"Máy móc tổng bộ nghiên cứu quang não làm ra thừa nhận cậu ấy thì tất nhiên có chỗ hơn người." Đỗ Quyên cười nói, cô duỗi cánh tay phải đeo chiếc vòng rực rỡ ánh vàng gõ gõ lên tờ giấy, ánh mắt kiên định. "Bắt đầu chấm điểm đi."
Lúc Đỗ Quyên nói mấy lời này không thèm hỏi ý kiến hai người đàn ông bên cạnh, Thanh Vũ và Lãng Xuyên đều đen mặt.
Người chủ trì do dự, cuối cùng vẫn nghe lời Đỗ Quyên, ra hiệu cho nhân viên công tác bắt đầu.
Cảnh tượng trên bàn giám khảo được camera quay lại, phòng phát sóng bàn tán sôi nổi, bọn họ đều tò mò có chuyện gì xảy ra.
[Òa, đây là lần đầu tiên tui thấy người chủ trì phải hỏi ý kiến giám khảo đấy, máy kiểm tra có vấn đề à?]
[Chắc là không đâu, bác không tin tưởng tổng bộ quang não à? Chắc thiết kế của bậc thầy nào đó đặc biệt quá, người chủ trì xem không hiểu thôi!]
[Ha ha phán đoán của lầu trên cũng vớ vẩn quá, chẳng thực tế chút nào.]
Kênh chat trêu ghẹo nhau, ngay sau đó màn hình phòng phát sóng trống rỗng, hệ thống dựa trên tỷ lệ người xem, chọn ra một ngàn khán giả làm đại biểu bỏ phiếu.
[Má! Tôi được chọn!!!]
Những người được chọn gào thét trên kênh chat, người không được thì ghen tị kêu khóc.
So với khu bình luận náo nhiệt, vui vẻ thì bầu không khí của các thí sinh dự thi lại rất ngột ngạt.
"Tôi còn chưa vẽ xong tỉ lệ."
"Tôi chỉ vừa viết xong bối cảnh búp bê, chưa thiết kế nữa."
"Ba tiếng làm sao mà đủ?!"
Đây là suy nghĩ của phần lớn các thợ chế tác.
Những thợ chế tác được Hiệp hội chứng nhận đều rất nổi tiếng, không chỉ có địa vị xã hội cao mà thợ chế tác cấp ba trở lên còn được nhận tiền thưởng hàng tháng. Mấy tháng không làm việc cũng có thể sống thoải mái.
Điều này khiến phần lớn thợ chế tác đều có tốc độ làm việc cực kỳ chậm, có khi phải một tháng mới làm xong một bản thiết kế.
Dưới tình huống này, hoàn thành cả bối cảnh lẫn bản vẽ chỉ là mơ mộng hão huyền, rất nhiều người chỉ hoàn thành được một nửa.
Thích Triều ngồi tại chỗ xoay cổ tay. Kiếp trước phải làm việc dưới áp lực cao nên tốc độ của hắn nhanh hơn thợ chế tác khác rất nhiều, song cũng vì vậy mà tạo gánh nặng cho cổ tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình chỗ ban giám khảo, trên đó là mười vị trí thứ hạng còn để trống.
Năm nay số lượng thợ chế tác tham gia quá đông, vòng thi thứ nhất đã phải chia thành hai buổi sáng và chiều.
Mỗi một buổi thi chỉ chọn ra mười hạng đầu tiến vào vòng thứ hai.
[Tôi xí chỗ trước! Hạng nhất chắc chắn là Kiều lão thú!]
[Tại sao, ngốc nghếch nhà tôi phải hạng nhất!]
[Tung hoa chúc mừng sớm~ Cha Thích của chúng ta nhất định sẽ góp tên!]
[Cười ói. Búp bê cấp S của cái người tên Thích Triều kia ông đây còn chưa thấy, gì mà chắc chắc có tên chứ?]
Khu thi đấu buổi sáng chỉ có ba người từng chế tạo ra búp bê cấp S.
Trong mắt những fan hâm mộ xem live, giáo sư Kiều và Triệu ngốc nghếch đều là các bậc thầy tiền bối trong ngành, ai thắng cũng sẽ có quá nhiều chênh lệch.
Nhưng Thích Triều là người mới đã tạo ra một búp bê cấp S, rất có thể vượt trên thần tượng của bọn họ nên đương nhiên sẽ không ưa hắn.
Lời này vừa xuất hiện, kênh chat lập tức ầm ĩ. Mặc dù thời gian livestream của Thích Triều chưa lâu nhưng fan hâm mộ thì không ít, còn có cả fan của Tiến sĩ hỗ trợ. Khu bình luận nháy mắt chia thành mấy phe không ai hơn ai.
Nhóm thí sinh hoàn toàn không hay biết chuyện này. Ban giám khảo bắt đầu trình chiếu bài thi đầu tiên lên màn hình.
Đây là lần đầu Thích Triều nhìn thấy bản thiết kế của những thợ chế tác khác ở Lam Tinh, hắn không nhịn được mà quan sát tỉ mỉ.
Sau đó Thích Triều phát hiện thiết kế búp bê ở đây hình như có hơi đơn giản.
Chủ đề liên quan tới "trăng", nhiều thợ chế tác sẽ gắn yếu tố này vào màu tóc, quần áo, trang sức. Ví dụ như thêm họa tiết trăng vào trang phục hay khuyên tai hình mặt trăng.
Buổi cảnh cũng cực kỳ sơ sài, chẳng hạn như bối cảnh của búp bê trên màn hình chỉ là một câu đơn giản: Thiếu nữ được sinh ra vào đêm trăng.
Mặc dù ngoại hình của búp bê không tồi nhưng Thích Triều vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Hắn không biết rằng tác phẩm này vừa được đăng lên đã nhận được cơn mưa lời khen. Trong vòng ba tiếng thiết kế búp bê xinh đẹp như thế chỉ có những thợ chế tác giàu kinh nghiệm mới đạt tới trình độ này nhé?
Ngay lúc Thích Triều đang có chút thất vọng với trình độ của những người cùng ngành thì ban giám khảo đã đọc tới cái tên tiếp theo, Giáo sư Kiều.
Người này là người tạo ra búp bê nữ người thú.
Thích Triều ngồi thẳng người, hơi chờ mong tác phẩm của đối phương.
Trên màn hình xuất hiện một cô gái có sừng và đuôi hươu, nàng tựa một chú nai con uống nước bên mặt hồ phản chiếu ánh trăng. Búp này có khí chất trầm lặng, ánh mắt thuần khiết như chưa từng bị thế gian vấy bẩn. Chỉ nhìn nàng thôi mà có cảm giác đang được chiêm ngưỡng ánh trăng nơi rừng rậm.
Đỉnh ghê.
Nhìn tác phẩm này, Thích Triều không thể không khen một câu, búp bê này có ngoại hình cực kỳ tinh xảo.
Kênh chat cũng sắp phát điên, trên màn hình đều là bình luận thổi phồng của đám fan Giáo sư Kiều. Này cũng quá đẹp rồi đó? Đây mới là ánh trăng sáng! Mấy tác phẩm trước đấy làm sao so nổi.
Bởi vì tác phẩm này quá hoàn mỹ dẫn đến những bài thi sau đó trở nên tầm thường. Ngay cả tác phẩm của Triệu ngốc nghếch cũng không gây xôn xao như vậy.
Bản thiết kế của Triệu ngốc nghếch là vẽ nữ thần ánh trăng, nữ thần được khắc hoạ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Thích Triều cũng đánh giá kết cấu hay tỷ lệ của tác phẩm này rất xuất sắc.
Nhưng có lẽ do không đủ thời gian nên một số chi tiết vẫn chưa được tinh tế như giáo sư Kiều.
Thích Triều chợt nhận ra từ nãy đến giờ không ai vẽ búp bê nam?
Chủ đề "trăng" quả thực dễ khiến người ta liên tưởng đến sự dịu dàng, thuần khiết của phái nữ. Song tất cả đều chọn làm búp bê nữ thì có phải ăn ý quá rồi không?
Chẳng lẽ mình đọc nhầm đề?
Thích Triều không khỏi nghi ngờ mình bỏ sót quy định giới tính trong đề thi, hắn lập tức hơi hoảng.
May mắn là ngay lúc này một bản thiết kế búp bê nam hiền lành xuất hiện trên màn hình.
Thích Triều thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, may mà không có vấn đề, xem ra thợ chế tác Lam Tinh thường chọn phái nữ để miêu tả mặt trăng.
Dần dần đã chiếu hết mười tám thiết kế, bài thi thứ mười chín xuất hiện trên màn hình vẫn không phải của Thích Triều.
Trong lòng Thích Triều hơi lo lắng nhưng fan của hắn vẫn mù quáng tin tưởng bài cuối cùng nhất định là thiết kế của Thích Triều.
Nực cười! Một thiên tài từ bỏ gia tài bạc tỷ đi làm thợ chế tác làm sao mà thua ở đây được!
Kể cả đám nhà khác có khoe khoang trước mặt thì họ vẫn có thể gõ phím bùm bùm cắn lại.
[Cười ẻ, không biết mấy người lấy tự tin ở đâu ra.] Anti fan vừa mới gõ câu này.
Giây tiếp theo, trên màn hình đã xuất hiện một bức tranh đen thùi lùi, trái ngược hẳn với phong cách mềm mại, trầm lặng của những bài trước, đi kèm với nó là chữ ký của Thích Triều.
Anti fan: Đệt!
Bản thiết kế vẽ một thiếu niên có đuôi và tai tương tự loài chó, gương mặt kiêu ngạo, đôi mắt đỏ tươi tựa như không để ai vào mắt. Sau lưng búp bê là một đôi cánh chim đen dài, cậu mặc quần áo màu đen với hoa văn màu đỏ sậm, ánh mắt vừa nhìn đã thấy không dễ dây vào. Nếu coi mười chín búp bê trước đó đều là ánh trăng sáng dịu dàng thì búp bê này mang cảm giác như màn đêm u tối, nguy hiểm đến mức khiến người ta run rẩy.
Đệt! Ngầu quá!
Các fan đều bị anh trai nhỏ ngầu lòi này mê hoặc, bắt đầu liên tục tâng bốc trên kênh chat.
Đám anti fan nhìn bản vẽ tuyệt đẹp này đến choáng váng, chờ tới lúc hồi thần mới chột dạ, cả đám bắt đầu lục lọi điểm để chê. Quả nhiên tìm được rồi!
Chủ đề lần này là "trăng", ngoại hình của búp bê này có liên quan tới đề tài chắc? Hoạ tiết mặt trăng còn chẳng có, lừa ai đấy? Chắc chắn là có gì đen tối!!!!
Fan Thích Triều thấy anti fan ngang ngược như vậy liền muốn đáp trả nhưng lại không biết phải nói thế nào. Cho dù bản vẽ thật sự rất đẹp, song vấn đề về đề tài rất khó phản bác.
Thấy người hâm mộ im lặng, đám anti fan bắt đầu đắc ý, song chưa được bao lâu bối cảnh thiết kế đã được đọc lên.
"Nguyệt thực là hiện tượng thiên văn nhưng người xưa bị hạn chế về trình độ khoa học kỹ thuật, không biết nguyên do tại sao lại xuất hiện nhật thực. Họ nghĩ rằng trên trời có thần khuyển ăn mất mặt trăng, họ gọi điều này là Thiên Cẩu nuốt trăng."
Anti fan: Thế cũng được á?
Ngài biết viết thật đấy.
Các fan nghe xong câu chuyện xưa này liên tục gõ ha ha ha. Nhìn búp bê có tai chó và đuôi chó trên bản vẽ, ừm, chuẩn luôn, đây chính là con cún siêu mạnh có thể nuốt mặt trăng.
So với những búp bê nam, nữ trước đó, chú cún có thể nuốt mặt trăng quả nhiên độc đáo và bắt mắt hơn nhiều. Hơn nữa độ tinh xảo của bản thiết kế này không hề thua kém với búp bê của Giáo sư Kiều. Bình luận ủng hộ Thích Triều trên kênh chat càng ngày càng đông, dần vượt qua cả Giáo sư Kiều và Triệu ngốc nghếch.
Sau khi màn trình chiếu hai mươi bản thiết kế kết thúc, điểm khán giả bầu lập tức xuất hiện. Không còn gì để nghi ngờ, Thích Triều xếp thứ nhất, tiếp theo là Giáo sư Kiều rồi tới Triệu ngốc nghếch.
Người hâm mộ nghĩ rằng đây cũng coi như kết quả cuối cùng rồi, thế mà khi ban giám khảo chấm điểm xong, thứ tự lập tức thay đổi, Thích Triều bị rớt xuống hạng ba.
"Hai người có ý gì?" Đỗ Quyên bực bội nhìn hai người đàn ông bên cạnh. "Cố tình cho điểm thấp đấy à?"
Lãng Xuyên và Thanh Vũ tỏ vẻ vô tội. "Sao thế được? Bọn tôi cho điểm bình thường mà? Thợ chế tác Thích Triều này chẳng qua chỉ hơn ở bối cảnh, bản thiết kế rất khó nhìn ra chủ đề còn gì."
Nhảm nhí.
Đỗ Quyên nghiến răng nghiến lợi, máy móc còn biết chấm điểm dựa trên tổng hợp giữa cả hai yếu tố mà hai tên này còn không bằng máy móc.
"Mấy người chấm cho Triệu ngốc nghếch điểm cao thế mà không chột dạ à?" Bản thiết kế của Triệu ngốc nghếch lần này thật sự rất kém, nhiều chi tiết còn chưa xong.
"Đương nhiên là không rồi, trình độ của Triệu ngốc nghếch luôn rất cao mà!"
Cao cái rắm, còn không bằng bà đây.
Nếu không phải vì tiền thì cô đã đấm vào mặt bọn họ.
Điểm giám khảo chấm được công bố. Kênh chat liên tục spam phản đối nhưng điểm cũng không thể thay đổi. Thanh Vũ miệng lưỡi trơn tru đứng ra giải thích một hồi thì chuyện này mới coi như kết thúc.
Thích Triều nhìn thứ hạng của mình, hơi nhíu mày. Hắn nhìn sang Triệu ngốc nghếch dáng người to béo cách đó không xa, hắn ta cũng đang nhìn hắn, còn cười cười với hắn.
Thích Triều cũng cười lại rồi thu dọn dụng cụ của mình cất vào túi.
Cách giải thích của Thanh Vũ có hơi gượng ép nhưng cũng không phải không có lý. Song, Thích Triều biết rõ bản thiết kế của mình không kém hơn hai tên kia.
Rời khỏi khu vực thi đấu, Thích Triều gặp lại hội Tiến sĩ ở bãi đỗ xe.
"Chúc mừng cậu." Thẩm Du Hi cười nói.
Thích Triều nở nụ cười đáp cảm ơn. Hạng ba vẫn có thể tiến vào vòng sau, đúng là không tệ lắm.
Li Bạch nhào lên ôm eo Thích Triều, cười lộ răng nanh, véo von khen ngợi. "Ba ba giỏi quá!"
"Cảm ơn Li Bạch đã khen."
Thích Triều xoa đầu cậu bé. Hắn nhìn Lan Lạc đang ngẩng đầu nhìn mình và Mạc Tư lặng lẽ đứng một bên, Thích Triều cười khẽ, giơ tay xoa đầu hai búp bê.
Thẩm Du Hi quan sát động tác của hắn, lúc Thích Triều chuẩn bị đưa mọi người về nhà thì anh đột nhiên lên tiếng. "Lát nữa tôi về sau. Đưa mấy đứa nhỏ về trước đi."
Thích Triều sửng sốt, hắn nghe thấy Tiến sĩ ôn hoà nói tiếp. "Tôi đi gặp một người bạn."
"Được."
Thích Triều gật đầu. Vốn hắn không thấy có gì lạ cho đến khi lên phi thuyền, nhìn biểu cảm sai sai trên mặt Lan Lạc và Mạc Tư mới nhận ra có lẽ Tiến sĩ không đơn giản là đi gặp bạn bè.
Ban đêm, Mạc Tư và Lan Lạc vẫn nhất quyết ngồi đợi dưới sofa, giống như đang chờ cha về. Thích Triều nhìn đồng hồ, vội lùa hai đứa nhỏ về phòng ngủ.
Hai búp bê có chút không vui.
"Hai đứa đi ngủ đi, khi nào anh Thẩm về sẽ gọi hai đứa dậy nhé." Li Bạch đã lên giường từ sớm rồi. Thích Triều nghiêm túc hứa hẹn với hai búp bê một lớn một nhỏ này.
Lan Lạc và Mạc Tư yên lặng nhìn Thích Triều vài giây mới gật đầu.
Bây giờ là chín giờ tối, Thích Triều ngồi trên sofa xem hoạt hình, đầu óc mơ màng nghĩ, biết vậy mình đã hỏi thêm mấy câu rồi...