Tin gửi tới rất nhanh đã thông qua xét duyệt, Thích Triều tựa lưng vào đầu giường, nhấp vào khung chat chuẩn bị khuyên nhủ chủ topic thì giao diện quang não đột nhiên xuất hiện một đống tin nhắn.
[Anh thật sự là bạn của Thiêu Khí sao?]
[Xin anh hãy cho tôi biết anh ấy ở đâu.]
[Sau khi Thiêu Khí rời khỏi Hiệp hội đã mất liên lạc, tôi đã cố gắng nhưng không thể tìm được. Tôi xin anh.]
...
Thích Triều dừng một chút, đọc tin nhắn đối phương gửi tới, đáp lại. [Được. Nhưng mà tôi mới nói một câu cậu đã chấp nhận lời mời kết bạn, không sợ gặp lừa đảo à?]
Bên kia không trả lời ngay, mấy giây sau mới nhắn. [Cũng hết cách.]
[Tôi thật sự đã đường cùng rồi. Cậu ấy ngủ quá lâu mà vẫn chưa tỉnh, tôi không thể để mất cậu ấy được. Anh có biết Thiêu Khí ở đâu không? Anh muốn gì cũng được, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.]
Tin nhắn cậu ta gửi rất dài, câu từ lộn xộn, nhưng Thích Triều có thể nhìn ra cậu ta thật sự lo lắng cho búp bê.
[Trước đấy trên diễn đàn có người hỏi tài khoản quang não của cậu, cậu có kết bạn với gã không?]
[Có, anh ta đã gửi số phòng, muốn tôi ngày mai tới chỗ ấy.]
[Cậu định đi?]
Bên kia im lặng hồi lâu rồi đáp. [Nếu anh ta thật sự có tin tức của Thiêu Khí.]
Lời này coi như đã chấp nhận rồi, Thích Triều im lặng vài giây mới gõ chữ. [Cậu năm nay bao tuổi?]
[16.]
Tuy đã sớm đoán được nhưng nhìn con số này, hắn vẫn phải chửi cái tên bình luận trên diễn đàn kia, trẻ vị thành niên mà còn dám ra tay. Mẹ nó không có đạo đức à?
Mười sáu tuổi đã hiểu được nhiều chuyện, cũng đủ để chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Nhưng là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương vì để được giúp đỡ mà bị kẻ ác độc đó lôi xuống vực sâu.
Muốn cứu búp bê cũng không cần phải hy sinh bản thân mình như vậy, có rất nhiều cách, cách này không được thì đổi cách khác.
Đã thêm số liên lạc với người ta, Thích Triều sẽ không để mặc chuyện này.
[Cậu không cần tìm người kia. Tôi quen Thiêu Khí, trước đấy cậu gửi cụ thể tình trạng bệnh của búp bê cho tôi đã.]
[Thật... thật sao?] Dường như đối phương không dám tin, sợ Thích Triều đổi ý liền nhanh chóng gửi một tin dài về bệnh tình búp bê.
Thích Triều lướt màn hình đọc tin nhắn. Hắn không quen Thiêu Khí, thông tin duy nhất hắn có là thợ chế tác này từ khi rời Hiệp hội một năm trước đã biến mất được cậu ta nhắc tới ban nãy.
Theo tình trạng này thì búp bê ngủ say do thời gian dài không được hấp thụ đủ đá năng lượng. Nếu không nhanh chóng chữa trị, trái tim búp bê sẽ sớm vỡ nát.
Dựa trên sách vở, thợ chế tác chữa trị bằng cách truyền sức mạnh tinh thần vào trong trái tim búp bê, đánh thức búp bê lần nữa.
Thích Triều đọc tình trạng của búp bê, nếu chỉ truyền sức mạnh tinh thần thì hẳn mình sẽ xử lý được.
Nhưng mà vì chưa từng thí nghiệm nên hắn cũng không biết mình có thể đánh thức búp bê không. Biện pháp tốt nhất bây giờ là vừa tự mình trị liệu, vừa tiếp tục tìm kiếm Thiêu Khí.
Chuyện này không mấy khó khăn với Thích Triều, với thân phận của hắn thì tìm người ở Lam Tinh rất dễ dàng.
Thích Triều thoát khỏi giao diện trò chuyện với thiếu niên kia, lục trong danh bạ của nguyên chủ ra một người tên Lý Vũ Tần.
Người này là người có gia đình dính líu đến chợ đen.
Trước đó, Lý Vũ Tần đã từng giúp nguyên chủ mua món "đồ chơi nhỏ", giúp Thích Triều tìm phương thức liên lạc của Tiến sĩ. Nhờ người có mạng lưới quan hệ rộng ở chợ đen như Lý Vũ Tần tìm người sẽ tiện hơn nhiều.
Lý Vũ Tần trả lời rất nhanh, hứa sẽ sớm tìm ra cho hắn. Thích Triều nhắn một câu cảm ơn rồi quay về giao diện trò chuyện với thiếu niên kia.
Cùng lúc đó, Đồ Trang ở đầu bên kia nhìn khung chat mãi không thấy đối phương trả lời, trong lòng càng căng thẳng. Câu ta không ngừng gõ bàn phím thành một đoạn tin dài nhưng đến lúc chuẩn bị gửi thì lại xóa hết toàn bộ.
Không thể thúc giục người ta.
Đôi mắt Đồ Trang vằn tia máu, cậu ta phát điên cắn móng tay, đầu móng tay nham nhở lập tức rỉ máu.
Đồ Trang không ngừng lẩm nhẩm trong lòng không thể giục người ta, nếu gây phiền phức thì sẽ không cứu được Tam Nguyệt.
Song cảm giác nôn nóng rất khó kiểm soát được bằng lý trí. Trong lúc đợi Thích Triều trả lời, cậu ta không ngừng gõ gõ xóa xóa, màn hình bị dây vết máu, làm mờ chữ cái trên bàn phím.
Cậu ta cuộn người trên chiếc giường nhỏ hẹp, chen chúc trong kho hàng tối tăm. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mơ hồ thấy trên giường còn bóng người nữa, chính là búp bê Tam Nguyệt đã ngủ say năm tuần kia.
Hai má Đồ Trang hõm sâu, dáng dấp gầy như que củi, ánh mắt lại sáng đến đáng sợ. Cậu ta cố chấp tiếp tục làm mới giao diện trò chuyện, muốn nhìn thấy câu trả lời của đối phương.
Nhưng người kia dường như đã biến mất, gã muốn thuê phòng với cậu ta lại nhắn tới một tin.
[Kiểm hàng trước đã, cậu hiểu đúng không? Vào nhà tắm quay video gửi cho tôi. Nhớ kỹ phải cởi sạch, đừng có che che đậy đậy, nhìn phát ngán.]
Đồ Trang phát điên cắn móng tay, trên màn hình là vệt máu đã khô, loang lổ trên tin nhắn mà bên kia gửi tới, hệt như một con quái vật hắc ám há miệng đầy máu, nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Bây giờ mình phải vào phòng tắm.
Đồ Trang cho rằng người tự xưng là bạn của Thiêu Khí mãi vẫn chưa trả lời. Có lẽ hắn cũng chỉ là kẻ lừa đảo, kể cả người bắt cậu ta quay video, cậu ta cũng không chắc gã nói thật hay không.
Nhưng cậu ta chỉ có thể làm theo.
Đồ Trang nặng trĩu nhìn búp bê trên giường, đứng lên chuẩn bị vào phòng tắm, giây tiếp theo quang não đột nhiên rung lên.
Màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
[Tôi ở khu Lâm Kinh, cậu ở đâu? Nếu tiện thì mai chọn chỗ hẹn rồi cậu đưa búp bê tới, tôi cần xác nhận tình trạng cơ thể của búp bê.]
Xác nhận tình trạng cơ thể?
Đồ Trang nhìn màn hình, khuôn mặt tiều tụy, gầy gò ngơ ra. Cậu ta như người bị vây trong bóng tối đột nhiên gặp được tia sáng, phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ mà hoài nghi liệu đây có phải ảo giác của mình không.
[?]
Có lẽ do Đồ Trang ngẩn người quá lâu, bên kia lại gửi tới một dấu chấm hỏi. Lúc này cậu ta mới hoàn hồn, bối rối cầm quang não gửi chữ "Được".
Cậu ta vốn sinh sống ở khu Cam Phần, sau này vì phải kiếm tiền chăm sóc Tam Nguyệt nên đưa theo búp bê chuyển lên khu Lâm Kinh.
[Tôi cũng ở khu Lâm Kinh, ngày mai thời gian như nào cũng được, tùy anh chọn.]
Ngón tay Đồ Trang run rẩy gõ chữ, cậu ta đã năm tuần không nói chuyện với Tam Nguyệt, mỗi phút mỗi giây đều bị bao trùm bởi bóng tối và sự cô đơn.
Sau khi cha mẹ qua đời, Tam Nguyệt trở thành người thân duy nhất của Đồ Trang. Cậu ta không biết nếu Tam Nguyệt chết thì mình sống còn ý nghĩa gì nữa.
[Được, vậy 10 giờ sáng mai đi. Búp bê của cậu bị bệnh, cứ chọn địa điểm ở gần nhà cậu một chút.]
Đồ Trang đọc tin này, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng vì kích động. Cậu ta nắm chặt quang não, móng tay đã thôi chảy máu lại vì dùng sức mà rịn ra.
Người kia đã nói vậy nghĩa là đồng ý giúp Tam Nguyệt rồi? Ngón tay Đồ Trang run rẩy, cậu ta nắm tay đập vào đầu mình để tỉnh táo.
Đồ Trang không biết hắn có phải kẻ lừa đảo không. Nếu có thì hắn tìm đến đây có lẽ do nhìn trúng cơ thể mình như gã kia hoặc muốn lợi dụng mình để làm gì đó.
Hai khả năng trên đều rất cao nhưng khi Đồ Trang đang bất lực, mờ mịt, chìm trong bóng tối, cậu ta nguyện ý tin đối phương thật sự sẽ cứu búp bê của mình.
Cậu sợ Tam Nguyệt qua đời.
[Lâu thế còn chưa quay xong? Ăn cứt đấy à? Còn muốn tin tức của thở chế tác không hả?]
Gã kia có vẻ đã mất kiên nhẫn, liên tục gửi một đống tin nhắn gắt gỏng.
Đồ Trang biết việc cậu ta nên làm bây giờ là đi vào phòng tắm vì cậu ta không chắc chắn người tự xưng là bạn của Thiêu Khí có giúp được mình không.
Nhưng đôi chân như bị dính chặt vào mặt đất, không thể di chuyển. Mấy giây sau, Đồ Trang ngồi lại giường, chặn tin nhắn của gã kia.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say giấc của Tam Nguyệt, Đồ Trang nắm chặt tay búp bê. Cậu ta tính nếu bạn của Thiêu Khí là kẻ lừa đảo thì ngày mai quay video cho gã kia cũng chưa muộn, cho dù có bị làm nhục thậm tệ cũng không sao.
Đồ Trang nhẹ nhõm hơn nhiều, nơi sâu thẳm trong lòng vẫn không muốn vứt bỏ thân thể mình, ít nhất là trước khi hoàn toàn cùng đường, cậu ta sẽ không làm vậy.
Sau khi hẹn xong thời gian, Thích Triều thẩm nhủ mười giờ sáng thì đứa nhóc kia có len lén đáp ứng với gã tởm lợm kia đi thuê phòng thì cũng không kịp gặp mặt. Lúc đó hắn kiểm tra tình trạng của búp bê rồi khuyên nhủ đối phương, hẳn có thể ngăn đứa trẻ vị thành niên này rơi vào con đường lầm lỡ.
Một đêm hóng chuyện cộng thêm cứu được một đứa nhóc khỏi lầm đường lạc lối, Thích Triều vừa tắt quang não đã ngủ mất, hoàn toàn quên mất lý do tại sao trước đó mình trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là tám giờ.
Thích Triều nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân. Hôm nay Lan Lạc và Li Bạch cũng đặt biệt dậy sớm.
Hai búp bê tranh giành nhau vì phim hoạt hình mãi không có kết quả. Sáng nay Lan Lạc dậy trước, giành lấy điều khiển rồi bật bộ hoạt hình mình thích.
Đến khi Li Bạch tỉnh, Lan Lạc đã xem được một lúc lâu. Li Bạch không vui, liên tục tháo ra đeo vào mặt nạ của mình, hành động này nghĩa là cậu bé đang cố giữ bình tĩnh.
Lan Lạc liếc Li Bạch, mắt lam cong lên, đắc ý nhét điều khiển vào lòng.
Thời gian gấp rút, Thích Triều xuống tầng đã vội vàng vào bếp nấu cơm. Chờ hai búp bê ăn xong, hắn đã mặc sẵn áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
"Ba ba, ba đi ra ngoài ạ?" Li Bạch dời mắt khỏi bộ phim hoạt hình nhàm chán, đôi mắt hổ phách lấp lánh dưới mặt nạ. "Li Bạch cũng muốn đi ạ!"
Phim hoạt hình rất hay, song so với nó, Lan Lạc càng thích ra ngoài chơi hơn. Cậu nhóc chạy theo đến huyền quan, kéo áo Thích Triều. "Lan Lạc cũng muốn ra ngoài chơi."
Nếu là bình thường, Thích Triều sẽ vui vẻ đưa hai đứa nhỏ ra ngoài nhưng hôm nay có việc phải làm, không tiện dắt theo Li Bạch và Lan Lạc.
"Ngoan nào, ba phải đi gặp một người, chờ ba về rồi sẽ đưa các con đi chơi có được không?" Hắn xoa đầu hai búp bê.
Li Bạch cười híp mắt gật đầu, Lan Lạc bên cạnh tò mò hỏi. "Chủ nhân đi gặp ai thế ạ? Bao giờ người sẽ về?"
Thích Triều cũng không nói rõ, hắn cười đáp. "Các con không quen đâu, là anh trai nhỏ mười sáu tuổi. Chắc đến trưa ba mới về được, Li Bạch và Lan Lạc ngoan ngoãn trông nhà nhé."
Hai búp bê gật đầu thật mạnh.
Sau khi Thích Triều rời đi, Li Bạch và Lan Lạc mới quay lại phòng khách.
Không qua bao lâu, trên lầu đột nhiên vang lên thông báo cuộc gọi video từ quang não.
Lan Lạc vừa nghe đã biết là quang não mình cất trong ngăn kéo, cậu nhóc nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹn chạy lên lầu.
Li Bạch thấy vậy cũng lập tức theo sau. Ngoại trừ ba ba, không ai có thể ngăn cản sự tò mò của Li Bạch.
Lan Lạc nhìn cái đuôi đằng sau, suy nghĩ một hồi rồi cũng không đuổi Li Bạch đi. Lan Lạc cầm quang não trong ngăn kéo, nhìn thấy trên màn hình hiển thị là cuộc gọi từ cha.
Cha có việc gì sao?
Lan Lạc có chút ngơ ngác, nhanh chóng nhận cuộc gọi.
"Chỉ có hai con ở nhà thôi à?"
Thẩm Du Hi nhìn Li Bạch và Lan Lạc, đầu ngón tay nôn nóng gõ nhẹ lên thành ghế sofa.
Vì bầu không khí hôm qua không tệ nên Thẩm Du Hi nghĩ rằng mình sắp đưa Thích Triều lên giường được rồi, song sáng nay Thích Triều lại không gửi tin nhắn nào cả, kể cả khi anh chủ động nhắn trước, hắn cũng chưa trả lời.
Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi mình nhắn tin.
"Đúng vậy thưa cha."
Lan Lạc mờ mịt gật đầu.
"Thích Triều đi đâu rồi?"
Thẩm Du Hi dịu dàng hỏi.
Lan Lạc đang định trả lời thì Li Bạch đã lâu không được gặp cha nuôi bổ nhào lên người Lan Lạc, giành nói trước. "Ba ba đi gặp một anh trai nhỏ trẻ tuổi rồi ạ!"
Trẻ tuổi... Anh trai nhỏ?
Nụ cười ôn hòa của Thẩm Du Hi dần biến mất, đôi mắt xanh lộ ra vẻ lạnh lùng.
Xích Yêu đang canh cổng cách đó không xa, nghe thấy câu này, cô nhóc khựng lại, siết chặt cây đại đao trong tay.
Cô nhóc đã nói mà, bắt người đàn ông đó là cách nhanh nhất rồi! Ngày mai cô nhóc phải ném cái tên Thích Triều kia lên giường cha thôi, tránh việc đối phương chạy theo người khác!
Cô nhóc tuyệt đối sẽ không để bạn đời của cha chạy khỏi giường!