Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 13: Thích Triều Gà mà cứ thích chơi



Editor: YYone

Nếu ba người vào khách sạn đều là người trưởng thành thì muốn chơi thế nào thì chơi, hắn sẽ không xen vào, nhưng hai thằng nhóc thối kia vẫn còn chưa đủ tuổi

Thích Triều không thể trơ mắt nhìn hai đứa lầm đường lạc lối, hắn đút tay vào túi, chuẩn bị cao giọng gọi ba người đằng trước.

Còn chưa lên tiếng hắn đã liếc thấy bên cạnh có gì sai sai, lập tức ngậm miệng.

Ở ngõ nhỏ gần đó có hai người đàn ông lấm la lấm lét đi theo ba người kia.

Càng kỳ lạ hơn là hai thằng nhóc thối vừa vào khách sạn, vẻ mặt mấy người kia như câu được cá lớn, hưng phấn đuổi theo.

Thích Triều cào cào tóc, ngẩng đầu nhìn trời, xem ra hai đứa này gặp nạn rồi.

Dựa vào ba mươi năm kinh nghiệm của hắn, xem ra vụ này hẳn được sắp xếp sẵn.

Thích Triều đi vào ngõ nhỏ, nhìn thấy mấy mẩu tàn thuốc, hắn mở quang não, bấm một dãy số, trình bày rõ ràng. "Xin chào, tôi muốn báo cáo..."

Các nhân viên dự kiến nửa tiếng nữa mới tới.

Sau khi cúp máy, hắn do dự giữa việc đi vào hay mua nhựa cây, cuối cùng đành cam chịu theo tới khách sạn.

Hai người đàn ông lén la lén lút ban nãy đang dựa vào sofa trong sảnh, cúi đầu nghịch quang não.

Thích Triều ngồi trên chiếc ghế đơn sau họ, cầm tạp chí giả bộ đọc giết thời gian nhưng thực ra vẫn luôn chú ý tới cả hai.

Hai thằng nhóc thối kia vào khách sạn đã mười phút, tuy hắn đoán mục tiêu của mấy người này là bọn chúng nhưng chỉ là nghi ngờ, chưa thể xác định.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng
2. Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
3. Trêu Chọc Hôn Nhân
4. Gặp Lại Em Sau Ba Năm
=====================================

Nhiệm vụ của hắn vẫn là ngăn trẻ vị thành niên lầm đường lạc lối.

Vì thế Thích Triều đặc biệt gọi đến hotline của tổ chống mại dâm, miêu tả ngoại hình hai em trai cho nhân viên.

Chỉ cần cảnh sát đuổi tới đây, xác nhận với quầy lễ tân là hắn có thể phá hỏng đêm trưởng thành hai thằng nhóc kia rồi.

Vốn Thích Triều có thể rời đi, dù sao đêm nay hai thằng nhóc thối cũng chẳng làm ăn được gì nhưng nhìn mấy người lén lút kia, cuối cùng hắn vẫn ở lại.

Qua vài phút, hai người đằng trước có vẻ nhận được tin gì đó, cúi đầu thì thầm với nhau rồi đi về hướng thang máy. Thích Triều thấy vậy đành chậm rì rì đứng dậy, tỏ vẻ tự nhiên bám theo.

Mấy người đi thang máy lên tầng ba, vào phòng 306. Thích Triều nhìn số phòng rồi đứng dựa vào tường chờ xem có chuyện gì.

Phòng này có thể là phòng của hai đứa Phong, Diệp hoặc không. Thích Triều ngơ ngẩn như đi vào cõi thần tiên, nếu hai đứa này bị lừa thật thì chắc nhục lắm?

Nghi ngờ của hắn cũng không có căn cứ.

Hai đứa kia vừa đẹp trai lại nhiều tiền, chuẩn mẫu người mấy em gái thích, chẳng lẽ lại có người nhẫn tâm gài hai đứa này à.

Nhưng sự thật luôn chẳng thể lường trước.

Thích Triều vừa ngáp một tiếng, nhóm cảnh sát mặc đồng phục đã lao ra khỏi thang máy, trên cánh tay còn đeo băng hiệu tổ quét mại dâm. Mục tiêu của bọn họ chính là căn phòng 306 kia, sau khi phá cửa ập vào, bên trong liền vang lên hai giọng quen thuộc.

Ơ kìa.

Thích Triều đơ luôn.

Giờ Thích Phong và Thích Diệp ở trong kia mới thảm nhất.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên thoát cấm túc, hai người như hai con husky bị chủ nhốt lâu ngày, vừa thả ra đã điên cuồng phi ra ngoài. Vốn bọn họ định hẹn bạn gái đi karaoke, ai ngờ bạn gái lại mời hai người qua đêm ở khách sạn.

Ban đầu Thích Phong và Thích Diệp không định đồng ý, mấy ngày bị nhốt ở nhà nghẹn muốn hỏng người, tạm thời không muốn làm mấy chuyện vận động đó nhưng lại chẳng thay đổi được yêu cầu của bạn gái đáng yêu nên đành thuận theo.

Vì không muốn bị cha phát hiện, anh em Phong Diệp còn chọn khách sạn ở xa, ai mà ngờ hai người vừa vào tắm rửa đã bị chụp ảnh.

Hai người đàn ông lạ hoắc xông vào gào mồm đòi tiền, bạn gái cũng lật mặt nhanh như chớp, đe doạ bọn họ nếu không đưa tiền thì sẽ phát tán đống ảnh tắm rửa và giường chiếu của hai người.

Thích Phong và Thích Diệp ngu người, bạn gái thông minh, dịu dàng của bọn họ đâu? Hai người đều chưa trải mùi đời, tuy bộ dạng nhìn lưu manh nhưng thật ra lại rất ngốc nghếch, dễ lừa. Lần đầu gặp phải chuyện như này, hai người còn đang cởi trần, hoảng hốt ngồi trên giường đờ đẫn.

Ngay giây tiếp theo, tổ quét mại dâm đã ập vào.

Lần thứ hai bị dẫn đi, anh em Phong Diệp chẳng biết nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo nữa.

Cảnh sát ghi chép xong, làm rõ hai đứa đều là trẻ vị thành niên bị lừa, vẻ mặt đồng tình bảo hai đứa mời người giám hộ đón về.

Thích Phong và Thích Diệp ngồi trong phòng lấy lời khai mà không lên tiếng. Quá xấu hổ, sao lại mất mặt thế này.

Tổ quét mại dâm tóm được bọn họ hai lần, hoá ra lần đầu bạn gái cũng tính kế để lừa bọn họ nhưng bị tổ quét mại dâm phá hỏng kế hoạch. Lần này định dùng chiêu cũ lại vẫn bị tổ quét mại dâm gô cổ.

Tuy không mất mát gì nhưng lòng tự trọng, mặt mũi quý hơn cả mạng của hai người bị ném cho vỡ tan tành.

"Ai tới đón mấy đứa?" Cảnh sát phụ trách ghi chép hỏi. Vụ án này không liên quan đến giao dịch tình, tiền gì, hai đứa đều là nạn nhân, bình thường có thể rời đi ngay nhưng cả hai còn là trẻ vị thành niên, cần người nhà ra mặt.

Thích Phong và Thích Diệp không nói gì, người mẹ tham tiền của bọn họ sau khi bòn đủ đã rời đi, cha thì là người cuồng công việc, bình thường người giải quyết mấy vụ này sẽ là quản gia. Nhưng quản gia luôn coi thường họ, họ càng không muốn bị xem thường.

Hai anh em bên ngoài thì luôn tỏ ra ương bướng nhưng thật ra rất dè dặt, chuyện khác người duy nhất từng làm là có chung một người bạn gái, cuối cùng còn bị chơi cho một vố.

"Đã gọi cho người nhà đến đón chưa?" Viên cảnh sát hỏi lại.

Thích Phong tóc đỏ mím môi không lên tiếng, Thích Diệp vốn ít nói gật gật đầu, chuẩn bị gọi quản gia.

Đúng lúc này thì cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ, một cảnh sát trẻ tuổi chào hỏi. "Xong chưa? Phụ huynh của hai đứa tới đón kìa."

Thích Phong và Thích Diệc liếc nhau, đều tỏ ra nghi hoặc. Bọn họ đi theo viên cảnh sát trẻ tuổi kia ra ngoài phòng chờ thì gặp được người anh ưu tú hơn hai người gấp cả trăm lần.

Người đàn ông nhàn nhã ngồi trên sofa chào hỏi bọn họ, con người nâu thẫm tràn đầy ý cười ánh lên tia lười biếng. Lúc nhìn thấy hai người, hắn cũng không có phản ứng gì, cứ như không phải đi hốt hai đứa em mình ra khỏi cục cảnh sát mà là đi siêu thị vậy. Hắn đứng dậy, cười nói. "Đi thôi."

Thích Phong và Thích Diệp không biết phải nói gì, im lặng theo ra ngoài.

Cả hai tò mò gần chết, tại sao anh cả lại biết chuyện này, vì sao lại tới đây, liệu anh cả có khinh thường bọn họ không? Bao nhiêu vấn đề quanh quẩn trong lòng nhưng chẳng ai nói nên lời, cũng chẳng dám thắc mắc, yên lặng đi sau Thích Triều.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, Thích Phong cùng Thích Diệp mới phát hiện bọn họ đã đi theo anh cả tới một con phố xa lạ.

Hai người nhìn anh mình đi vào cửa hàng không rõ bán gì, sau đó nói chuyện với chủ tiệm một hồi bằng thứ ngôn ngữ hai người nghe chẳng hiểu nổi, mua một ít đồ rồi sang cửa hàng khác, lặp lại các bước tương tự.

Không bao lâu, hai thằng nhóc thối đã tay xách nách mang, mệt mỏi, kiệt sức đuổi theo Thích Triều tràn đầy tinh thần.

"Anh, anh mua gì thế?" Thích Phong tranh thủ lúc nhàn rỗi, chạy lên hỏi một câu.

Thích Triều đang chọn dung dịch chiết xuất từ nhựa cây, không ngẩng đầu lên, đáp. "Cháu trai tương lai của chú."

Thích Phong, Thích Diệp:...?

Nhận được câu trả lời khó hiểu, hai người bị ép theo sau Thích Triều cả một buổi trưa, đến lúc được ngồi lên phi thuyền mà kích động đến mức suýt khóc.

Thích Triều nhìn hai người mà dở khóc dở cười, chia cho mỗi đứa một cây kẹo.

Thích Triều mua kẹo sau khi thấy hai đứa em trai mình bị bắt, định dùng để an ủi mấy đứa mà quên mất tiêu, giờ chắc vẫn kịp nhỉ?

Hai anh em không tưởng tượng nổi Thích Triều sẽ cho bọn họ kẹo, vẻ mặt kỳ quái nhận lấy, họ vốn không muốn ăn nhưng thấy Thích Triều tự bóc một que liền liếc nhau, tự xé vỏ kẹo của mình.

Trên phi thuyền, ba chàng trai ngồi cùng nhau, miệng ngậm kẹo que, cảnh tượng này quá đỗi thú vị.

"Anh cả, sao anh biết bọn em ở đồn cảnh sát vậy?" Thích Phong đang ngậm kẹo, giọng nói không rõ ràng, vì việc này quá mất mặt nên lúc hỏi cổ cậu ta đỏ bừng.

Thích Diệp bên cạnh cũng vậy.

Nhưng Thích Triều nghe xong lại rất bình tĩnh. "À, vì anh báo cáo mà."

Thích Phong, Thích Diệp:...

Thích Triều kể chuyện vô tình thấy bọn họ lúc đi ngang qua, sau đó nói tiếp. "Hai chú cũng ngớ ngẩn quá đấy. Cô gái tốt nào lại đi tỏ tình với cả hai người cùng lúc hả? Còn chủ động mời cả hai làm một đêm trưởng thành?"

Người sáng suốt nhìn một cái đã thấy sai rồi, hai đứa này còn ngu ngốc nhất quyết đâm đầu vào, vừa không có ý thức về đạo đức bình thường, lại chẳng có đầu óc, cực kỳ thiếu đòn.

Hai người bị Thích Triều dạy dỗ không ngóc đầu lên nổi, hai tai đỏ bừng, lúng túng nói. "Bọn em biết sai rồi, cả đời này sẽ không tái phạm nữa."

Thích Triều không thích phải lí luận với người ta, nhưng chuyện này thì nhất định phải nói cho rõ. Tình cảm không phải là ván bài, nó là chuyện giữa hai người với nhau chứ lên tới ba người thì một là có âm mưu, hai là trò đùa cợt.

Theo hắn thì cô gái kia là trường hợp một còn hai thằng nhóc thối này thì là hai, chẳng ai tử tế hơn ai.

Thật ra mấy việc dạy dỗ này nên để cha nói nhưng phương pháp dạy dỗ của cha Thích là nhốt lại bắt viết kiểm điểm, chưa bao giờ phân tích, dạy cho các con nghe nên hắn đành tự mình ra trận.

Thích Phong và Thích Diệp ngồi sau nghe anh cả nói một tràng lý luận lớn bé. Tưởng rằng cả hai sẽ không kiên nhẫn vì mấy lời vô dụng này nhưng chẳng hiểu sao, có lẽ là do kẹo quá ngọt, cũng có lẽ là lần đầu tiên được người nhà quan tâm đến vậy, hai người đều ngoan ngoãn nghe hết.

Thích Triều tưởng mình nhiều lời thế sẽ bị hai đứa ghét, nhưng khi hắn nói xong lại kinh ngạc khi thấy hai em trai dường như thân thiết hơn hẳn, còn biết rót nước cho hắn nữa.

Điểm đến của phi thuyền là nhà cũ, Thích Triều phải đưa hai học sinh trung học này về nhà trước, ngày mai còn phải đến trường.

"Anh, vừa nãy anh nhắc tới cháu trai là sao thế?" Thích Phong tò mò.

Thích Triều nhớ tới mấy lời ban nãy thuận miệng nói, cũng không lừa hai người, dù sao hắn đã nộp đơn từ chức trên mạng rồi, việc này sẽ sớm được lan truyền thôi. "Anh quyết định sẽ trở thành thợ chế tác, theo đuổi ước mơ của mình."

Hai đứa em trai vẫn luôn nghĩ anh cả sẽ thừa kế tập đoàn đồng thời chết lặng, chẳng biết nói gì.

Thích Triều không để ý hai thằng nhóc thối nãy nữa, hắn chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi.

Buổi chiều bị vướng phải rắc rối, chưa kịp mua trái tim cho búp bê, ngày mai Thích Triều phải tiếp tục ra ngoài.

Nghĩ tới có trái tim búp bê rồi là có thể chế tạo nhóc con, Thích Triều vốn đang buồn ngủ lại tràn trề năng lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.