Nhưng mà trước khi anh xuống, hai búp bê một lớn một nhỏ đã làm hòa rồi.
Thích Triều đặt Lan Lạc xuống, búp bê tóc vàng lập tức chạy tới bên người anh cả, túm lấy quần áo của cậu, mỉm cười rạng rỡ với Thích Triều. "Ban này con với anh giỡn thôi, anh không có bắt nạt con đâu."
Mạc Tư cũng vươn đôi tay quấn đầy băng vải, cứng nhắc xoa đầu Lan Lạc, giọng nói khàn đặc, khô khốc như giấy ráp chà trên mặt bàn. "Xin lỗi, anh cũng có phần sai."
Đây là lần đầu tiên Lan Lạc nghe anh cả xin lỗi.
Dù lời xin lỗi này là bị ép nói ra nhưng Lan Lạc cũng rất vui vẻ, nỗi tủi thân ban nãy cũng biến mất.
Thấy hai búp bê tha thứ cho nhau, Thích Triều vốn đang hóng hớt hơi cong môi. Hắn nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng xuống, cố tình giả bộ mất mát, nói giỡn. "Anh Thẩm, anh xuống chậm quá. Hai đứa nhỏ làm hòa luôn rồi."
"Thế sao?"
Thẩm Du Hi khẽ cười, nhìn sang hai búp bê có vẻ thân thiết kia rồi tầm mắt dừng trên người Thích Triều. "Vậy là tôi không kịp xem rồi."
"Không sao đâu." Thích Triều hào phóng. "Lần sau hai đứa giận dỗi em sẽ lại gọi anh." Thái độ nhiệt tình như ông chủ vựa dưa vậy.*
Thẩm Du Hi cười gật đầu.
Hai búp bê bên cạnh cứng đờ người, Lan Lạc nhìn Thích Triều chằm chằm. Bây giờ cậu nhóc đã tha thứ cho anh cả nhưng bắt đầu giận Thích Triều.
Lúc này Thích Triều lại trở nên vô tư lạ thường, chẳng phát hiện ra có gì sai sai. Hắn mở màn chiếu, tìm phim hoạt hình phổ cập khoa học mà Lan Lạc thích nhất, gọi. "Lan Lạc, Mạc Tư. Mau qua đây. Phim "Chú gấu tiến về phía trước" của hai đứa bắt đầu rồi này."
Lan Lạc gật đầu, ngoan ngoãn chạy tới sofa ngồi xuống, định xem xong thì giận tiếp. Mạc Tư liếc nhìn Thích Triều, trầm mặc đi tới.
Tiến sĩ đang đứng ở cầu thang nghe vậy liền thong thả ngồi xuống giữa hai búp bê.
Thích Triều chẳng cảm thấy phản ứng của Tiến sĩ có gì lạ, cùng con xem hoạt hình bồi dưỡng tình cảm là chuyện bình thường mà.
Hắn nhìn ba cha con ngồi thành hàng, con ngươi nâu thẫm ánh lên ý cười. Thích Triều đi vào bếp, không tới mấy phút, Mạc Tư đã theo vào.
"Nhóc Mạc, con không xem hoạt hình hả? Sao lại vào đây" Thích Triều thắc mắc hỏi.
Mạc Tư nghe thấy xưng hô này hơi sửng sốt, bờ môi dưới băng vải nhúc nhích, không lên tiếng. Mấy giây sau, miệng cậu lại mấp máy nhưng vẫn không phát ra âm thanh. Lặp đi lặp lại vài lần mới nghẹn ra được một câu. "Con không xem."
Thật ra nếu Mạc Tư nói chậm lại một xíu thôi thì tay Thích Triều đã đặt lên đầu cậu rồi. Nhìn "thiếu niên" cứng đờ làm hắn thấy rất thú vị.
Đây là nhiệm vụ khó giải quyết nhất mà cậu từng được giao.
Cha muốn cậu giữ quan hệ tốt với Thích Triều nhưng Mạc Tư chẳng biết phải làm thế nào. Ở trong phạm vi giao tiếp có hạn của mình, cậu chưa từng gặp phải tình huống thế này.
"Nhóc Mạc, cha con thích gì?"
Thực tế thì không cần Mạc Tư lo lắng, Thích Triều cũng có thể tự tìm chủ đề tám chuyện. Hắn đoán Mạc Tư đi theo hắn chắc do Tiến sĩ đã nói gì đó.
Có lẽ buổi chiều Mạc Tư phản ứng lạnh nhạt với hắn nên bị Tiến sĩ dặn dò mấy câu. Thích Triều nghĩ ngợi một hồi liền bỏ qua chuyện này. Mặc kệ thế nào thì bây giờ Mạc Tư muốn thân thiết với hắn hơn là thật, vừa lúc hắn có thể tranh thủ cơ hội hỏi thăm một ít.
"...Thích gì sao?"
Mạc Tư khàn giọng hỏi lại.
Thích Triều ừ một tiếng, bổ sung thêm. "Đúng thế, thứ gì càng đắt càng tốt."
Tiến sĩ lấy lý do bạn bè không nhận phí chữa trị nên Thích Triều không thể từ chối nhưng hắn cũng không thể thoải mái chiếm lợi từ Tiến sĩ được. Dùng danh nghĩa tặng quà là phương án tốt nhất.
Đương nhiên hắn muốn kéo gần khoảng cách với Mạc Tư thì lấy Tiến sĩ làm đề tài cũng rất thích hợp.
Quả nhiên Mạc Tư cúi đầu suy nghĩ.
Thích Triều nấu cơm, dọn ra hai cái ghế nhỏ, cùng Mạc Tư ngồi trong bếp suy xét.
"Anh Thẩm chắc là không thích đồ xa xỉ."
Thích Triều nhớ lại phong cách ăn mặc của Tiến sĩ. Tuy anh Thẩm rất đẹp, mái tóc vàng tết bím càng thêm lộng lẫy, hệt như thiếu gia sống trong nhung lụa. Nhưng thực tế Tiến sĩ không mấy chú ý đến quần áo, trang sức. Tuỳ tiện lấy một cái cà vạt của nguyên chủ cũng đắt hơn quần áo trên người anh rồi.
"Vâng." Mạc Tư ngồi trên ghế, gật đầu đồng tình. Cậu kéo kéo chiếc nơ thắt trên cổ tay, con ngươi đen láy hiện vẻ bối rối. Qua mấy giây, Mạc Tư khàn khàn nói. "Cha không thích đeo mấy thứ đó nhưng cha thích những đồ vật sáng lấp lánh."
Thích Triều:......Lấp lánh?
Mạc Tư không muốn để lộ chuyện riêng tư của cha nhưng cha nói phải xây dựng quan hệ tốt với Thích Triều. Tay trái cậu nghịch nghịch nơ bướm, do dự hồi lâu, miệng dưới băng vải khẽ nhúc nhích. "Cha rất thích những thứ sáng lấp lánh."
Cậu dừng lại, lặp thêm lần nữa. "Rất thích."
Có thể khiến Mạc Tư nhắc lại hai lần thì chắc là thật rồi.
Từ lúc gặp Tiến sĩ đến giờ, ấn tượng của hắn với anh vẫn là một người dịu dàng, dễ gần, còn hơi mù đường, đối xử với bạn bè rất tốt, không hề nhìn ra sở thích này của Tiến sĩ.
Phải công nhận sở thích này gắn với Tiến sĩ có chút tương phản đáng yêu.
Cái nhà này từ nhỏ đến lớn, ai cũng đáng yêu không chịu được. Thích Triều nghĩ thầm.
Mạc Tư thấy Thích Triều không đáp, cho rằng hắn không tin, vội khàn giọng. "Là thật! Phòng làm việc của cha có rất nhiều đồ sáng lấp lánh, nếu không có, cha sẽ không muốn làm việc."
Thích Triều: Hay quá, càng đáng yêu hơn.
Từ đáng yêu này trước giờ Thích Triều toàn dùng để miêu tả nhóc con, rất ít khi dùng cho người lớn chứ đừng nói đến một người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Nhưng kể từ khi tám chuyện qua mạng đến giờ, hắn vẫn không ngừng cảm thấy Tiến sĩ rất đáng yêu.
Này cũng không có gì lạ, hiếm có người đàn ông nào giống anh.
Thích Triều ngẫm nghĩ, mở quang não tìm hình một viên kim cương trăm vạn mới xuất hiện trong hội đấu giá gần đây, đưa cho Mạc Tư xem. "Có giống với thứ sáng lấp lánh này không?"
Mạc Tư gật đầu. "Gần giống."
Thích Triều gật gù ngẫm nghĩ, cất đồ rồi tranh thủ hỏi Mạc Tư. "Nhóc Mạc, con thích gì thế?
Mạc Tư vừa định đáp là cha thì đã nghe thấy Thích Triều từ tốn bổ sung. "Ngoại trừ anh Thẩm nhé."
Không có. Trừ cha ra không có người hay vật nào khiến cậu hứng thú, kể cả mấy người anh em của cậu.
Thích Triều nhìn bộ dạng im lặng của cậu đã biết đáp án. Hắn suy nghĩ một hồi, hơi mỉm cười. "Xem ra con rất yêu cha."
Mạc Tư hoàn hồn, nặng nề gật đầu.
Đứa nhỏ này mỗi khi nhắc tới cha, đôi mắt đều sáng lên. Thích Triều không nhịn được xoa xoa đầu Mạc Tư, cảm giác sờ lên băng vải cũng không tệ.
"Được rồi, con ra ngoài xem hoạt hình đi. Lát nữa là ăn cơm được rồi."
Mạc Tư cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành được phân nửa, cậu gật đầu, nghe lời đi ra ngoài.
Trong phòng khách, cha và Lan Lạc đang ngồi xem hoạt hình chăm chú. Mạc Tư trầm mặc ngồi xuống cạnh cha.
"Thế nào rồi?" Thẩm Du Hi nhìn màn hình, cất giọng nhàn nhạt.
Mạc Tư nhớ lại cuộc đối thoại ở phòng bếp, khàn khàn đáp. "Bọn con nói chuyện rất vui."
Thẩm Du Hi ừ một tiếng.
Bọn họ không cần có quan hệ rất tốt với Thích Triều nhưng trước khi kế hoạch bắt đầu, cần có được hảo cảm của hắn.
"Tiếp tục như vậy đi."
Những lời này không khác gì cổ vũ, Mạc Tư quấn băng vải toàn thân thả lỏng hơn nhiều. Cậu đã tìm được phương hướng để nỗ lực. "Vâng, thưa cha."
Nếu Thẩm Du Hi biết vì hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Tư để lộ sở thích che giấu nhiều năm của mình thì không biết có thu hồi lại lời cổ vũ này không.
Đương nhiên giờ anh chưa hay biết gì.
Thẩm Du Hi liếc nhìn Mạc Tư rồi thôi. Anh quay lại xem màn chiếu, khoé mắt vô tình để ý ngón tay Lan Lạc đang cào sofa.
Lúc tâm trạng của Lan Lạc lên xuống thất thường thì hay làm động tác nhỏ này.
Thẩm Du Hi không lên tiếng, tầm mắt vẫn dừng trên màn chiếu. Anh nâng tay phải lên, cong ngón tay búng nhẹ sừng hươu của Lan Lạc.
Sừng hươu lò xo chưa đầy ba tấc hơi run, Lan Lạc theo bản năng ngồi lại ngay ngắn, giơ tay che sừng hươu, đôi mắt mở to, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Lan Lạc biết vừa rồi là cha làm.
Đôi mắt cậu nhóc sáng lên.
Cậu nhóc nhích sang trái, dịch sát gần cha. Lan Lạc lén lút nhìn lên, thấy cha bình thản quan sát, không nói gì, như vậy nghĩa là ngầm đồng ý.
Lan Lạc lập tức vui vẻ.
Anh cả thích cha.
Lan Lạc cũng thích.
Cha là người dịu dàng nhất trên đời.
Lan Lạc nghĩ nếu trước đây chủ nhân không đánh cậu nhóc thì miễn cưỡng có thể coi là người dịu dàng.
Nhưng mà hắn đánh Lan Lạc.
Cha chắn chắn sẽ báo thù cho cậu nhóc.
Lan Lạc tỉ mỉ đếm đếm đầu ngón tay, tính xem mình còn được ở chung với chủ nhân mấy ngày nữa.
Nhiệm vụ của anh cả liên quan tới chủ nhân. Nói cách khác bây giờ chủ nhân còn có giá trị lợi dụng, đến khi chủ nhân hết tác dụng là nhóc có thể về nhà rồi.
Trước kia Lan Lạc sẽ rất vui vẻ nhưng bây giờ lại không vui đến thế.
Lúc Thích Triều đi ra, hắn nhìn thấy nhóc con không xem hoạt hình mà đang cúi đầu làm gì đó.
"Nhóc con, con sao thế?"
Thích Triều duỗi tay vỗ vỗ sừng hươu của Lan Lạc.
Khác với Tiến sĩ, dù Thích Triều cố ý kiểm soát sức mình nhưng lực tay vẫn lớn hơn nhiều. Sừng hươu run liên hồi.
Thích Triều tin lời nhóc, duỗi tay chỉnh lại chiếc bờm bị lệch.
May mà hệ thống không ở đây, không thì nó lại kêu gào inh ỏi.
Ăn cơm xong, Thích Triều theo thứ tự chúc Tiến sĩ và hai búp bê ngủ ngon rồi xuống tầng hầm làm việc.
Bình thường xuống đây hắn sẽ đút cho mẫu thạch ăn no trước nhưng hôm nay vừa xuống hắn đã mở quang não tra thông tin về hội đấu giá.
Hội đấu giá kim cương được tổ chức bởi các nhà sưu tầm tư nhân, kim cương ở đây dù so về chất lượng hay giá trị sưu tầm đều cao hơn các kim cương bình thường, hẳn là Tiến sĩ sẽ thích.
Buổi đấu giá gần nhất diễn ra vào tối mai. Thích Triều không do dự mua hai vé vào cửa, một cho hắn, một cho Mạc Tư.
Nếu biết đi chọn quà cho cha nhất định cả hai búp bê sẽ muốn đi cùng.
Nhưng Lan Lạc phải đi ngủ lúc tám giờ, hội đấu giá quá tốn thời gian, Thích Triều không cho phép nhóc con thức đêm. Tuy Mạc Tư cũng cần ngủ nhưng theo hắn biết, cậu thường đi ngủ sau mười giờ, có thể đi cùng hắn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ chọn được kim cương thích hợp làm quà cho Tiến sĩ.
Về phần quà xin lỗi Mạc Tư, hắn đã có ý tưởng nhưng vẫn cần thời gian để chuẩn bị.
Cân nhắc xong chuyện của hai cha con, Thích Triều bắt đầu công việc hằng ngày.
Hắn ôm bể cá đặt lên bàn làm việc, gõ gõ thành bể, kể cho viên đá nghe về những chuyện xảy ra hôm nay. Đây là thói quen của hắn, tuy không có căn cứ cho thấy mẫu thạch có ý thức nhưng nếu có thì không thể thiếu thai giáo được.
Nói chuyện xong, Thích Triều tập trung, nhắm mắt lại, cố gắng dẫn dắt sức mạnh tinh thần trong biển ý thức đến chỗ mẫu thạch.
Vô vàn ánh sáng xanh nhảy múa xung quanh mẫu thạch. Khác với hành động chậm rãi hấp thụ trước đây, bây giờ bên ngoài mẫu thạch như xuất hiện một vòng từ trường vô hình, ánh sáng xanh vừa tới gần sẽ bị hút hết vào trong.
Thích Triều không nhìn thấy sức mạnh tinh thần, không thấy được cảnh tượng này nhưng hắn cảm nhận được có gì đó sai sai, việc truyền sức mạnh tinh thần mệt hơn bình thường rất nhiều.
Ban đầu hắn chẳng để ý, chỉ nghĩ do nay mình hơi mệt thôi nhưng bên tai vang lên tiếng răng rắc làm hắn chợt nhận ra.
Đệt! Thật đấy à?!
Tiếng võ vỡ càng thêm rõ ràng, Thích Triều nén cơn kích động trong lòng, càng tập trung tinh thần.
Nếu Lan Lạc ở đây sẽ thấy viên mẫu thạch trước giờ chưa từng thiếu ăn xuất hiện một vòng từ trường xung quanh, không ngừng xoáy tròn. Nó dần dần hóa thành vòng xoáy không gian, chia làm hai, rồi từ hai nhánh ban đầu chia làm bốn nhánh, mở rộng liên tục, đến cuối cùng là tràn ngập cả căn phòng.
Nó như một con thú khổng lồ bị chiều hư, tham lam vòi cha sức mạnh tinh thần để tăng cường sức mạnh. Sự tham lam này đã vượt quá giới hạn mà người bình thường có thể chịu được. Nếu là người khác có khi đã bị hút khô.
Thế mà cha nó chỉ cảm thấy mệt thôi. Có nghĩa là lượng sức mạnh tinh thần lực dự trữ của hắn đã không thể dùng từ cực lớn để hình dung nữa mà phải là cực kỳ khủng bố.
Ở Lam Tinh rất hiếm thợ chế tác biết mẫu thạch không phân chia cấp bậc. Mỗi viên mẫu thạch đều là những viên đá thô chưa được mài giũa. Điểm khác biệt duy nhất là thợ chế tác. Nếu sức mạnh tinh thần của người đó đủ mạnh, cố gắng hết lòng thì có thể kích phát tiềm năng mà mẫu thạch sở hữu.
Đây cũng là lý do viên mẫu thạch nào Thẩm Du Hi chọn đều chế tạo ra búp bê cấp cao. Mẫu thạch có sức mạnh lớn thế kia, sau này nhóc con chắc chắn sẽ không yếu đuối.
Lúc đầu Thích Triều còn ứng phó được nhưng sau đấy hắn phải gồng hết sức. Hắn thở hắt ra, cắn răng kiên trì, trên trán mồ hôi ướt đẫm. Không biết qua bao lâu, tiếng răng rắc biến mất. Thích Triều mở bừng mắt, nhìn sang bể cá, một màu đỏ lấp lánh hiện ra trước mắt.
Thích Triều cầm lên quan sát, sau khi lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, viên đá này hệt như một viên đá quý màu đỏ, có hình trái tim, rất xinh đẹp.
Màu đỏ đại diện cho mẫu thạch cao cấp.
Hôm qua Tiến sĩ khen viên mẫu thạch này, Thích Triều đã đoán chắc cấp bậc sẽ không thấp nhưng nhìn viên đá màu đỏ này, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ.
Mẫu thạch màu đỏ nghĩa là nhóc con có thể sống lâu hơn.
Ngón tay hắn vuốt ve viên đá bóng loáng, Thích Triều mỉm cười, chơi đùa một hồi rồi mới thả lại mẫu thạch vào bể cá.
Đúng là nhóc con xinh đẹp nhà mình.
Thích Triều vốn còn muốn chỉnh sửa mô hình đất sét theo kiến nghị của Tiến sĩ nhưng lúc cầm dao, bút mới nhận ra tay trái của mình run rẩy liên tục. Tốt nhất bây giờ hắn nên lên giường nghỉ ngơi.
Hắn cũng không cố quá, cất dụng cụ đi, nói chúc ngủ ngon với mẫu thạch màu đỏ rồi rời khỏi tầng hầm.
Hôm sau lúc ăn cơm, Thích Triều kể việc mẫu thạch lột xác cho ba cha con nghe.
Tiến sĩ đã sớm đoán được, anh mỉm cười, dịu dàng nói: "Chúc mừng cậu."
Mạc Tư không có phản ứng, sau đó dường như nhớ tới gì đó, học theo cha nói chúc mừng.
Lan Lạc nhớ viên mẫu thạch này rất thú vị, bây giờ cuối cùng đã thức tỉnh, cậu lập tức nói. "Con muốn đi xem!" sau đó liền chạy đi.
Tiến sĩ cũng thấy hơi hứng thú, anh nhẹ giọng nói xin lỗi rồi nối gót ra ngoài.
Mạc Tư vẫn ngồi trên ghế, cậu không mấy tò mò. Thật ra Thích Triều yên tâm khi hai cha con kia xuống dưới. Hắn không đứng dậy theo, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
"Nhóc Mạc, tối nay muốn đi hội đấu giá với chú không?" Thích Triều cười hỏi.
"Hội đấu giá?"
Mạc Tư mím môi, vì cúi đầu nền Thích Triều không nhìn thấy đôi mắt đen của cậu căng thẳng, như nhớ tới chuyện gì đáng sợ.
"Ừ." Thích Triều cười cười. "Chú muốn chọn một viên kim cương làm quà cho cha con, con muốn đi cùng không?"
Quà cho cha?
Mạc Tư ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, muốn xác nhận hắn nói thật hay giả. Mấy giây sau, cậu gật đầu đồng ý. "Bao giờ ạ?"
"Tối nay."
Thích Triều cười, nhấn mạnh thêm. "Nhớ đừng nói cho cha con với Lan Lạc nhé."
"Vâng."
Mạc Tư không phản đối, cậu cũng muốn tặng bất ngờ cho cha.
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Thích Triều ngậm miệng, mỉm cười với Mạc Tư.
Chiều nay là buổi trị liệu cuối cùng của Lan Lạc, nếu không có vấn đề gì thì sau khi đắp thuốc, hôm sau rửa sạch là làn da sẽ khôi phục hoàn toàn.
Có lẽ vì buổi chiều ngủ hơi nhiều nên hôm nay Lan Lạc mãi chưa đi ngủ. Bình thường Lan Lạc bảy giờ đã về phòng rồi.
Thích Triều ngồi trên sofa, nhìn sang Lan Lạc và Tiến sĩ cũng đang ngồi đây. Hắn ho khan một tiếng, cười nói. "Sắp tám giờ rồi, Lan Lạc nên đi ngủ thôi."
Đã đến giờ đi ngủ.
Nhưng Lan Lạc không buồn ngủ.
"Đi ngủ thôi nào." Thích Triều nói xong, quay sang cười với Tiến sĩ. "Anh Thẩm cũng nên nghỉ ngơi thôi. Chiều nay anh phải tập trung làm việc bốn tiếng lận, nên đi nghỉ sớm chút."
Lông mi Thẩm Du Hi che đi tia nghi ngờ trong mắt, lúc ngẩng đầu lên, anh dường như đã bị thuyết phục. Thẩm Du Hi mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói. "Vậy tôi lên tầng trước." Nói xong anh còn gọi Lan Lạc đi theo.
Lan Lạc không buồn ngủ nhưng nghe cha gọi, cậu nhóc cũng chẳng dám hó hé nữa, ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ theo sau cha.
Thích Triều ngồi dưới tầng một lúc, xác định hai cha con sẽ không quay lại mới gõ gõ cửa phòng Mạc Tư.
Màn đêm buông xuống, hai người lén lén lút lút như hai tên trộm rời khỏi nhà. Nhưng một lớn một nhỏ vừa đi không lâu thì trên cầu thang đã xuất hiện hai bóng người.
"Cha, chủ nhân với anh cả đi đâu vậy?"
Lan Lạc nghi hoặc.
Đôi mắt lam của Thẩm Du Hi híp lại, anh không đáp.