A Chiêu mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, sư
phụ con tên chữ cũng là Tử Khanh, nhưng lại không giống với Tử Thanh của người.” Vệ Cẩn đỏ tai, viết trong lòng bàn tay A Chiêu: “Thật trùng
hợp.”
A Chiêu vẫn mỉm cười nói: “Vâng, trùng
hợp thật ạ.” Nàng vuốt lòng bàn tay Vệ Cẩn, “Con vừa ngửi thấy mùi cá,
hôm nay người chưng cá ạ?”
Ngón nàng mang theo sự ấm áp, như đang
vuốt ve lòng hắn. Vệ Cẩn cảm thấy tê dại, đột nhiên nhớ tới cảnh vừa
rồi, sắc hồng ở hai tai càng lan rộng ra.
May mà A Chiêu không thấy nên Vệ Cẩn có thể quang minh chính đại mà đỏ mặt.
Hắn viết: “Do sáng nay câu được con cá.”
A Chiêu thấy vậy, hỏi: “Gần đây có sông ạ?”
Đúng lúc đó, Bạch Đồ tới để bắt mạch cho A Chiêu, nghe vậy thì cười đáp: “Có, đương nhiên có có rồi. Ở sâu trong cánh rừng kia là một con sông nhỏ rất trong, cũng có nhiều cá ngon đấy. Thật ra A Chiêu con có thể cùng Tử Côn qua bên đó đấy, cũng tốt cho
việc hồi phục mắt con.”
Thấy tai Vệ Cẩn đỏ bừng, Bạch Đồ không nhịn được mà mỉm cười.
Thật muốn gọi A Thanh tới xem vẻ xấu hổ đỏ mặt của Vệ Cẩn mà.
A Chiêu nói: “Cũng được ạ, mấy ngày nay
con cũng quen đường rồi, hẳn là có thể đi xa hơn chút. Chắc cố thì con
cũng câu được vài con cá đấy ạ.”
Bạch Đồ đặt ngón tay lên mạch A Chiêu, sau thời gian một chén trà mới buông tay ra.
Vệ Cẩn nhìn Bạch Đồ, ý hỏi: Đã tốt lên chưa?
Bạch Đồ khẽ lắc đầu.
Vệ Cẩn thở dài trong im lặng.
Những ngày này A Chiêu đã uống không ít
thuốc đắng, dù thở ra cũng toàn vị đắng nhưng mắt lại vẫn cứ vậy. Nhưng A Chiêu không nản lòng, nàng cười híp mắt nói: “Mẫu thân con tin tưởng
Bạch đại sư như vậy, A Chiêu cũng sẽ tin tưởng người có thể chữa mắt cho con được.”
Bạch Đồ khẽ thở dài, nói: “Con yên tâm, ta nhất định sẽ chữa lành cho con. Ta sẽ tìm cách khác xem sao.”
Trước khi đi Bạch Đồ còn nói thêm: “Phải rồi, hai người đi ra sông thì nhớ đừng qua bên kia sông. Ở đó có dã
thú, lần trước A Thanh đi còn gặp một con cự mãng đấy.”
*cữ mãng: mãng xà to, để cự mãng có vẻ hợp bối cảnh hơn là mãng xà to nhỉ?:))
A Chiêu ăn trưa xong, Vệ Cẩn đưa nàng
rời khỏi phòng. Sau khi qua cây cầu trúc, Vệ Cẩn viết vào lòng bàn tay A Chiêu: “Trước mặt con là một chim trĩ đấy.”
A Chiêu cười khỏi: “Cách con xa không ạ?”
Vệ Cẩn viết: “Khoảng mười bước.”
A Chiêu “Vâng” một tiếng, như nghĩ đến điều gì, cười hỏi: “Trông ra sao ạ? Là chim trĩ đỏ ạ?”
Vệ Cẩn nhìn một lúc, viết: “Là chim trĩ vàng.”
Cách mười bước có một con chim trĩ vàng
bụng đỏ dường như cảm thấy Vệ Cẩn đang nhìn chằm chằm liền vỗ cánh bay
đi. Vệ Cẩn buông tay A Chiêu ra, bước vài bước, đưa tay ra, chuẩn xác
bắt được con chim trĩ vàng sặc sỡ trong tay.
Hắn đưa tới trước mặt A Chiêu, cầm tay nàng vuốt lên bộ lông chim mềm mượt.
A Chiêu thoải mái cười nói: “Con chim này khỏe thật đấy ạ.”
Vệ Cẩn liếc con chim, quyết định xếp nó vào bữa cơm tối.
Con chim khanh khách kêu, thân run run.
Vệ Cẩn viết vào tay A Chiêu: “Chờ ta một chút.” A Chiêu đáp: “Vâng.” Vệ Cẩn nhanh chóng buộc chim vào một thân
cây, sau đó quay lại cầm tay A Chiêu, tiếp tục đi.
Lúc đi, Vệ Cẩn gặp gì đều nói cho A Chiêu biết.
Nửa canh giờ sau, A Chiêu cười nói: “Tử Thanh, người như đôi mắt của con vậy.”
Nét mặt Vệ Cẩn dịu dàng, hắn cũng đã
nghĩ tới, dù sau này A Chiêu không nhìn được nữa, hắn cũng muốn trở
thành đôi mắt của nàng cả đời. Lỡ như nàng lo thân phận sư đồ sẽ dấy lên đồn đại, hắn sẽ tìm một chỗ rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà nhỏ, chỉ có hắn và A Chiêu, cũng không cần người hầu hạ.
“Ơ?” A Chiêu đột nhiên vui mừng nói: “Tử Thanh, con nghe thấy tiếng sông, chúng ta đến rồi ạ?”
Vệ Cẩn cầm tay A Chiêu, đi được khoảng
mười bước thì A Chiêu cảm thấy làn gió mang hương sông đang thổi tới.
Hôm nay là ngày đầu hạ, đứng ở sông, để gió thổi tới, A Chiêu cảm thấy
thoải mái không nói thành lời được.
Nàng ngồi xổm xuống, thử mò mẫm phía trước, mò thấy nước sông mát lạnh, nàng nói: “Nước mát thật đấy.”
Chợt có một con cá bơi qua, nhảy lên từ dưới sông, bắn nước lên người A Chiêu.
A Chiêu híp mắt, cười nói: “Tử Thanh, có cá phải không ạ?”
Vệ Cẩn nhin qua, viết lên vai nàng: “Là
một con cá trích.” Thấy tay áo A Chiêu đã ướt, Vệ Cẩn nhớ tới Bạch Đồ
nói, thời tiết như thế này rất dễ bị cảm lạnh.
Hắn lại viết: “Ta đi kiếm củi đốt, con đi cùng không?”
A Chiêu nói: “Con ngồi đây thôi ạ, chỉ
một lát thôi không sao đâu. Mà tuy con không thấy nhưng năng lực tự vệ
vẫn còn mà.” Bên người nàng có cả Trầm Thủy kiếm nữa, nếu gặp phải nguy
hiểm thì nàng vẫn còn đôi tai, dạo này khả năng nghe đã khá lên không
ít.
Vệ Cẩn nhìn bốn phía chỉ thấy tiếng ve kêu.
Hắn viết: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
“Vâng.”
Sau khi Vệ Cẩn rời đi, A Chiêu xắn tay
áo lên, ngâm toàn bộ bàn tay vào nươc mát, thỉnh thoảng lại cảm thấy một con cá lướt qua mu bàn tay.
A Chiêu rút tay về, cẩn thận nghe, thấy
có một tiếng động rất nhỏ. Nàng lập tức thò tay vào nước, quả nhiên chạm được tới con cá đang bơi.
Đoán không sai, A Chiêu vui vẻ hẳn lên.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có một hơi thở
không bình thường. Thân là một kiếm khách, A Chiêu cũng có trực giác và
độ nhạy bén với nguy hiểm. Nàng nhắm hai mắt lại, nghe ngóng.
Tiếng nước chảy, tiếng ve kêu, tiếng gió thôi, và còn… một hơi thở nặng nề!
A Chiêu nuốt nước miếng. Nàng cảm thấy
hơi thở của một con thú, tuy không đoán ra là con gì nhưng cũng biết nó
cách mình không xa. A Chiêu đặt tay lên chuôi kiếm, không nhúc nhích
ngồi yên tại chỗ.
“Grừ…..”
Bên kia sông, đối diện A Chiêu là một
con hổ lớn đang nhìn nàng chằm chằm, miệng phát ra tiếng gầm gừ. Giờ chỉ cần nhảy nhẹ là con hổ đó có thể phi sang bên kia sống, nhào tới người A Chiêu.
A Chiêu toát mồ hồi lạnh, tính toán các bước tiếp theo.
Đúng lúc đó, Vệ Cẩn lấy củi về gặp được cảnh này.
Mặt hắn tái nhợt, như lấy hết can đảm,
không do dự mà quát: “A Chiêu, đừng nhúc nhích! Trước con là một con hổ
lớn! Ngay đối diện luôn đấy!” Vệ Cẩn ném củi đi, lấy kiếm ra, nhẹ nhàng
tới gần chỗ A Chiêu.
Không ngờ đúng lúc đó, tiếng hổ gầm lên vang dội.
Con hổ lấy đà, cố sức nhảy qua bên này.
“A Chiêu, bên phải!”
A Chiêu lăn đi, tránh khỏi móng vuốt của con hổ rồi rút Trầm Thủy kiếm ra. Đúng lúc này, nàng đạp phải một viên
đá, trượt chân ngã xuống sông.
Trong mũi miệng nàng đầy nước sông, khiến nàng bị sặc, ho khan.
Nước sông cũng không sâu nhưng A Chiêu
không biết. Nàng vẫy vùng, bắt đầu bị sông cuốn trôi. Con hổ cũng đi
theo hướng trôi của A Chiêu. Vệ Cẩn xoay người, ngay lập tức tới trước
mặt con hổ, chĩa kiếm vào nó.
Hắn vung tay lên, chém hai tai con hổ.
Con hổ gầm thét, đổi hướng sang Vệ Cẩn.
Thấy A Chiêu ngày càng xa, Vệ Cẩn cũng không ham đấu, tăng tốc độ giải quyết con hổ.
“A Chiêu! A Chiêu!”
A Chiêu không rõ nàng đã uống phải bao
nhiêu nước sông, vì sặc nhiều mà người như nhũn ra. Giọng Vệ Cẩn ngày
càng xa vời, nàng muốn đáp lại nhưng không phát ra tiếng được.
Mà đúng lúc này bầu trời đang xanh trong không một gợn mây lại bắt đầu âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, khiến bầu trời đen kịt.
Hít sâu một hơi, Vệ Cẩn nhảy xuống sông.
Hắn kéo tay A Chiêu lại, cố gắng ôm nàng vào lòng.
“A Chiêu.”
A Chiêu lại ho khan.
Vệ Cẩn đau lòng muốn chết.
Hắn nhanh chóng bế A Chiêu lên bờ, khẽ
vuốt lưng nàng. Một lúc sau, A Chiêu mới thở lại được, sắc mặt nàng
trắng bệch. A Chiêu liên tục ho ra nước và cát, tóc cũng dính đầy nước.
Nửa nén hương sau, A Chiêu mới ngồi yên xuống đất được.
Đột nhiên một tiếng sấm lớn vang lên.
A Chiêu thở phào, “… Nguy hiểm thật đấy.” Suýt nữa thì nàng chết đuối rồi.