Lúc Thẩm Du Hi về tới biệt thự đã là hai giờ, anh ngạc nhiên nhìn phòng khách còn sáng đèn, trong lòng cũng mơ hồ có phỏng đoán.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đầu tựa lên thành ghế, dường như quá mệt mỏi nên hắn đã ngủ thiếp đi. Thẩm Du Hi để ý người người ông kia cử động, giống như vừa tỉnh.
"Anh về rồi à?"
Vì vừa tỉnh ngủ, giọng Thích Triều trầm thấp, khàn khàn, hắn cười nói với người đang đứng ở cửa.
Thẩm Du Hi nở nụ cười ôn hoà xin lỗi, dịu giọng. "Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ về muộn như vậy, để cậu đợi lâu rồi. Chiều mai cậu còn phải tham gia cuộc thi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười Thẩm Du Hi vẫn giữ vẻ hoàn mỹ, ngay cả ánh mắt mang vẻ hối lỗi cũng gãi đúng chỗ ngứa, mái tóc dài tết bím rũ bên vai, hành động, cử chỉ đều không có gì khác thường.
Nhưng chẳng biết tại sao Thích Triều lại thấy sai sai, hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông chăm chú, muốn quan sát xem chỗ nào kỳ lạ.
Thẩm Du Hi để ý tới ánh mắt của hắn, nụ cười dần thu lại, đáy mắt ánh lên sự không kiên nhẫn nhưng bên ngoài vẫn ôn hoà hỏi. "Sao thế? Chẳng lẽ tôi có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
Thích Triều nhận ra mình làm thế không ổn nên dời mắt, sau đó đột nhiên nổi hứng, mỉm cười đề nghị. "Anh muốn uống rượu không?"
Hơn nửa đêm rồi còn uống?
Nụ cười của Thẩm Du Hi có chút cứng đờ.
"Ngày mai cậu phải thi đấu, buổi tối uống rượu hình như không tốt lắm?" Thẩm Du Hi uyển chuyển từ chối.
Trước giờ Thích Triều luôn là người tinh ý nhưng bây giờ dưỡng như lại không hiểu ý người ta, cười nói. "Không sao đâu, chiều mai mới bắt đầu mà. Với lại nhà em toàn rượu nhẹ thôi."
Do chuyện lúc trước ảnh hưởng, tâm trạng của Thẩm Du Hi có hơi nóng nảy, mất bình tĩnh hơn bình thường. Anh nhận ra, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, mỉm cười với Thích Triều. "Được rồi, nhưng tửu lượng của tôi không tốt lắm đâu."
Thích Triều nghe vậy, ánh mắt lộ ra ý cười, hắn quay người vào bếp lấy một chai rượu.
"Lên tầng ba đi, trên đó có nhà kính trồng hoa, ánh trăng hôm nay cũng đẹp lắm.
Thẩm Du Hi không có ý kiến.
Anh không hiểu nửa đêm Thích Triều lên cơn gì, song để kế hoạch tiến triển thuận lợi thì anh cũng không ngại lãng phí thời gian."
Đi ngang qua lầu hai, Thích Triều cố ý dừng bước. Dưới vẻ mặt thắc mắc của Thẩm Du Hi, hắn đi qua gõ cửa phòng Lan Lạc và Mạc Tư, cao giọng gọi. "Mạc Tư, Lan Lạc, cha mấy đứa về rồi này."
Hai búp bê dường như chưa hề ngủ, Thích Triều vừa dứt lời thì cửa phòng đã mở ra.
Thẩm Du Hi nhận ra hành động của Thích Triều là có ý gì, anh để ý tới ánh mắt của hai đứa nhỏ, dịu dàng cười nói. "Ta về rồi."
Lan Lạc và Mạc Tư thấy cha vẫn bình thường cũng yên tâm hơn.
"Được rồi, mau đi ngủ đi."
Thích Triều thấy tâm trạng hai đứa nhỏ thả lỏng, khẽ cười vuốt tóc Lan Lạc, rồi vỗ bả vai Mạc Tư. "Giờ đã hai giờ rồi. Mai Li Bạch dậy sẽ cười trêu hai đứa vẫn còn nằm ì trên giường đấy."
Mình chắc chắn dậy sớm hơn Li Bạch.
Lan Lạc nghĩ vậy, cậu nhóc giơ tay kéo áo Thích Triều, đôi mắt cong cong như trăng non. "Cảm ơn chủ nhân."
Mạc Tư ôm búp bê trong ngực, cậu mấp máy bờ môi dưới băng vải, cũng lên tiếng. "Cảm ơn ạ."
Thích Triều vui vẻ nhận lời cảm ơn của hai đứa nhỏ, cười cười lùa hai đứa về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Du Hi ở bên cạnh yên lặng quan sát, anh đoán được một phần nguyên do. Lúc lên lầu, anh nhẹ nhàng nói. "Xin lỗi cậu, mấy đứa Mạc Tư gây phiền phức cho cậu rồi. Mai phải đi thi, cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Ban đầu Thích Triều không hiểu tại sao Thẩm Du Hi lại xin lỗi nhưng nghe đoạn sau hắn đã rõ. Thích Triều cười, "Anh đừng xin lỗi, bọn nhỏ cũng không gây rắc rối gì cho em đâu. Em chỉ tiện thể chờ anh về thôi, nếu không thì sao em lại mời anh uống chứ."
Hắn lừa người.
Thẩm Du Hi vừa về đã thấy Thích Triều ngủ gật trên sofa, song anh không hiểu sao hắn muốn gạt anh.
Vì để anh không quá áy náy sao?
Thẩm Du Hi nhàn nhạt nghĩ, đúng là có khả năng, dù sao người đàn ông này cũng mềm lòng đến đáng sợ.
Trên ban công tầng ba có xây nhà kính trồng hoa, Thích Triều và Thẩm Du Hi ngồi trong đó, cửa trên mái mở một nửa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ người đối diện.
"Bọn nhỏ rất quan tâm anh đó."
Thích Triều cười cười.
Thẩm Du Hi biết hắn đang nhắc đến Lan Lạc và Mạc Tư, anh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói dịu dàng mang theo chút day dứt. "Ừm, tôi để chúng phải lo rồi."
Anh cúi đầu nhìn rượu trong ly, ngón tay trắng nõn vuốt ve thành ly lạnh lẽo, rũ mi che khuất sự tối tăm nơi đáy mắt.
Thẩm Du Hi biết búp bê anh tạo ra thích anh đến nhường nào, nhưng anh là người hèn hạ, ngay từ khi chế tạo đã có ý định lợi dụng chúng. Búp bê đối xử rất tốt với anh, song giữa anh và các búp bê vẫn luôn có khoảng cách.
Ban đầu Thẩm Du Hi cho rằng Thích Triều gọi anh đi uống rượu hẳn có mục đích gì đó.
Nhưng ngoại trừ câu ban nãy thì hắn không nói gì nữa, thỉnh thoảng chỉ nhấp một ngụm rượu rồi phàn nàn rượu này thật khó uống, cứ như thể hắn chẳng qua muốn gọi anh tới uống cùng thôi.
"Đáng lẽ hôm nay cậu phải được hạng nhất."
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên mặt đất, càng khiến giọng điệu của Thẩm Du Hi lạnh nhạt hơn. "Nếu không phải do ban giám khảo cho điểm quá thấp thì cậu sẽ không bị rớt xuống hạng ba."
Rượu quá cay nên miệng Thích Triều có hơi tê. Hắn nghe thấy thế liền cười đùa. "Cho nên mấy ban giám khảo Hiệp hội phái tới đúng là không phải người mà."
Thẩm Du Hi nhận ra sự trêu ghẹo trong mắt hắn, tựa như hắn chẳng thèm để ý đến chuyện này. Anh mím môi, đáy mắt ánh lên vẻ không vui.
Cần tìm cơ hội khác để bôi đen Hiệp hội.
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, anh không ngờ Thích Triều bỏ qua chuyện tụt hạng nhanh như thế.
Trong suy nghĩ của Thẩm Du Hi, người nào đang từ hạng nhất bị tụt xuống hạng ba đều không vui nổi.
Tuy hiện tại Thích Triều có cái nhìn không tốt về Hiệp hội nhưng vẫn còn quá ít, chưa đạt tới mức độ mà Thẩm Du Hi muốn.
Thích Triều nhấp một ngụm rượu, chẳng nhìn ra được Thẩm Du Hi đang nghĩ gì. Nếu hắn biết chắc chắn sẽ thành thật trả lời, không phải hắn bỏ qua mà là sau khi trải qua nhiều chuyện thì sẽ hiểu việc đã xảy ra rồi, giờ có không cam lòng thì cũng vô ích.
Việc hắn phải làm bây giờ không phải oán trách mà là khiến mình càng ngày càng ưu tú, ưu tú đến mức những người kia không thể dùng lý do nào để bắt bẻ.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, men rượu phối hợp với hương hoa nhàn nhạt trong nhà kính khiến lòng người thả lỏng.
Chai rượu còn hơn nửa, dù không phải rượu mạnh nhưng uống nhiều cũng khiến đầu óc chếnh choáng, mệt mỏi, buồn ngủ.
"Anh vẫn còn buồn sao?"
Thích Triều đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng kính.
Buồn?
Ngón tay vuốt miệng ly của Thẩm Du Hi dừng lại, anh nhìn sang Thích Triều đang gà gật, dường như đoán được lý do hắn mời anh uống.
Thẩm Du Hi cảm thấy hơi buồn cười, anh thì buồn gì chứ? Chỉ đi gặp một người mà sớm muộn gì cũng bị ném vào sân huấn luyện thôi, chẳng cần lãng phí cảm xúc với loại rác rưởi này.
"Từ khi anh về đã không vui." Mắt Thích Triều díp cả vào mà vẫn gắng gượng an ủi. "Trước kia bạn bè của em buồn thì uống mấy ngụm rượu. Chẳng cần em hỏi đã nói kể lể một đống thứ. Anh không giống bọn họ, anh ít nói quá."
"Em sẽ không hỏi nhiều đâu."
Giọng Thích Triều khàn khàn, nói một lúc lại ngừng một lúc, vì buồn ngủ mà đầu óc phản ứng rất chậm. "Nếu không vui thì nói với em, em sẽ ở với anh."
"Uống rượu cũng được, ngắm trăng cũng được, tùy anh hết."
Dường như Thích Triều tin rằng nhất định anh đang không vui, đôi mắt đào hoa, xinh đẹp của Thẩm Du Hi yên lặng quan sát người đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mím, mãi một lúc anh mới nhìn lên mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Lúc Thích Triều sắp ngủ thiếp đi thì mới nghe thấy đối phương khẽ nói. "Tôi chỉ đi gặp con trai của thầy thôi, không có không vui đâu."
"Thế thì tốt rồi."
Thích Triều cố mở mắt nhìn sang, bây giờ hắn mới nhận ra rằng thay vì nói hai người đang tán gẫu với nhau thì phải là Thẩm Du Hi tự lẩm bẩm còn hơn.
Bóng lưng người đàn ông cô độc, dưới ánh trăng lạnh lẽo, ánh mắt anh có hơi trống rỗng. So với bộ dáng trưởng thành thường ngày thì lúc này trông anh như một đứa trẻ không tìm được nơi nương tựa.
Thích Triều định nói gì đó nhưng Thẩm Du Hi đã trở lại bình thường, đôi mắt ôn hòa quay lại, như thể dáng vẻ yếu ớt ban nãy chỉ là ảo giác.
"Đã muộn rồi, chúng ta về thôi."
Do men say mà tâm trạng Thẩm Du Hi có chút thất thường, anh cảm thấy mình nên về phòng để bình tĩnh lại."
"Được." Thích Triều không có ý kiến, lúc đứng dậy hắn bỗng nhớ đến dáng vẻ yếu đuối mà anh vô tình để lộ. Thích Triều đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Du Hi, giọng nói trầm thấp mang theo lời hứa hẹn. "Sau này nếu anh muốn uống thì lúc nào em cũng có thể tiếp anh."
Đây là lần thứ hai anh được người đàn ông này ôm, người Thẩm Du Hi cứng đờ, có lẽ do mới uống rượu nên nhiệt độ cơ thể đối phương rất cao, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận được độ ấm. Thẩm Du Hi mím môi, che giấu sự mất tự nhiên. Mùi bạc hà và rượu quanh quẩn trong không khí, làm người ta tỉnh táo hơn chút.
Cái ôm vừa chạm vào đã tách ra. Lúc xuống tầng, Thẩm Du Hi đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của Thích Triều, đầu ngón tay anh cọ sát vào nhau, lông mi rũ xuống, che khuất cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt.
Bốn giờ sáng ngủ, tám giờ tỉnh, Thích Triều cảm thấy có hơi nhức đầu, nhưng cơ thể vẫn ổn, một lúc sau đã tỉnh táo hơn nhiều.
Các búp bê trong nhà đều đang ngồi ở phòng khách xem hoạt hình, chỉ có Tiến sĩ đang vắng mặt.
Hẳn anh còn đang ngủ, Thích Triều quay người vào bếp làm bữa sáng xong mới kêu ba đứa nhỏ đi gọi Tiến sĩ.
"Hôm nay Li Bạch tham gia thi đấu với ba ba!"
Thích Triều đặt đĩa lên bàn, Li Bạch vốn đang ngồi trên ghế sofa, không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh hắn, trông cực kỳ hưng phấn.
"Đúng thế, con vui không?"
"Vui ạ!"
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Li Bạch, Thích Triều mỉm cười, xoa đầu cậu bé.
"Ba ba hôm nay con siêu giỏi! Con đoán trúng hai câu đố nữa ạ!" Li Bạch phấn khích đòi được khen, cái đuôi vô hình sau lưng cũng vểnh lên tận trời.
Bộ hoạt hình Lan Lạc thích có mấy câu đố, dù Li Bạch không thích bộ phim này nhưng ngày nào cũng mong chờ trả lời những câu hỏi đó.
"Li Bạch giỏi quá." Thích Triều khen ngợi nhóc con nhà mình. Hắn vừa dứt lời thì Tiến sĩ đã đi từ lầu hai xuống, hai người chạm mắt, động tác đều khựng lại. Thích Triều mỉm cười.
Thẩm Du Hi cũng như mọi khi, nở nụ cười dịu dàng.
Vòng thi đấu thứ hai được tổ chức vào chiều nay, người dự thi phải có mặt trước đó nên sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà lại xuất phát tới khu thi đấu.
Từ sau khi xuống phi thuyền, Li Bạch đã bám dính lấy ba ba, thỉnh thoảng lại sờ mặt nạ, động tác nhỏ rất nhiều, hiển nhiên là hơi căng thẳng.
Đến khi hai người tạm tách ra với hội Tiến sĩ thì sự khẩn trương đã lên tới đỉnh điểm. Nếu Li Bạch có đuôi thật, chắc giờ đã cụp đuôi run lẩy bẩy rồi.
Thích Triều thấy vậy, ngồi xổm xuống nói. "Li Bạch sợ hãi như này, đến lúc đó ai sẽ giúp ba ba giành chiến thắng đây?"
Giúp ba ba chiến thắng?
Đôi mắt Li Bạch sáng lên.
Phải nói rằng Thích Triều rất hiểu mấy đứa nhóc trong nhà nên có thể dễ kích động cảm xúc của tụi nhỏ. Hắn mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói thêm vài câu tỏ vẻ mình vừa yếu đuối vừa đáng thương, chỉ có Li Bạch mạnh mẽ, dũng cảm mới cứu vớt được.
Li Bạch tự tin hẳn lên, cậu bé vỗ vai ba ba, mặt nạ trên mặt cũng không che được cặp mắt màu hổ phách rực rỡ, hai chiếc răng nanh lộ rõ hơn. "Con sẽ giúp ba ba đoạt giải nhất!"
Thích Triều mỉm cười gật đầu.
Vòng thi thứ hai chỉ có hai mươi người dự thi.
So với khu chờ ồn ào của đợt trước, lần này yên tĩnh đến đáng sợ.
Mỗi thợ chế tác đề đi cùng búp bê của mình. Thích Triều không nhìn ra cấp bậc của chúng nhưng có thể được chọn ra từ mấy ngàn người thì chắc chắn không thấp.
Cùng lúc đó, camera trong khu chờ bắt đầu hoạt động, hàng triệu khán giả lập tức tràn vào phòng livestream.
[Oa oa oa, nhiều búp bê cao cấp quá. Tôi chếch mất!]
[Aaa, cô gái người kia gợi cảm quá! Tôi là phụ nữ mà còn không nhịn được chảy máu mũi!]
[Má, không hổ là búp bê nam do Tiền Bao Bao chế tạo, tỷ lệ cơ thể tuyệt quá. Xin hãy để búp bê vén áo khoe cơ bụng ư ư.]
[Cưng chết! Trời ơi, mọi người xem Li Bạch còn đang chạy quanh bậc thầy Thích kìa, cậu bé đang làm gì vậy?]
Đối với người dân bình thường, mức thu nhập của họ sẽ không thể nào chi trả nổi cho một búp bê cao cấp, thậm chí còn không thể gặp được. Cách duy nhất để họ có thể chiêm ngưỡng nhiều búp bê cao cấp cùng lúc chính là thông qua buổi livestream cuộc thi của Hiệp hội.
Thích Triều giữ lấy nhóc con đang xoay mòng mòng vì phấn khích, hắn kẹp cậu bé bằng cánh tay, đi tới chỗ ngồi bên cạnh. "Ngoan nào, mình ngồi đây giữ sức đã."
"Dạ!"
Đôi mắt Li Bạch lấp lánh, cậu bé gật đầu thật mạnh.
Rất đáng yêu.
Thích Triều xoa đầu Li Bạch, vừa định rút tay về thì bị Li Bạch giữ lấy.
"Ba ba, con muốn ba ba xoa đầu."
Li Bạch ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên.
Thích Triều im lặng một lát, lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa xoa, trái tim cha già hoàn toàn tan chảy.
Vì chỉ có hai mươi thí sinh, ban tổ chức cố ý kết nối micro để khán giả có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa các thí sinh.
Những lời Thích Triều và búp bê nói, người xem đều nghe thấy hết.
[Má! Li Bạch đáng yêu thế!!!]
[Bậc thầy Thích cưng búp bê quá đi! Bọn họ tương tác với nhau cứ như cha con í!]
[Ờm, búp bê này có phải quá liều lĩnh rồi không? Thế mà dám đưa ra yêu cầu với thợ chế tác?]
[Nói cái chó gì đấy?]
[Chả thế còn gì, đi mà xem mấy búp bê khác có dám như thế không?]
Phòng livestream bắt đầu ỏm tỏi. Cùng lúc đó, Thích Triều cũng phát hiện mối quan hệ giữa thợ chế tác khác và búp bê của họ có hơi sai sai. Có thợ chế tác còn vì chút chuyện mà lớn tiếng mắng chửi búp bê của mình, thậm chí còn dùng chân đạp.
Thích Triều lập tức nhíu mày.
Lúc hắn định đứng lên ngăn cản thì thợ chế tác kia dường như vì cuộc thi nên sau khi đạp mạnh búp bê liền ngồi trở về chỗ.
"Thi đấu mà không thắng thì đừng mơ tưởng đến trái tim của mày nữa."
Thích Triều vừa ngồi xuống đã nghe thấy thợ chế tác rủa xả búp bê, cơn giận trong lòng bùng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Chắc thợ chế tác kia chỉ giận quá mất khôn, dù sao cũng là búp bê do người khác chế tạo, hắn không có quyền can thiệp.
Li Bạch lo lắng gọi ba ba, Thích Triều kìm nén lửa giận, quay sang nở nụ cười với cậu bé.
Rất nhanh đã tới thời gian thi đấu, Thích Triều không nghĩ nữa, hắn dắt Li Bạch đi theo nhân viên công tác đến địa điểm quy định, sân thi đấu trống trải thế mà đã xuất hiện một công trình khổng lồ tương tự mê cung.
"Vòng thi thứ hai là vượt qua mê cung, búp bê đứng ở điểm xuất phát, thợ chế tác thì đứng ở cuối đường." MC đứng trên sân khấu giải thích quy tắc của vòng thi thứ hai.
"Khi cuộc thi bắt đầu, thợ chế tác sẽ nhận được bản đồ mê cung. Trên bản đồ này, mỗi đường đều có một thử thách tương ứng. Thợ chế tác cần sử dụng micro để chỉ đường cho búp bê. Năm người hoàn thành thử thách với thời gian ngắn nhất sẽ chiến thắng."
"Lưu ý: Mỗi khi chạm trán khu vực thử thách, thợ chế tác không được đưa ra bất kỳ gợi ý nào cho búp bê, người vi phạm sẽ bị loại."
"Mời thợ chế tác và búp bê đi tới vị trí của mình theo chỉ dẫn của nhân viên."
[Nghe vượt mê cung thú vị thế!]
Kênh chat tràn ngập những bình luận tương tự.
Mỗi vòng thi đều sẽ đổi mới, Thích Triều nghe quy tắc xong cũng không bối rối, hắn cúi đầu giải thích cho Li Bạch.
"Li Bạch chỉ cần nghe lời cha, thoát khỏi mê cung là sẽ thắng ạ?" Li Bạch rất nhanh đã hiểu.
"Đúng thế, nhóc con nhà ba thông minh quá!"
Thích Triều cười.
Li Bạch được ba ba khen, cười đến mức răng nanh lộ ra.
Những người hâm mộ bình luận liên tục.
[Cảm giác bậc thầy Thích coi búp bê như con mình í, ảnh toàn khen Li Bạch nhà mình suốt thôi.]
[Thật ấy, tui nhìn các phòng livestream khác cũng không có ai dùng giọng điệu vậy đâu, ha ha ha.]
[Ông lớn này khác biệt ghê.]
Thợ chế tác đứng ở điểm cuối của mê cung, vì cuộc thi chưa bắt đầu nên những thợ chế tác quen biết bắt đầu bắt chuyện với nhau.
Trong hai mươi người ở đây, bao gồm cả Thích Triều, chỉ có năm người tạo ra búp bê cấp S. Thích Triều phát hiện ngoại trừ giáo sư Kiều thì quan hệ ba người kia khá tốt.
Khi Thích Triều đang ngơ ngẩn, một trong những người tạo ra búp bê cấp S bước tới. Người này trông khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, nụ cười hiền lành. "Xin chào, tôi là Chương Nha."
"Xin chào." Thích Triều cũng tự giới thiệu, trong lòng tự hỏi người này tìm mình làm gì.
Chương Nha tỏ ra thân thiện, dẫn Thích Triều đi giới thiệu với mấy người gã ta quen biết, sau đó tự nhiên nói: "Chúng ta đều là những người tạo ra búp bê cấp S, nhà vô địch tất nhiên chỉ có thể là trong số chúng ta nên phải làm quen chút nhỉ."
"Đây là Triệu ngốc nghếch." Chương Nha vỗ vai người đàn ông mập mạp, cười nói. "Búp bê của anh ấy là Nữ Bọ Cạp, thân hình rất đẹp, năng lực đặc biệt là gây mê."
"Còn búp bê của tôi là Vua Sói, năng lực đặc biệt là răng thép."
"Đây là Tu Mai, búp bê của cô ấy là Vu Cổ Sư, không có năng lực."
"Giáo sư Kiều, mặc dù tôi không quen ông ấy nhưng ai cũng biết nữ người thú của ông ấy, năng lực đặc biệt là quyến rũ."
Nghe vậy, Thích Triều liền hiểu ý định của Chương Nha khi đến tìm mình. Hắn mỉm cười, dường như rất vui khi được bắt chuyện. "Búp bê nhà tôi tên Li Bạch, cậu bé chạy rất nhanh."
Chạy rất nhanh?
Chương Nha và ba người kia cho rằng đó là năng lực đặc biệt của Li Bạch.
Thấy họ tin kỹ năng của cậu bé, Thích Triều thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết Chương Nha tiếp cận mình vì muốn biết kỹ năng của búp bê. Thông tin về búp bê của bọn họ đều công khai từ lâu, chỉ có Li Bạch nhà hắn là bí ẩn.
Mặc dù trên mặt vẫn tươi cười nhưng từ thái độ ngang ngược của Chương Nha đã biết nếu hắn không nói thì bọn họ chắc chắn sẽ âm thầm giở trò.
Chẳng bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, nói nửa thật nửa giả với bọn họ để vừa không đắc tội vừa không để mình bị thiệt.
Thích Triều nhiệt tình tám chuyện với mấy người Chương Nha nhưng thực tế đã sớm mất kiên nhẫn. Chờ đến khi MC đưa mic với bản đồ tới, hắn mới thở ra một hơi.
Thích Triều đeo thiết bị lên, thử âm thanh một chút, đầu bên kia truyền tới giọng nói hưng phấn của nhóc con nhà hắn.
Hắn khẽ cười, để Li Bạch bình tĩnh lại rồi cúi đầu nghiên cứu bản đồ.
Bản đồ mê cung rất phức tạp, chỉ có một lối ra duy nhất. Dựa trên khoảng cách gần xa mà có tới hơn trăm lựa chọn, mỗi ngã rẽ đều có thử thách tương ứng.
Các chướng ngại vật được phân thành trí tuệ, nhanh nhẹn và nhiều yếu tố khác, phía sau còn ghi chi tiết về nội dung thử thách để các thợ chế tác chọn ra con đường phù hợp.
Thích Triều xem xét kỹ lưỡng, lông mày cau lại, thế mà ở đây có cả những thử thách có độ nguy hiểm cực cao như con lăn đầy gai. Hầu hết những thử thách này đều tập trung ở các lối đi ngắn.
Quả nhiên, đường đi càng gần nguy hiểm càng cao, càng xa thì độ nguy hiểm càng thấp.
Trong phòng phát sóng người xem cũng có thể quan sát toàn bộ mê cũng. Trên đó có mười hai chấm trong khác nhau đại diện cho mười hai thợ chế tác.
[Bắt đầu, bắt đầu! Tôi cược nữ người thú về nhất!]
[Li Bạch cố lên! Xông lên!]
[Ha, lầu trên còn đi ủng hộ thằng nhóc kia, còn chưa ăn đủ bài học à? Bậc thầy Thích gì đấy của mấy người vòng thứ nhất còn lạc đề đấy.]
[Mẹ nó! Bậc thầy nhà này không lạc đề nhé? Bối cảnh viết rõ ràng thế rồi còn gì? Là chú cún ăn mặt trăng ok?]
[Hài ẻ, chỉ có đám fan cuồng mấy người bị mù thôi, ban giám khảo đã nói là sai đề rồi nha?]
[Mẹ nó! Mày thích chọc tao điên đúng không? Máy kiểm tra cũng cho kết quả là đạt rồi mày còn muốn gì nữa?]
[Hahaha cậu ta nổi điên rồi, fan cuồng đang nổi điên nè. Mọi người chờ xem, mê cung này họ không qua nổi đâu!]
[Cái beep, bậc thầy Thích chắc chắn sẽ về nhất!]
Bình luận vừa xuất hiện, giây tiếp theo, các chấm tròn trên màn hình bắt đầu di chuyển. Mười chín chấm tròn đều chọn đi các lối đi gần hoặc trung bình, chỉ có một điểm tròn màu trắng chọn đường xa nhất.
[Hahaha ai thế, sao lại chọn đường xa nhất thế, đầu óc có vấn đề à?]
Fan của bậc thầy Thích:...
Không phải, ông lớn à, sao lại tự vả mặt fan mình vậy?