Sau đêm đó, A Chiêu lần nào gặp Vệ Cẩn
cũng rất lãnh đạm. Vệ Cẩn nghĩ ngợi, thấy rằng để cải thiện quan hệ hiện tại của hai người, trước tiên phải tìm được Ninh Tu về.
A Chiêu vì đồ tôn mà đã bôn ba nhiều
chốn, tuy nhiên vẫn không có đầu mối. Chỗ Uyển hậu như bức tường kín,
không thể chui lọt được.
Một hôm, Tạ Niên lấy được tin tức về Lâm Phúc, cậu tìm quanh điện Tường Vân cũng không thấy A Chiêu nên hỏi cung nhân quét dọn gần đó. Tạ Niên tới đình viện, quả nhiên, A Chiêu một
thân hồng y đang luyện kiếm dưới tàng cây.
“A Chiêu.”
Thấy Tạ Niên tới, A Chiêu dừng lại, định lấy tay lau lớp mồ hôi trên trán thì Tạ Niên đã đưa ra một chiếc khăn
lụa. A Chiêu cong mi cười, “Xem ra A Niên cũng bình phục rồi.”
Tạ Niên nói: “Cũng qua nhiều ngày, tôi
cũng nghĩ thông rồi. Nhưng thật ra A Chiêu cậu, mấy ngày nay có vẻ không được ổn cho lắm. Vẫn lo cho Tu hoàng tử sao?”
A Chiêu than thở: “Đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không có chút tin tức nào của Tu Nhi.”
Tạ Niên nói: “Tôi nghĩ tính mạng Tu
hoàng tử cũng không có gì đáng ngại, cậu cứ yên tâm. Nếu như thật sự
Uyển hậu đứng sau chuyện này, với tính khí của bà ấy, hẳn là sẽ không
giết. Uyển hậu giết các vị hoàng tử khác chẳng qua là lo lắng sau khi
Uyển vương băng hà sẽ có vị hoàng tử khác lên, quyền lực bị ảnh hưởng.
Đến giờ Uyển quốc chỉ còn có Diên hoàng tử, theo như tôi biết, Duyên
hoàng tử thực ra kết giao với không ít trọng thần trong triều. Duyên
hoàng tử rất khó để khống chế, Uyển hậu hẳn sẽ tìm hướng khác, chọn Tu
hoàng tử có thân mẫu đã qua đời.”
Ngừng lại, Tạ Niên cười: “Nhắc mới nhớ, đồ nhi của A Chiêu cũng coi như có chung huyết thống với tôi.”
A Chiêu ngẩn người, nháy mắt lại cười nói: “Quả thật là như vậy.”
Tạ Niên nói: “À, tôi đã tra ra được tin tức về Lâm Phúc.”
Tạ Niên nhìn quanh, không thấy bóng người xung quanh mới nhỏ giọng nói: “Trần quốc công là họ hàng xa của Lâm phúc,
Trần quốc công có thế lực trong triều không nhỏ, không ít người âm thầm ủng hộ Trần quốc công.”
A Chiêu nhíu mày: “Trần quốc công sao..”
Tạ Niên nói: “Trần quốc công là phụ thân Uyển hậu, cũng chính là quốc cữu Uyển vương.”
A Chiêu kinh ngạc nói: “Như thế chẳng
phải quyền lực ngoại thích rất lớn? Hơn nữa hoàng tử Uyển quốc lần lượt
chết, chẳng nhẽ Uyển vương không thấy gì bất thường sao?” Lần đầu gặp
Uyển vương, nàng thấy Uyển vương là một quân chủ uy nghiêm, nhìn qua
cũng không vô dụng theo như lời Quế Phương mama.
Tạ Niên dường như nhìn thấu suy nghĩ của A Chiêu, nói: “Mấy ngày nay Uyển vương vẫn luôn triệu kiến ta. Theo như cách nói của Uyển vương, người không giống như một người dễ bị lừa.”
Trong mắt ông có vẻ cơ trí, hơn nữa còn thêm vẻ lạnh lùng, hoàn toàn hợp với tính cách một vị vua nên có.
Đột nhiên, hai người cùng nghĩ ra điều gì đó, bốn mắt nhìn nhau, từ mắt của đối phương thấy cùng một suy nghĩ.
Tạ Niên phun ra hai chữ.
“Câu cá.”
A Chiêu gật đầu, “Phải kiên nhẫn đợi thời cơ đến mới câu được cá ngon.”
Hai người nhìn nhau, Tạ Niên nói: “A
Chiêu không chỉ có sở thích giống tôi, mà cũng có thần giao cách cảm
đấy… Nếu như tôi tìm được muội muội, hẳn là sẽ giống cậu.”
Tạ Niên đột nhiên nhíu mày, nói rằng:
“Hôm đó Quế Phương mama cũng không đề cập đến chuyện của muội muội song
sinh với ta, hẳn là có ẩn tình gì đó. A Chiêu, đi một chuyến tới lãnh
cung không?”
A Chiêu nói: “Ừ, được.”
______________________________
Điện Minh Phượng.
Một bóng đen lẻn vào, xuất hiện trước
mặt Uyển hậu. Bóng đen chính là ám vệ của Trần quốc công, tên là Hắc.
Hắc quỳ dưới chân Uyển hậu, “Vương hậu nương nương.”
Uyển hậu thấy Hắc xuất hiện bất thình lình đã quen, đến mí mắt cũng không chớp, nói: “Phụ thân có chuyện gì?”
Hắc nói: “Mong vương hậu sớm xử lí Tu hoàng tử.”
Uyển hậu nói: “Chuyện này không vội.
Ngươi bảo với phụ thân rằng, Minh Duyên đã có lòng khác, giờ như ngựa
hoang, một ngày bỏ cương ra sẽ không giữ được trong tầm tay. Ngược lại
Tu Ninh thì lại khá dễ dàng.”
Hắc hơi ngập ngừng hỏi: “Nhưng hôm nay nương nương đã lộ diện với Tu Ninh…”
Uyển hậu lạnh nhạt nói: “Trong Uyển cung không có kẻ địch vĩnh viễn, ngươi cứ đi báo cho phụ thân đi.” Ngừng lại một chút, Uyển hậu nói tiếp: “Không những thế… giữ lại một Tu Ninh, sau này sẽ có chỗ hữu ích.”
Tạ Niên kia quá giống với tiện nhân, mười phần là con của ả ta.
Danh tiếng Tạ Niên đã vang xa tam quốc, muốn đối phó lại càng khó khăn.
Sau khi Hắc rời đi không lâu, Mai Lan vội vã bước vào. Uyển hậu hỏi: “Đã hỏi ra gì chưa?”
Nàng lấy một phong thư từ trong vạt áo
ra, “Vương hậu nương nương, đây là thư Lâm đại nhân dặn nô tỳ giao cho
nương nương. Chuyện nương nương muốn biết Lâm đại nhân đều đã viết trong thư.”
Uyển hậu mở phong thư ra.
Một lát sau, Uyển hậu thắp nến lên, thư
dần trở thành tro bụi. Vẻ mặt Uyển hậu lạnh lùng, “Giỏi cho thị tỳ của
tiện nhân kia, dám giả ngây giả dại gạt bổn cung.”
Mai Lan kinh ngạc nói: “Vương hậu muốn nói tới Quế Phương mama ở lãnh cung?”
Uyển hậu hừ một tiếng: “Tối nay giờ Tuất bổn cung muốn gặp tiện nhân Quế Phương kia.”
Mai Lan “vâng” một tiếng.
Có kinh nghiệm từ trước, lần này Tạ NIên và A Chiêu vào lãnh cung có thể nói là cũng quen hơn. Không bao lâu sau hai người đã tới phòng nhỏ Quế Phương mama lần trước đã dẫn tới.
Đang định đi vào thì A Chiêu đột nhiên kéo Tạ Niên núp vào bức tường bên kia.
Tạ Niên thắc mắc nhìn A Chiêu.
A Chiêu giơ ngón tay lên miệng ý muốn im lặng, sau đó chỉ vách tường, nói nhỏ bên tay Tạ Niên: “Có người.”
Tạ Niên nín thở nghe, quả thật bên trong có vài âm thanh phát ra.
Tường không dày, tuy nhiên cũng không tệ, A Chiêu và Tạ Niên cũng chỉ nghe được vài câu, không thể rõ được chuyện gì.
Sau đó tiếng kêu sợ hãi của Quế Phương mama phát ra từ trong phòng. A Chiêu vừa định xông vào đã bị Tạ Niên giữ lại.
Tạ Niên lắc đầu.
Đúng lúc đó, cửa mở ra, hai người lén
nhìn thì thấy Quế Phương mama đã ngất, bị một thái giám xách đi, dáng vẻ lén lút, cũng không rõ là thái giám cung nào.
Tạ Niên nhỏ giọng nói: “Chuyện này chắc chắn liên quan tới vương hậu. Chúng ta theo sau đi.”
A Chiêu gật đầu nói: “Được.”
Quế Phương mama tỉnh lại thì chỉ thấy
màn đen, đưa tay lên cũng không thấy được, có lẽ đang ở trong mật thất
tối tăm ẩm ướt. Bà nhớ tới chuyện trước lúc ngất đi, đột nhiên đoán được ai đã bắt mình tới đây.
Đúng lúc này, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, ánh sáng dần soi vào trong.
Quế Phương mama ngẩng đầu lên, quả đúng
như bà suy đoán, chính là Vương hậu ác độc kia. Quế Phương mama nghiến
răng, vừa định cắn lưỡi tự tử thì Uyển hậu đột nhiên nói: “Bóp miệng bà
ta, giờ không phải lúc bà ta nên chết.”
“Vâng.”
Mai Lan bóp cằm Quế Phương mama.
Uyển hậu thong thả ngồi xuống ghế, trong tay cầm một viên dương chi bạch ngọc chất lượng thượng phẩm.
Bà ta nói: “Quế Phương mama, trước đây lúc phu nhân nhà ngươi mang thai, trong bụng đúng ra là thứ gì bổn cung đã biết hết.”
Khi đó Nguyệt phu nhan mang thai, hài tử của hoàng hậu đã chết được nửa năm. Uyển hậu trong lòng ghen ghét, chỉ
hận không giết được Nguyệt phu nhân, vậy mà đúng lúc đó, bà ta lại được
biết từ miệng Quách ngự y một chuyện. Đó chính là Nguyệt phu nhân có lẽ
mang thai sinh đôi.
“Ngươi có biết tại sao trước đấy bổn
cung không hạ thủ với Dung Nguyệt không?” Uyển hậu cười lạnh lùng, “Bổn
cung muốn để cho ả ta tận mắt thấy hài tử được sinh ra, cũng tận mắt
thấy chúng nó chết trước mặt mình!”
Nhưng không ngờ rằng trong triều lại có
người muốn tạo phản, bà ta không đợi được mỗi ngày nhìn Dung Nguyệt với
Vương thân mật với nhau, bà ta cảm thấy trong lòng như có con sâu đang
cắn xé! Bà ta không chịu được, mua chuộc một người, sai giết Dung
Nguyệt.
May mà sau đó có phụ thân giải quyết hậu quả, trừ khử chứng cứ và nhân chứng, vương thượng không nghi ngờ bà ta.
Quế Phương mama mím môi không nói gì.
Uyển hậu đột nhiên cười thành tiếng.
“Quế Phương mama, ngươi nhìn thấy Tạ
Niên chắc hẳn rất vui đúng không? Mấy người các ngươi đã khổ sở bảo vệ
tiểu chủ tử bình an sống còn gì. Nhưng ngươi cũng không biết một
chuyện.” Uyển hậu ngừng lại, cằm khẽ nhếch lên, “Tiểu chủ tử còn lại của các ngươi đang ở trong tay bôn cung. Trước đây Dung Nguyệt diễn trò
giỏi lắm, tiếc là vẫn không qua được mắt bổn cung. Dung Nguyệt là cái
thá gì mà dám tranh sủng với bổn cung? Hừ, đến giờ thì con ả ta cũng chỉ thể ở trong tay bổn cung, để bổn cung tùy ý tra tấn.”
Quế Phương mama trừng mắt, sắc mặt trắng bệch.
“À? Quế Phương mama muốn gặp sao?”
Quế Phương mama đột nhiên hét lên, “Độc phụ! Trả vương cơ đây!”
Uyển hậu cười thâm sâu.
“Mai Lan, thả bà ta ra.”
Uyển hậu đứng lên, “Thì ra Dung Nguyệt
kia sinh được huynh muội song sinh, đa tạ Quế Phương mama đã báo. Bổn
cung cũng chỉ đoán mà thôi, may mà có Quế Phương mama.”
Nếu thực sự là song sinh nam hài không may mắn, dù cho Vương có nhận Tạ Niên thì kết cục của hắn cũng chỉ có thể là cái chết.
“Người đâu, trông coi Quế Phương mama cho tốt, đừng để bà ta tự sát.”
Có người lên tiếng đáp dạ.
Uyển hậu nhìn Quế Phương mama từ trên cao xuống, ngênh ngang đi ra cùng Mai Lan.