Khó khăn mở mắt ra,
Lạc Thừa Ân cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, cố gắng chống đỡ cơ thể
ngồi dậy,đưa tay phải lên day day thái dương, hắn nhớ mang máng là hình
như mình bị lạc trong rừng, sau đó thì sao nhỉ, hình như hắn đã ngất
xỉu. Quan sát xung quanh, đập vào mắt là một cài bàn tròn vùng bốn cái
ghế đẩu, bên phải căn phòng là một tấm bình phong thêu cành liễu xanh,
cách bài trí của cả căn phòng trông giống như cách bài trí của mấy căn
phòng trong các khách điếm bậc trung.
Chợt Lạc Thừa Ân nhớ
đến một chuyện, hắn nếu đã ngất xỉu vậy còn muội muội thì sao, hoàn cảnh của hắn hiện tại cho thấy đã có người cứu hắn, còn Linh nhi, muội ấy có được cứu không.
Trong lúc Lạc Thừa Ân đang hoang mang thì cửa phòng mở ra, bước vào là một tiểu cô nương khoảng 6 tuổi, trên người
mặc bộ xiêm y màu hồng phấn, tay đang cầm một bát thuốc đen sì. Đây đúng là Lạc Thủy Linh, muội muội của người nằm trên giường đang ngẩn ngơ
kia.
Thấy người trên giường đã tỉnh, gương mặt Lạc Thủy
Linh hiện lên vẻ kinh hỷ, để chén thuốc qua một bên, chạy nhanh đến bên
giường, nhanh nhảu nói:
- “ Đại ca, huynh tỉnh rồi sao, may quá, Du tỉ tỉ thật lợi hại, nói huynh sẽ tỉnh vào hôm nay thì hôm nay huynh liền tỉnh.”
Nhìn thấy muội muội hoàn hảo vô khuyết, Lạc Thừa Ân thở phào nhẹ nhõm, đôi
mắt ánh lên niềm vui, đưa tay xoa xoa đầu Lạc Thủy Linh:
- “Linh nhi, may mà muội không sao, nếu không ta không biết phải ăn nói sao với phụ thân và mẫu thân đây.”
Lạc Thủy Linh bĩu môi tỏ vẻ bướng bỉnh :” Cũng may có Du tỉ tỉ và Sở caca
cứu giúp, nếu ,không muội và huynh đã xảy ra chuyện rồi.”
- “ Du tỉ tỉ? Sở caca? Đó là những người đã cứu chúng ta sao?”- gương mặt Lạc Thừa Ân thoáng vẻ suy nghĩ.
Lạc Thủy Linh gật đầu lia lịa, gương mặt tỏ vẻ hưng phấn :” Du tỉ tỉ rất
lợi hại nha, tỉ ấy biết chữa bệnh đó. Còn Sở caca...huynh ấy tốt lắm.”
Càng nói càng trở nên lí nhí, đến cuối cùng gương mặt còn hồng lên.
Lạc Thừa Ân nhìn biểu hiện của Lạc Thủy Linh, bỗng cảm thấy tò mò, người
cứu hắn là người như thế nào nhỉ, mà ngay cả tiểu nha đầu này nổi tiếng
bướng bỉnh, mắt cao hơn đỉnh đầu, xem thường mọi người, nay lại hết lời
khen ngợi người khác như vậy, thật thú vị.
Bước ra khỏi Bình An Đường, khóe miệng Du Tử Khâm giương cao, đôi mắt cũng
sắp híp lại thành một đường thẳng, hai gò má ửng hồng làm người ta chỉ
muốn cắn một cái. Uhm hôm nay buôn bán không tệ, tết năm nay có thể
thoải mái tiêu xài rồi. Tay cầm tay Sở Hiên, bước nhanh vào dòng người.
Sở Hiên thấy vậy thì mỉm cười nhẹ nhàng, cô là như vậy, kiếm được nhiều
tiền thì sẽ rất cao hứng, nghĩ như vậy cậu lại âm thầm quyết định, phải
lớn thật nhanh, sau đó giúp cô kiếm thật nhiều tiền, như vậy cô sẽ
thường xuyên cao hứng, cậu muốn ngày nào cũng được nhìn thấy nụ cười
cười của cô.
Đang đi thì Du Tử Khâm bất ngờ quay mặt lại,
ngồi xuống đối diện Sở Hiên :” Hôm nay kiếm được rất nhiều tiền nha,
tiểu Hiên muốn ăn gì, nói đi, cô mua cho con!”
Đối vời câu hỏi của Du Tử Khâm, Sở Hiên đầu tiên là bất ngờ, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:” Con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Du Tử Khâm dường như không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, thoáng
sửng sốt, sau đó dùng một vẻ mặt kì lạ hỏi cậu:” Cô tưởng con sẽ không
ăn ngọt chứ? Sao tự nhiên lại muốn ăn kẹo hồ lô?”
Sở Hiên dùng gương mặt non nớt hướng Du Tử Khâm mỉm cười:” tự nhiên con muốn ăn thử, nghe nói nó rất ngon.”
Du Tử Khâm không hề nghi ngờ, trẻ con mà, tò mò một chút là chuyện bình
thường, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói: “ Tiểu Hiên thật là biết chọn món
nha, kẹo hồ lô thật sự là rất ngon đó, con ăn thử một lần nhất định sẽ
mê ngay.”- Gương mặt y hệt như mấy tú bà ở thanh lâu đang muốn lừa gạt
những cô nương ngây thơ.
Nói xong bắt dầu đưa mắt nhìn bốn
phía, sau đó hướng đến một ông lão bán kẹo hồ lô cách đó không xa mua
hai cây kẹo tung tăng đi về. Nhìn dáng vẻ của nàng mà Sở Hiên chỉ biết
cười khổ, không biết cô là con nít hay cậu là con nít đây.
Đưa cho Sở Hiên một cây kẹo hồ lô, còn mình thì cầm một cây bắt đầu ăn
nhiệt tình không để ý xung quanh. Nàng rất thích ăn kẹo hồ lô, nhưng lại ít có cơ hội để ăn, bình thường nàng đều ở trên núi, đâu có ai bán kẹo
hồ lô chứ, lâu lâu mới xuống núi một lần, tuy bán thuốc cũng kiếm được
kha khá nhưng vẫn chỉ đủ tiền mua mấy thứ đồ dùng cho sinh hoạt hằng
ngày, vì vậy nàng phải tiết kiệm, tránh mua những thứ không cần thiết.
Nhìn Du Tử Khâm vui vẻ như vậy,tâm tình Sở Hiên càng tốt hơn, đôi mắt cong
cong, cũng đưa cây kẹo hồ lô lên cắn một miếng, ngọt quá.
Chẳng mấy chốc là đến cửa khách điếm, cây kẹo của Du Tử Khâm cũng vừa hết,
trong khi cây kẹo của Sở Hiên vẫn còn quá một nửa.
Khi hai
cô cháu đi vào cửa khách điếm thì gặp Lạc Thừa Ân và Lạc Thủy Linh đang
ngồi ở một cái bàn góc bên phải, hình như đang đợi bọn họ. Lạc Thủy Linh đứng lên, chạy nhanh về phía bên này, khi tới gần trước mặt Sở Hiên thì dừng lại, nói lí nhí:” Hai người đã về.”
Du Tử Khâm mỉm cười với cô bé, nàng không có thói quen thân thiết với người lạ, nhưng đây
chỉ là một cô bé, cũng không nỡ làm người ta tổn thương nên chỉ đành
cười cười mà không nói gì. Sở Hiên thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái,
sau đó đưa mắt qua nhìn Lạc Thừa Ân không thèm để ý ai đó đang đỏ mặt
đứng một bên.
Lạc Thừa Ân đến trước Du Tử Khâm ôm quyền
nói:”Vị này hẳn là Du cô nương. Tại hạ Lạc Thừa Ân, đa tạ Du cô nương đã cứu giúp, ngày sau có cơ hội, nhất định báo đáp.”
Du Tử Khâm quan sát người trước mặt, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ gương mặt đã không
còn tái nhợt nữa, thay vào đó là gương mặt tràn đầy sức sống, mày rậm
mắt to, cả người toát ra cỗ anh khí, có thể nói, đây là một người có thể hớp hồn bất cứ cô nương hay mơ mộng nào, đương nhiên là ngoại trừ Tử
Khâm nhà chúng ta, nói sao chứ, dù gì nàng cũng đã từng sống ở cái thời đại mà chỉnh hình còn nhiều hơn gạo nữa, tuấn nam mĩ nữ nhìn nhiều đến
mức không phân biệt được đẹp xấu luôn rồi, huống hồ nàng cũng không thể say mê một người nhỏ hơn nàng cả chục tuổi đúng không. Vì vậy du Tử
Khâm chỉ nở một nụ cười điềm đạm:
- “ Lạc công tử quá lời rồi, nhấc tay chi lao thôi, huống chi ta cũng không giúp được gì nhiều.”
Lạc Thừa Ân không cho là đúng nói:” Không không, nếu không có cô nương giúp đỡ thì tại hạ và xá muội đã xảy ra chuyện rồi,”Vị Du cô nương
naỳ cả người tuy không đẹp chỉ có thể nói là thanh tú đáng yêu, nhưng cả người toát ra một khí tức thanh mát, khiến cho hắn bất giác cảm thấy dễ chịu, ấm áp, muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Sở Hiên đứng kế bên
thấy vậy, nở một nụ cười chen vào nói:” cô nói đúng đó, Lạc đại ca không cần khách khí như vậy, nếu là người khác họ cũng sẽ làm vậy thôi, không cần đặc biệt thấy biết ơn.”
Nhìn về hướng giọng nói phát ra, thì ra là một đứa bé, lại trông thấy Lạc Thủy Linh đang mang bộ dáng
ngượng ngùng đứng bên cạnh Lạc Thừa Ân liền đoán ra, đây chính là Sở
caca mà muội muội cứ luôn miệng nhắc tới, vì vậy hướng Sở Hiên cười:
- “ Đây hẳn là Sở Hiên rồi, cám ơn đệ trên đường đi đã chiếu cố Linh Nhi.”
-“ Không cần cảm ơn, chỉ cần không phải là người lòng lang dạ thú thì
đều sẽ làm như vậy mà, cũng như chuyện cô cứu huynh thôi.” Ngụ ý là ta
không có đặc biệt quan tâm muội muội ngươi, không cần phải tự kỉ. Khi
nói nụ cười trên môi càng tăng cao.
Lạc Thừa Ân bị câu trả
lời làm cho bất ngờ, đây là lời nói khiêm tốn phải không nhỉ, nhưng sao
hắn cứ cảm thấy là lạ.Còn Lạc Thủy Linh, cô bé không hiểu ngụ ý trong
câu nói của Sở Hiên nên không có phản ứng gì. Không để Lạc Thừa Ân
quẫn bách lâu, Du Tử Khâm lại lên tiếng:
- “ Hai người đang dùng bữa sao, chà nhìn thế này ta cũng đói quá, tiểu Hiên, chúng ta cũng dùng bữa đi.”
Lạc Thừa Ân nghe vậy liền lên tiếng mời:” Nếu du cô nương không chê, mời
ngồi xuống dùng bữa chung cho vui, bữa này tại hạ xin mời.”
Du Tử Khâm đang định mở miệng từ chối thì thanh âm non nớt của Sở Hiên bên cạnh lại vang lên bên tai:” Cô ngồi bên cạnh con nhé, nếu hắn đã có ý
mời thì chúng ta không nên từ chối, cũng coi như để cho hắn sau này
không phải kiếm chúng ta trả ơn nữa.” Vì câu này là Sở Hiên nói nhỏ nên
hai người kia không thể nghe thấy.
Du Tử Khâm ngẫm nghĩ thấy
cũng đúng nên liền ngồi xuống. Lạc Thủy Linh thấy vậy thì vui vẻ không
thôi, cũng ngồi xuống bên cạnh Sở Hiên. Lạc Thừa Ân kêu tiểu nhị đến.