếm
hôn khi nãy, lúc này A Chiêu vô cùng nóng bức.
Môi Vệ Cẩn đã bị cắn nát rồi.
Nàng áp người lên mình Vệ Cẩn, rồi bắt đầu kéo quần áo Vệ Cẩn ra.
Vệ Cẩn vô cùng bất đắc dĩ, hoàn toàn
không biết nên làm thế nào cho đúng. Sự bình tĩnh với cơ trí ngày thường giờ phút này không rõ bay đến đâu rồi. Mắt thấy A Chiêu đang cắn lên
xương quai xanh của mình, Vệ Cẩn liền đẩy mạnh nàng ra.
Một dao chém tới gáy A Chiêu.
Không ngờ A Chiêu lại phản ứng quá
nhanh, khiến Vệ Cẩn cũng không đoán được. Nàng khom người né tránh. Nàng nói: “Người đấu với con một trận! Con thắng là người không được nhúc
nhích nữa!”
Còn chưa dứt lời, A Chiêu liền quét chân về phía Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn tránh được liền nghiêng người,
nhảy tới phía sau A Chiêu. Nàng lại đánh tới, hắn lại tránh đi. Vì dược
vật với cả thêm tâm tình đang bức bách, khí lực A Chiêu trở lên mạnh
chưa từng thấy.
Hai người một đánh một né, rốt cuộc A Chiêu chiếm thế thượng phong.
Vệ Cẩn bị A Chiêu quét chân qua, ngã lên giường. A Chiêu phấn khởi nhảy lên, giạng chân ngồi lên lưng Vệ Cẩn, cười ha ha.
“A Chiêu thắng rồi! Sư phụ không được nhúc nhích! Còn cử động là con không khách khí đâu đấy!”
A Chiêu lần nữa muốn cắn lên xương quai
xanh của Vệ Cẩn, thân mình cũng không ngừng cọ tới cọ lui lên người hắn. Bỗng nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, liền nhảy xuống giường, tùy tiện
vơ chỗ quần áo vừa mới xé lên, trói hai tay Vệ Cẩn lại.
Nàng cười ha một tiếng: “Thế là người không nhúc nhích được rồi!”
A Chiêu cúi đầu, dùng sức cắn xương quai xanh Vệ Cẩn, cái eo xoay tới xoay lui, như đuôi con cá chép tinh nghịch chạy loạn trên người Vệ Cẩn.
Mà nơi nào đó trong Vệ Cẩn cũng lén lút trào dâng.
Vệ Cẩn tức giận nói: “A Chiêu, con còn không dừng lại thì sau này không được ăn gì hết!”
Nàng lại cọ cọ lên.
Đáy quần Vệ Cẩn từ từ dựng lên. A Chiêu
đụng phải, bất mãn nói: “Sư phụ, có cái gì trên người người vừa cứng vừa nóng cứ chạm vào A Chiêu, A Chiêu không thoải mái tí nào.”
Hai tai Vệ Cẩn nháy mắt đỏ bừng.
Hắn dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói.
Vệ Cẩn bắt đầu có chút hối hận. Bình
thường lo lắng cho an nguy của A Chiêu, nguyên liệu may quần áo đều là
những thứ tốt nhất, không thể dễ dàng xé rách. Lúc này bị buộc trên
người, nhất thời không tháo được. Lại thêm A Chiêu trên đang không ngừng gặm tới gặm lui trên người, đụng tới nơi chưa từng bị chạm qua bao giờ, khiến Vệ Cẩn đau ngứa khó chịu toàn thân.
Hắn…chưa từng có cảm giác như thế.
Ngày thường thanh tâm quả dục, đến tận bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện mây mưa.
Lúc này, môi A Chiêu không chút e dè,
chạy loạn trên người mình, Vệ Cẩn vô cùng khó chịu. Hắn thấy vài phần
nhục nhã. Mắt thấy A Chiêu thần trí mơ hồ nhưng lại không trách cứ được
nàng.
Hắn nín thở tập trung, xốc lại tinh thần, tháo gỡ dây trói.
Nhưng lúc này, A Chiêu lại nhạy cảm cảm
nhận được con mồi dưới thân đang giãy dụa. Nàng lại nhào lên, đè hai tay Vệ Cẩn lại, đôi ngực mềm mại in lên hai má Vệ Cẩn. Ầm một tiếng, tim Vệ Cẩn đập nhanh như hươu chạy, màu hồng bên tai cũng lan dần ra cả khuôn
mặt.
Thấy Vệ Cẩn không động nữa, A Chiêu hài lòng dừng lại.
Nàng lại tiếp tục cắn môi Vệ Cẩn.
Lần này, A Chiêu vươn đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng hắn.
Nàng nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, sau đó
lại quấn lấy cái lưỡi mềm mại. Rồi như một bản năng, A Chiêu ngậm lấy
lưỡi hắn, trằn trọc mút lấy. Trong giấc mơ, nàng cũng từng có cảnh thế
này. Sư phụ ôm nàng vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi nàng.
Hiện giờ, nàng cũng đang ở trong mơ, mút lấy miệng sư phụ còn ngon lành hơn so với quả lê.
Dù sao đây cũng là mơ thôi mà.
Trong mơ nàng muốn làm cái gì, sư phụ cũng không quản được.
Cho nên, nàng có thể thoải mái hưởng thụ.
Một cảm giác nhục nhã bỗng nhiên dâng lên trong Vệ Cẩn.
Không phải vì thầy trò mà loạn luân,
cũng không phải do bị đè dưới thân đồ nhi, lại cũng không phải do không
đánh lại được A Chiêu, mà là vì….. Trong cơ thể hắn, lại có thể khao
khát A Chiêu.
Hắn vậy mà lại ao ước đồ nhi của mình, mong ước thân thể kiều diễm như hoa của nàng, thậm chí còn muốn chủ động hôn lưỡi nàng.
Vệ Cẩn tự hỏi trong lòng.
Hắn thực sự muốn gỡ bỏ dây trói trên tay sao?
Hắn mà muốn hất A Chiêu ra, không có tay thì còn chân. Thậm chí còn trăm ngàn phương pháp khác nữa. Thế nhưng,
lúc này hắn lại mặc A Chiêu dang tay dạng chân tuỳ ý làm loạn trên người mình. Liệu có phải hắn sợ tổn thương A Chiêu hay còn vì…hắn căn bản
không muốn thoát ra?
“Sư phụ.”
A Chiêu rời môi Vệ Cẩn, khoé môi nàng
còn thấp thoáng sợi chỉ bạc. Khí nóng trong cơ thể vẫn như trước, nàng
không ngừng gặm Vệ Cẩn. Nàng không biết phải giải quyết sự bức bối của
mình như thế nào. Chỉ biết cứ thế cọ lên cọ xuống trên cơ thể Vệ Cẩn,
giống như khát mà nhìn thấy được mơ vậy. (đoạn này có chú thích nhe, cái giai sử gì đó đó, ko nhớ)
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
A Chiêu cứ kêu một tiếng lại một tiếng.
Nàng cứ không ngừng gọi Vệ Cẩn, giống như cứ gọi thêm một lần thì tâm
trí sẽ yên bình hơn một chút. Nàng nhìn lại không giống như đang nhìn
hắn, ánh mắt mơ màng, như nước long lanh, con ngươi như có một lớp sương mù mờ mịt.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu một lúc lâu.
Hắn bỗng nhiên nằm im, không tiếp tục
cựa quậy nữa. Biết thế là sai, nhìn A Chiêu như vậy, lại cứ để nàng sai
càng thêm sai. Đại thành chi cảnh cũng thế, lịch lãm cũng vậy, hắn không cần gì hết, chỉ cần nàng hết khó chịu thôi.
“Sư phụ.”, A Chiêu lại gọi một tiếng.
Vệ Cẩn thấp giọng trả lời: “A Chiêu, ta ở đây.”
Nước mắt A Chiêu thi nhau rơi xuống,
nàng nói trong tiếng khóc: “Sư phụ, A Chiêu khó chịu quá.”. Thực sự nàng rất khó chịu, nhưng môi cũng hôn rồi, đụng tới đụng lui cũng đụng rồi,
nhưng vẫn còn khó chịu.
Cơ thể Vệ Cẩn cũng khó chịu.
Nhưng mà…lúc này hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Trước kia không ai dạy hắn chuyện nam
nữ. Lúc trước quỳ thủy của A Chiêu tới, hắn mới đặc biệt đi tìm sách để
nghiên cứu, mới biết thiếu nữ tới một độ tuổi nhất định thì mỗi tháng sẽ có quỳ thuỷ một lần. Có người sẽ bị đau, có người lại không đau. Và rõ
ràng A Chiêu thuộc nhóm trước.
Vệ Cẩn nói: “A Chiêu, nước nguội là được rồi. Con xuống trước đã.”
A Chiêu mếu máo: “Không cần.”
A Chiêu lại vặn vẹo, chợt động đến nơi
kia của Vệ Cẩn. Vệ Cẩn hít một hơi, A Chiêu lại còn đưa tay sờ nhẹ nhàng qua một lớp vải mỏng.
Bất chợt nàng rút tay về.
… Thật là nóng.
Nhưng mà, nóng đến thoải mái.
A Chiêu cách lớp tiết khố của Vệ Cẩn,
thấy một chỗ ngẩng đầu ngay trước mắt mình thì nhướn người lên phía đó.
Vệ Cẩn cứng đờ cả người. A Chiêu cọ cọ, bỗng nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên, bắn lên mặt mình thì cảm thấy uớt át, đặc dính.
A Chiêu chán ghét trừng mắt nhìn nó một cái, vươn tay ra đẩy.
Vệ Cẩn đau đến la thất thanh, bật mạnh
dậy. A Chiêu nhất thời loạng choạng, ngã thẳng lên mặt đất. Bịch một
cái, gáy A Chiêu đập mạnh vào cái bao lớn, đau đớn lăn trên mặt đất.
Vệ Cẩn nhanh chóng dùng sức tháo xiêm y
buộc trên cổ tay, ôm lấy A Chiêu đang lăn lộn trên đất, dùng xiêm y vừa
rồi trói chặt hai tay nàng, sau đó lại che chăn đệm lên trên. Rồi gọi
Thải Thanh đem nước lạnh vào.
Thải Thanh thấy Vệ Cẩn thì không khỏi hoảng hốt.
Môi Vệ Cẩn vừa hồng lại vừa sưng, lại
còn vài vết xước, trên cổ cũng có mấy dấu hôn. Nhưng Thải Thanh cũng
không dám nhìn kỹ, vội chuẩn bị thùng nước lạnh to.
Vệ Cẩn ôm A Chiêu thả vào giữa nước lạnh, giằng co hơn nửa đêm thì A Chiêu dừng lại.
Vệ Cẩn đưa A Chiêu về phòng, dặn dò Thải Thanh chăm sóc cẩn thận.
Sau khi hắn rời khỏi phòng A Chiêu, nhìn trời đêm rằm, chợt nhớ tới lời Đại trưởng lão.
Hắn than thầm một tiếng.
A Chiêu quả thật là kiếp số của hắn. Sau đêm này, thầy trò hai người bọn hắn nên ở chung thế nào đây.