Người cha cậu bé yêu nhất trên ngực bị một con dao găm vào, máu tươi không chảy ra từ miệng vết thương. Hắn ngã xuống đất, như thể đã mất đi sinh mệnh.
Li Bạch chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thích Triều. Cậu bé run rẩy nhìn cha, vừa bất lực vừa sợ hãi. Li Bạch muốn gọi ba ba, muốn xem ba ba còn sống không nhưng lúc hé môi mới phát hiện mình không nói nổi nên lời.
Ba ba bị thương.
Là Vua Sói, người mà cậu bé muốn cùng chung sống đâm bị thương.
Hô hấp Li Bạch dồn dập, dưới mặt nạ, đôi mắt màu hổ phách nhiễm ánh đỏ. Vua Sói khiến ba ba bị thương, tại sao cậu ta dám làm ba ba bị thương. Cậu bé mất hồn mất vía nhìn ba ba nằm dưới mặt đất, sắc đỏ bao phủ toàn bộ tròng mắt, trên mặt mơ hồ xuất hiện dấu ấn kỳ lạ.
Tại sao cậu ta dám khiến ba ba bị thương?!
Li Bạch nghĩ.
Rắc —-
Âm thanh nứt vỡ truyền vào tai, Li Bạch khựng lại, nhìn cảnh tượng trước mặt. Dấu ấn trên mặt cậu bé dần dần biến mất, đôi mắt vàng có chút mờ mịt.
Cơ thể Vua Sói vặn vẹo, khuôn mặt cậu ta đầy sợ hãi, không thể tin nổi, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Giây tiếp theo đã bị một bóng người nhỏ bé phủ đầy sương đen quanh thân đạp bay ra ngoài. Màn sương đen tiêu tán, Li Bạch mới thấy búp bê thấp bé kia đang nắm chặt nửa viên pha lê màu đỏ vỡ nát trong tay.
Sắc mặt Lan Lạc tối sầm.
Tay cậu nhóc dùng sức, dường như muốn bóp trái tim búp bê này tan tành.
"Giữ lại đã."
Thẩm Du Hi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Lan Lạc ngừng tay, cậu nhóc mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ âm u, vẫn chìm đắm trong cảm xúc phẫn nộ của mình.
Từ lúc Thích Triều bị đâm đến khi Lan Lạc móc tim búp bê chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thẩm Du Hi tới gần Thích Triều, nhận thấy hắn vẫn còn dấu hiệu sự sống, lông mi anh khẽ run, che giấu sự tối tăm nơi đáy mắt, môi mỏng hé mở. "Mạc Tư."
Mạc Tư giữ chặt búp bê mà Thích Triều may cho, mắt đen âm u. Cậu gật đầu tựa như hiểu ý cha mình, sau khi tay phải ma sát cổ tay quấn băng, một vòng xoáy không gian khổng lồ đột ngột đè xuống hội trường.
Giây sau, tất cả mọi người cùng xác của Vua Sói đều biến mất trong vòng xoáy.
Lúc Li Bạch mở mắt ra lần nữa, cậu bé phát hiện mọi người đang ở một nơi xa lạ. Thẩm Du Hi, Mạc Tư hay Lan Lạc đều vô cùng bình tĩnh, dường như đã quá quen với nơi này.
Nếu bình thường Li Bạch đã tò mò hỏi han nhưng bây giờ cậu bé chỉ nhìn chằm chằm cha mình.
Bầu không khí tràn ngập mùi hôi thối, cách đó không xa mơ hồ nghe được tiếng quạ kêu thê lương. Tòa nhà trước mặt như một bệnh viện bỏ hoang mấy chục năm, cửa sổ tầng hai có ánh đèn. Khó mà tưởng tưởng nổi có người lại ở nơi rách nát này.
Mạc Tư dùng một tay túm xác Vua Sói, giơ giân đá văng cửa lớn, dường như không có thiện cảm với người ở đây. Thẩm Du Hi liếc mắt nhìn cậu, không nói gì mà đi thẳng vào.
Nghe được âm thanh, người đàn ông đang đọc sách giật nảy mình, hoảng hốt nhìn nhóm người đang đi tới, nơm nớp lo sợ dè dặt hỏi. "Ngài... ngài Thẩm, sao ngài lại tới đây vậy?"
"Cấp cứu."
Cấp cứu?
Ngô Đào đeo kính cận lên, nghe thấy lời này thì ngẩn ra. Trước đây thì có khả năng, bây giờ còn ai có thể khiến vị thần chết này bị thương được? Sau khi nhìn thấy người đàn ông sắc mặt trắng bệch với con dao cắm trên lồng ngực, anh ta lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu: "Được, ngài đặt anh ấy lên giường đi. Tôi sẽ phẫu thuật ngay."
Mặc dù bên ngoài bệnh viện trông rất xập xệ nhưng những thứ cần thiết đều có đủ. Ngô Đào đeo khẩu trang, mặc đồ vô trùng, trong đầu đoán già đoán non thân phận của người đàn ông này. Đây là lần đầu anh ta biết vị thần chết này có quen người sống đấy.
Vào phòng phẫu thuật, Ngô Đào nhìn mấy người Thẩm Du Hi tự nhiên đứng ở bên giường, có vẻ không định ra ngoài. Anh ta lập tức căng thẳng, bàn tay cầm khay cũng run lẩy bẩy.
Không phải chứ? Mấy người này định xem mình phẫu thuật đấy à? Không được, bị dọa chết mất đấy!
Thẩm Du Hi biết Ngô Đào nghĩ gì, anh nói với ba búp bê bên cạnh một tiếng rồi chuẩn đi ra ngoài. Ngô Đào thấy vậy liền thả lỏng, chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy thần chết thản nhiên đe dọa lúc đi ngang qua. "Không cứu được người thì tạm biệt cái bệnh viện này đi."
Ngô Đào:...Chết tiệt.
Anh ta nơm nớp lo sợ đi đến trước giường bệnh, lúc nhìn thấy bệnh nhân thoi thóp mới hơi thả lỏng. Còn may, chưa chết là được.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, bầu không khí yên tĩnh.
Li Bạch ngồi co ro dưới sàn, đôi mắt hổ phách dưới mặt nạ phủ một tầng hơi nước.
Lan Lạc ma sát trái tim búp bê trong tay. Đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm viên pha lê màu đỏ.
Lúc Thích Triều bị ám sát, cậu nhóc cực kỳ khó chịu. Lan Lạc tưởng mình thọc thủng ngực Vua Sói sẽ thấy đỡ hơn, nhưng giờ cậu nhóc nhận ra mình chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Thậm chí khi thấy Thích Triều nằm im lìm trên giường không động đậy, như thể hắn sẽ không bao giờ mở mắt nữa, không bao giờ cười khen cậu nhóc là đứa trẻ ngoan nữa, trong lòng Lan Lạc dâng lên nỗi buồn nặng nề.
Cảm xúc này không khác gì lần đầu cậu nhóc rời xa cha, Lan Lạc ghét cảm giác này, cậu bé nhìn viên pha lê, đi tới bên cạnh cha mình.
"Cha ơi, con có thể bóp nát nó không?"
Dù không biết tại sao cha không đồng ý cho Lan Lạc phá hủy nó, song Lan Lạc cho rằng nếu bóp nát viên pha lê này hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Bầu không khí yên tĩnh bị câu hỏi này phá vỡ, Mạc Tư và Li Bạch đều quay đầu sang.
Mạc Tư nhìn thoáng qua viên pha lên rồi lại cúi đầu dùng ngón tay cuốn băng chải tóc cho búp bê vải. Cẩn thận nhìn kỹ sẽ thấy động tác của cậu chậm hơn bình thường, dường như đang ngơ ngẩn.
Thẩm Du Hi nhìn trái tim búp bê trong tay Lan Lạc, đáy mắt không nhìn ra cảm xúc. Một lát sau, anh khẽ cười. "Không được rồi Lan Lạc à."
Lan Lạc mấp máy môi, cúi xuống cào viên pha lên, cậu nhóc vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Mạc Tư, đem trái tim cho A Cốt."
Thẩm Du Hi khẽ nói.
Mang cho A Cốt? Lan Lạc không thích người bạn này. Trước giờ cậu nhóc đều nghe lời cha, nhưng lần này lại không muốn. Lan Lạc siết chặt viên pha lê, không chịu giao ra.
Thẩm Du Hi nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn sang Mạc Tư đang do dự đứng yên, anh phát hiện ra gì đó, mỉm cười. "Cha có chuyện muốn hỏi cậu ta."
Muốn hỏi Vua Sói?
Lan Lạc mím môi, thả lỏng người.
Mạc Tư đi tới bên cạnh, vươn bàn tay phải quấn đầy băng gạc ra. "Đưa anh."
Lan Lạc ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn đưa cho Mạc Tư. Mạc Tư quan sát viên pha lên, tay nắm chặt lại, cậu mím môi, tựa như đặc biệt không thích viên đá này. Cậu gật đầu tạm biệt cha, kéo theo xác Vua Sói tiến vào không gian lốc xoáy.
Hành lang yên tĩnh trở lại.
Lan Lạc và Mạc Tư quý Thích Triều nhiều hơn anh tưởng
Thẩm Du Hi quan sát dáng vẻ trầm lặng của Lan Lạc, anh rũ mi, không biết sự thay đổi này đối với kế hoạch là tốt hay xấu đây.
Anh không phủ nhận việc Thích Triều là người tốt, ngay cả Thẩm Du Hi cũng nhận ra mình bị ảnh hưởng đôi chút.
Theo tính cách của anh, nếu Vua Sói còn hữu dụng thì ngay từ đầu Thẩm Du Hi đã không để Lan Lạc phá hủy Vua Sói.
Nhưng Thẩm Du Hi không làm vậy, mà đợi đến khi Lan Lạc chuẩn bị bóp nát viên pha lê mới lên tiếng ngăn cản.
Điều này không bình thường.
Thẩm Du Hi nhận ra sự kỳ lạ của mình, anh nhàn nhạt suy nghĩ. Quân cờ của anh suýt chút nữa thì bị hủy nên anh có hơi tức giận, không tính toán kỹ cũng bình thường, lần sau kiềm chế chút là ổn.
Nghĩ xong, Thẩm Du Hi nhìn sang Li Bạch đang ngồi xổm trong góc, chậm rãi đi tới.
"Cậu bé" tóc trắng vẫn đang đeo chiếc mặt nạ mình yêu thích, đôi mắt ngây thơ giờ đây tràn đầy sự mờ mịt và trống rỗng. Trên mặt cậu bé vẫn còn dính vệt máu khô bị bắn lên khi nãy.
Thẩm Du Hi lấy khăn trong túi, làm ẩm rồi nhẹ nhàng lau sạch mặt cho cậu bé. Ánh mắt dường như rất đau lòng, dịu dàng nhìn Li Bạch.
"Cha... nuôi."
Được người thân an ủi, đôi mắt Li Bạch lập tức ầng ậc hơi nước, vừa hé miệng đã nghẹn ngào. Búp bê cấp S có biểu cảm rất phong phú, thậm chí khi buồn, năng lượng dư thừa trong cơ thể sẽ biến thành nước mắt. Nhưng dễ khóc giống như Li Bạch thì cũng hiếm thấy.
"Đừng buồn, ba ba con sẽ tỉnh lại mà." Thẩm Du Hi lau mặt cậu bé sạch sẽ rồi thu tay về, ôn hòa nói. "Nếu không ba ba con nhìn thấy sẽ buồn lắm đấy."
"Bao giờ ba ba mới tỉnh ạ?"
Li Bạch tháo mặt nạ xuống, dùng cánh tay chùi nước mắt, thế nhưng lau mãi cũng không khô.
"Y thuật của chú kia rất giỏi." Thẩm Du Hi mỉm cười. "Ba ba con sẽ sớm tỉnh thôi."
"Thật ạ?"
"Thật."
Nghe thấy lời khẳng định, trái tim nặng trĩu của cậu bé dù vẫn còn khó chịu nhưng đã thoải mái hơn trước. Li Bạch mỉm cười, cậu bé bỗng nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn cha nuôi xinh đẹp, dịu dàng rồi lại nhìn sang Lan Lạc, do dự muốn hỏi.
Lan Lạc để ý ánh mắt của cậu bé, cả người cứng đờ. Trước đó cả cậu nhóc và Mạc Tư đều đã dùng năng lực đặc biệt trước mặt Li Bạch.
Bây giờ Lan Lạc mới bắt đầu hối hận, mình lại gây thêm rắc rối cho cha rồi. Nếu mà cho cậu nhóc cơ hội làm lại, chắc chắn sẽ đánh ngất Li Bạch trước rồi mới phá hủy Vua Sói.
Nghĩ vậy, Lan Lạc cũng lại gần, ngồi xổm bên cạnh cha và Li Bạch.
"Ban nãy hình như mắt Li Bạch biến đỏ."
Thẩm Du Hi biết Li Bạch muốn hỏi gì, anh không giải thích mà chỉ dịu dàng nói. "Hình như trên mặt cũng xuất hiện hoa văn nào đó."
"Năng lực đặc biệt?" Lan Lạc nhìn Li Bạch.
Li Bạch lắc đầu, có hơi mơ hồ. Cậu bé cũng không biết đó có phải năng lực của mình hay không. Li Bạch cúi đầu, mím môi, dường như trong đầu có một giọng nói bảo rằng nếu cậu bé sử dụng năng lực đó thì sẽ đánh mất chính mình.
Nếu Lan Lạc không phá huỷ Vua Sói.
Thì người giết Vua Sói sẽ là mình.
Thẩm Du Hi nhìn Li Bạch lắc đầu, dịu dàng nói tiếp. " Lan Lạc và Mạc Tư đều có năng lực đặc biệt, khi nãy con đã nhìn thấy rồi đó."
Li Bạch nghiêm túc gật đầu. "Hai người đều rất mạnh, con phải cố gắng mạnh lên mới có thể bảo vệ ba ba!"
Ban đầu Thẩm Du Hi còn định từ từ làm giảm ấn tượng xấu của cậu bé với Lan Lạc, song nghe thấy câu này, anh khựng lại.
Lan Lạc cũng ngây ngẩn cả người, cậu nhóc hỏi. "Cậu không thấy việc tôi móc tim Vua Sói rất tàn nhẫn à?"
Li Bạch không hiểu. "Tại sao? Ba ba bị đâm xuyên ngực, cậu ta cũng thế, công bằng mà?"
Li Bạch biết chỉ cần trái tim búp bê không bị hỏng thì búp bê còn chưa chết được. Khi trái tim rời khỏi cơ thể, búp bê sẽ rất đau đớn nhưng ba ba cũng đau, cảm giác đau của búp bê sao mà so được với con người.
Li Bạch muốn mạnh lên, cậu bé đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ ba ba. Cậu bé ghét phải nhìn thấy ba ba bị thương, Li Bạch dừng lại, đôi mắt màu hổ phách đầy khẩn cầu. "Cha nuôi, cha đừng mang Vua Sói về nhà được không ạ?"
Li Bạch Biết là ba ba là người mềm lòng nhưng cậu bé không muốn ba ba gặp Vua Sói nữa. Lúc trước chờ mong Vua Sói đến chung sống với bọn họ bao nhiêu thì giờ Li Bạch ghét sự xuất hiện của cậu ta bấy nhiêu. Li Bạch nắm chặt góc áo của Thẩm Du Hi, hơi mím môi.
"Được." Thẩm Du Hi mỉm cười. "Con không nói chuyện Lan Lạc móc tim Vua Sói, cha hứa sẽ không đưa cậu ta về, được chứ?"
Sao lại không được nói?
Li Bạch không hiểu, Lan Lạc đã bảo vệ ba ba, còn có thể được ba ba khen nữa.
"Không cho cậu nói."
Lan Lạc nhấn mạnh, bây giờ cậu nhóc đã biết đầu óc Li Bạch hơi bất thường.
Li Bạch đối mắt với hai người, mơ hồ gật đầu, nghiêm túc nhắc lại. "Li Bạch sẽ không nói! Cha nuôi cũng không được đưa Vua Sói về!"
Thẩm Du Hi mỉm cười gật đầu.
Không lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Ngô Đào vừa ra đã đụng phải ánh mắt tràn đầy ý cười của vị thần chết kia, suýt bị doạ cho nghẹn chết.
"Phẫu thuật xong rồi, tôi ngâm anh ấy trong dịch dinh dưỡng, sáu mươi phút nữa ôm ra là được. Anh ấy bị thương quá nặng, phải ngâm dưỡng tim liên tục bảy ngày mới ổn định được." Ngô Đào lấy lại tinh thần, cố vớt vát y đức của mình, vượt qua nỗi sợ hãi để nói chuyện với thần chết. Anh ta nhìn sắc mặt Thẩm Du Hi, sợ hãi nuốt nước bọt.
"Khi nào cậu ấy tỉnh lại?"
"Nếu hồi phục tốt thì ngâm dung dịch dinh dưỡng xong sẽ tỉnh."
"Viết giấy chuyển viện đi." Thẩm Du Hi nói với anh ta.
Ngô Đào hiểu ý. "Ngài muốn chuyển anh ấy đến bệnh viện nào?"
Thẩm Du Hi cười dịu dàng: "Chuyển đến một bệnh viện mà bác sĩ không sợ tôi."
Ngô Đào:...
Ở bên khác, sau khi giao đồ cho A Cốt, mặc kệ cậu ta kêu gào thảm thiết, Mạc Tư xoay người rời đi. Về tới nơi, Mạc Tư lại dùng năng lực đưa mọi người rời khỏi bệnh viện rách nát này.
"Vì sao phải đi ạ?"
Li Bạch không hiểu.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng trả lời: "Môi trường ở đó không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cha con." Tất nhiên còn ảnh hưởng đến hình ảnh của họ trong mắt Thích Triều.
Li Bạch nghe thấy là vì vết thương của ba ba liền gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Thích Triều được chuyển đến bệnh viện xa hoa bậc nhất quận Lâm Kinh. Sau khi nhận được thông báo, bệnh viện đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho họ.
Buổi chiều Li Bạch, Lan Lạc và Mạc Tư đều không nạp năng lượng. Thẩm Du Hi đã chuẩn bị sẵn đá cho ba búp bê nhưng mấy đứa nhỏ không ăn nhiều.
Màn đêm buông xuống, ba búp bê vẫn chen chúc trong phòng bệnh. Thẩm Du Hi không để mấy đứa nhỏ về nhà mà sắp xếp để chúng ngủ trên giường cạnh đó.
Ban đầu Li Bạch muốn ăn vạ bên giường ba ba, chỉ khi tận mắt thấy ba ba tỉnh lại cậu bé mới yên tâm. Nhưng đợi lâu quá, cậu bé không kìm được ngủ gật mất.
Thẩm Du Hi bế cậu bé về giường.
Lan Lạc và Mạc Tư đã sớm chìm vào cõi mộng mị, có lẽ do hôm nay sử dụng năng lực quá đà mà hai đứa ngủ sớm thường ngày rất nhiều..
Thẩm Du Hi không buồn ngủ, hoặc có thể nói, anh khó mà ngủ được khi ở trong hoàn cảnh xa lạ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, Thẩm Du Hi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn người đang nằm đó, lông mi che khuất đôi mắt suy tư.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt trang sách, móng tay trơn bóng dưới ánh trăng càng trở nên sạch sẽ, đáng yêu.
Là ai muốn giết Thích Triều?
Thẩm Du Hi nhớ tới cảnh Vua Sói đâm vào ngực Thích Triều, gương mặt điên cuồng của cậu ta trộn lẫn giữa cảm xúc mừng như điên và nỗi giằng xé không thôi, lông mi anh khẽ run.
Búp bê là sinh vật đáng thương.
Bọn họ từ khi sinh ra đã không ngừng tìm kiếm nơi thuộc về mình.
Nguyên nhân búp bê làm vậy chỉ có một, nhưng Thẩm Du Hi lại nghi ngờ lý do duy nhất này. Anh nhìn bìa sách trên tay, đây là sách Thích Triều mang từ nhà cũ đến cho anh.
Có lẽ cha của Vua Sói đã ra lệnh cho cậu ta giết Thích Triều, vì sao gã muốn làm vậy? Chỉ vì ghen ghét mà không thèm để ý đến địa vị của nhà họ Thích trên Lam Tinh sao?
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gõ ngón tay lên quyển sách, dưới ánh trăng lạnh lẽo, ánh mắt anh lạnh lùng. Dường như nhận ra điều gì, anh rũ mi.
Tốt nhất đó không phải là điều mà anh đoán, nếu không... Thẩm Du Hi không tiếp tục nghĩ nữa vì anh cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đang quan sát mình.
Người đàn ông trên giường không biết tỉnh dậy từ bao giờ, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Đôi mắt nâu sẫm ấm áp bây giờ lại tràn đầy sự mê man, bối rối, hệt như người lữ hành lạc lối trên sa mạc, không tìm thấy phương hướng, chỉ cần sơ suất là sẽ nằm lại trên mảnh đất hoang vu ấy.
Hắn lên tiếng. "Tôi đã làm gì sai sao?"
Nụ cười của Thẩm Du Hi còn chưa xuất hiện đã khựng lại, lông mi anh khẽ run, chưa kịp nghĩ phải trả lời thế nào thì người trên giường đã nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ say.
Dưới ánh trăng, Thẩm Du Hi có thể thấy rõ người ấy nhíu chặt mày. Có lẽ vì vết thương rất đau, hoặc có lẽ đang bị cuốn vào một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Hôm sau khi mở mắt, Thích Triều liền đối diện với chiếc mặt nạ cáo trắng.
Hắn đối mắt với cặp mắt dưới mặt nạ một giây, đôi mắt màu hổ phách kia lập tức ầng ậc nước.
"Ba ba, ba tỉnh rồi!"
Li Bạch muốn nói cậu bé rất nhớ ba ba nhưng mới hé môi đã không nhịn được oà khóc, giống như đứa trẻ chịu nhiều ấm ức, gặp người thân mới không kìm nén được cảm xúc.
Thích Triều vẫn hơi mơ hồ, nghe thấy tiếng khóc của Li Bạch liền bật cười, vội vàng dùng khăn giấy lau mặt, dỗ dành cậu bé.
Cậu bé khóc một lúc rồi mới nhớ ra ba ba đang bị thương, cố gắng kìm nén nước mắt, nhảy xuống giường. "Ba ba nghỉ ngơi đi, con có thể tự dỗ mình."
Thích Triều nghe vậy có chút buồn cười, nhưng vết thương ở ngực vẫn còn đau, mỗi khi cơ bắp co thắt là lại cảm thấy đau đớn dữ dội. Hắn quay đầu nhìn Lan Lạc đang mím chặt môi, môi hơi nhếch lên, đưa tay xoa đầu cậu nhóc.
"Lan Lạc ngoan quá."
Lan Lạc nở nụ cười rạng rỡ, đúng là cậu nhóc rất ngoan.
Mạc Tư đang ngồi bên giường cạnh đó chải tóc cho búp bê, nghe thấy lời này vô tình ngẩng đầu nhìn Thích Triều, đúng lúc chạm phải ánh mắt của hắn.
Mạc Tư cứng người, cậu dời mắt về con búp bê vải, giây tiếp theo đã nghe thấy Thích Triều cất lời. "Mạc Tư, sao hôm nay búp bê vẫn chưa được làm tóc thế? Con dậy muộn hả?"
"Vâng, rất nhanh sẽ đẹp ạ."
Mạc Tư mím môi, cậu nhấn mạnh. "Rất nhanh ạ."
"Thế thì hay quá, chú rất muốn xem kiểu tóc hôm nay của búp bê đó."
Mạc Tư gật đầu, động tác trên tay cũng nhanh hơn nhiều.
Thích Triều hỏi han bọn nhỏ xong mới nhận ra Tiến sĩ không ở đây. Hắn hơi thắc mắc, ngay sau đó đã thấy người đàn ông bước vào phòng bệnh.
Thẩm Du Hi thấy Thích Triều tỉnh lại thì nở nụ cười dịu dàng. Thích Triều cũng mỉm cười, ánh mắt ấm áp.
Thẩm Du Hi nhận ra tâm trạng của hắn hơi sai sai, dù đang cười nhưng lại nhiều thêm một tầng cảm xúc.
Biểu cảm Thẩm Du Hi không đổi, anh gọi Mạc Tư. "Mạc Tư, con đưa hai em trai về nhà trước được không?"
"Về nhà ạ?" Mạc Tư khó hiểu.
Thẩm Du Hi cười cười. "Thích Triều tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì, ba đứa có thể giúp mang đồ ăn đến đây không?"
Ba búp bê lập tức gật đầu.
Chỉ có Thích Triều bối rối. "Anh Thẩm, bọn nhỏ làm sao về nhà được? Với lại ba đứa đâu biết nấu ăn, em ăn cơm bệnh viện cũng được mà."
Thẩm Du Hi mỉm cười từ chối, ba búp bê bên cạnh cũng gật đầu khẳng định mình làm được.
Thích Triều vừa định nói thêm thì bên cạnh đã xuất hiện một không gian lốc xoáy, ba đứa nhỏ lần lượt chui vào, trước khi đi còn chào tạm biệt hắn.
"Năng lực của Mạc Tư là dịch chuyển không gian."
Thẩm Du Hi giải thích, hơi ngại ngùng. "Xin lỗi, vì búp bê dùng năng lực nhiều sẽ mệt mỏi với không có cơ hội nên tôi chưa kịp nói với cậu."
Thích Triều nhìn nhóm búp bê rời đi đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cười. "Có gì mà xin lỗi chứ. Thật ra em còn phải cảm ơn Mạc Tư ấy, nếu không có cậu nhóc thì em đã chết rồi."
Hắn biết lúc đó mình bị thương nặng đến mức nào. Một dao của Vua Sói hoàn toàn không định chừa đường sống cho hắn. Thích Triều nhớ rõ vẻ mặt điên cuồng, vui sướng, pha lẫn nước mắt của Vua Sói khi đâm dao vào tim hắn.
Thích Triều sờ lên ngực mình, ở đây có một vết sẹo mới. Công nghệ của Lam Tinh rất tiên tiến, chỉ một ngày vết thương đã đóng vảy. Vài ngày nữa, có lẽ vết sẹo này cũng sẽ biến mất chẳng còn dấu vết.
Hắn mơ hồ nghĩ ngợi, một lúc sau mới lên tiếng. "Anh Thẩm, Vua Sói đâu rồi?"
Bị đâm một nhát, Thích Triều cảm thấy mê man, hắn không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy. Thích Triều chỉ là một người bình thường, sự giận dữ và bối rối chồng chéo đè nặng trong lòng. Hắn mím môi, vẫn muốn tìm Vua Sói hỏi cho rõ.
Thẩm Du Hi khựng lại. "Sau khi khiến cậu bị thương, trái tim của cậu ta đã vỡ thành hai nửa."
Vỡ rồi?
Thích Triều mím môi, người bị đâm một dao còn sống, thế mà Vua Sói đã chết rồi?
Hệt như một trò đùa. Cảm xúc phẫn nộ, mơ hồ đột nhiên biến mất nhưng tâm trạng hắn lại càng nặng nề hơn.
Đầu óc Thích Triều trống rỗng, hắn cứ vậy nhìn Thẩm Du Hi. Anh cũng ngồi lại bên cạnh, yên lặng chờ hắn bình tĩnh lại.
Không khí trong phòng bệnh im ắng kỳ lạ, không biết qua bao lâu, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp, mơ hồ của người đàn ông. "Em chỉ muốn chăm sóc cậu ấy."
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi giật giật, anh không nói gì.
Dường như Thích Triều cũng không cần anh trả lời, giọng hắn khàn khàn, không chút cảm xúc, tựa như chỉ đơn giản là kể lại một câu chuyện. "Em chỉ muốn chăm sóc người ta, ai ngờ người ta lại không cần."
"So với được cậu chăm sóc, hẳn là trong lòng cậu ta có thứ quan trọng hơn."
Thích Triều hiểu cậu ta muốn giết mình chắc hẳn có người sai bảo, khiến Vua Sói lộ ra ánh mắt như vậy thì chỉ có thể là cha cậu ta.
"Quan trọng đến mức cậu ấy tấn công con người."
Thích Triều cười giễu, ngay cả hắn cũng chẳng biết bây giờ mình đang giễu cợt ai.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
"Có phải em làm sai rồi không?"
Một lúc lâu sau, Thích Triều đột nhiên lên tiếng.
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, anh nhớ tới chuyện tối qua, khẽ hé môi, nhàn nhạt hỏi. "Nếu lần sau còn gặp búp bê thương tích đầy mình, bị người ta vứt bỏ, cậu còn muốn cứu không?"
Thích Triều ngây ngẩn cả người, môi nhúc nhích, chưa kịp trả lời thì quang não đột nhiên rung lên.
[Con bị thợ chế tác khác tấn công đấy à?]
[Ở im trong phòng bệnh đi, bây giờ cha tới.]
Sau hai tin nhắn này, quang não lại im ắng.
Thích Triều:???
Bên khác, Triệu ngốc nghếch bị sự ngu si của Chương Nha làm tức chết.
"Ai bảo cậu đâm anh ta hả? Tôi chỉ bảo để anh ta không tham gia thi đấu được nữa thôi cơ mà? Cậu còn đi đâm hắn, mẹ nó, đây là cố ý giết người đấy!"
Triệu ngốc nghếch vốn luôn hòa nhã với người khác, đây là lần đầu tiên hắn ta văng tục.
Hắn ta vô tình phát hiện Thích Triều muốn đưa Vua Sói về liền lập tức nảy ra kế hoạch, muốn lợi dụng Vua Sói khiến Thích Triều không thể tham gia cuộc thi, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.
Ai ngờ mẹ nó, tên này không chỉ bảo Vua Sói đâm Thích Triều, thậm chí còn ra tay ngay tại hội trường. Mẹ kiếp, ai mà chẳng biết ở đấy có gắn camera giám sát! Đệt, giao cho mỗi một chuyện mà cũng không làm được!
Chương Nha luống cuống, gã hốt hoảng giải thích. "Tôi cũng không biết, hôm qua tôi bị ma nhập mới thế. Tôi cũng không muốn nói những lời kia mà. Tôi không cố ý!"
Triệu ngốc nghếch chẳng quan tâm những điều đó, hắn ta tức giận nói. "Nếu làm cho Thích Triều không thể tham gia cuộc thi thì còn ổn. Dù tỷ phú Lam Tinh có ngông cuồng thế nào thì Hiệp hội và đế quốc vẫn sẽ bảo vệ cậu, nhưng bây giờ thì chịu. Nếu nhà họ Thích muốn tính sổ với cậu, Hiệp hội chắc chắn sẽ không quan tâm một thợ chế tác không có búp bê cấp S!"
Chương Nha không dám tin, gã phẫn nộ. "Tôi là thợ chế tác cấp S, sao Hiệp hội có thể bỏ rơi tôi? Tôi làm những chuyện này là vì cậu! Nếu cậu không giúp, tôi sẽ kéo cậu chết chùm."
Triệu ngốc nghếch cười khẩy. "Thế thì sao? Nếu cậu không muốn gia đình mình yên ổn thì cứ nói đi."
Hai mắt Chương Nha đỏ ngầu, môi run rẩy, không biết phải làm thế nào.
Gã nhớ Vua Sói.
Có Vua Sói ở đây, gã sẽ không bao giờ bị người khác chèn ép.