Editor: YYone
Lá rơi trên mặt hồ, tầm mắt Hướng Nguyệt di chuyển từ hồ nước đến người đàn ông tóc vàng, đôi mắt đỏ bình tĩnh, chiếc đuôi phía sau nhẹ nhàng vung vẩy, giống như đang tự hỏi người này gọi mình tới để làm gì.
"Không cần căng thẳng thế đâu." Thẩm Du Hi dường như đọc được suy nghĩ của Hướng Nguyệt, đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười.
So với Li Bạch mới lần đầu gặp đã cực kỳ thích anh thì tính cảnh giác của Thích Triều cao hơn nhiều, cậu nhóc này chỉ thân thiết với một mình Thích Triều. Đây cũng là lý do Thẩm Du Hi tới tìm Hướng Nguyệt.
Thích Triều yêu búp bê.
Thẩm Du Hi muốn Thích Triều thuộc về mình thì trước hết anh phải được các búp bê yêu quý. Anh biết nếu nhóm búp bê thích anh thì cho dù sau này Thích Triều muốn rời bỏ anh sẽ phải đắn đo rất nhiều.
Nhưng Thích Triều không thể bỏ anh đi, Thẩm Du Hi nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.
"Có chuyện gì sao ạ?"
Hướng Nguyệt lịch sự lên tiếng, cậu nhớ người này từng đưa thuốc mỡ cho cha, Hướng Nguyệt không ghét người có ý tốt với cha mình.
"Không có gì, ta chỉ đột nhiên muốn nói chuyện phiếm với con thôi." Thẩm Du Hi mỉm cười, anh dừng lại một chút, nói tiếp. "Lúc con còn là mẫu thạch, ta từng nghe Thích Triều nhắc tới con rất nhiều, cậu ấy rất mong chờ con chào đời."
Vốn biểu cảm Hướng Nguyệt còn bình tĩnh, song nghe tới cha rất mong đợi mình, cậu đứng thẳng người, ánh mắt dần dần tập trung, chiếc đuôi đằng sau ngoe nguẩy nhanh hơn, có vẻ rất hứng thú với chủ đề này.
Khóe môi Thẩm Du Hi cong lên, nói với Hướng Nguyệt nhiều chuyện về Thích Triều. Ban đầu Hướng Nguyệt còn đứng cách Thẩm Du Hi khá xa, mấy phút sau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một nắm tay.
Mạc Tư ở bên cạnh nghe Hướng Nguyệt nói chuyện với cha, cậu không hiểu tại sao cha lại đối xử với Hướng Nguyệt dịu dàng như vậy. Mạc Tư không quấy rầy cha mình, yên lặng cúi đầu tết tóc cho búp bê vải.
Hướng Nguyệt vốn đang vui vẻ trò chuyện với Thẩm Du Hi thì sự chú ý dần chuyển sang Mạc Tư, nói chính xác là búp bê vải trong tay Mạc Tư.
Phát hiện tầm mắt của đối phương, Mạc Tư lập tức giấu búp bê vải vào ngực, sợ cậu ta sẽ cướp đồ của mình.
Thẩm Du Hi thấy vậy, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích với Hướng Nguyệt. "Đây là quà Thích Triều tặng Hướng Nguyệt, cậu ấy rất thích nó."
Nghe thấy là quà của Thích Triều tặng Mạc Tư, cuối cùng Hướng Nguyệt cũng hiểu tại sao búp bê vải này lại nhiễm hơi thở của cha. Cậu quan sát nó một lúc rồi mới dời mắt.
Thẩm Du Hi quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Nhớ tới gì đó, khóe môi anh khẽ cong lên. "Cha là người rất tốt. Hướng Nguyệt mới chào đời nên có lẽ con chưa rõ, búp bê ở Lam Tinh bị đối xử tệ lắm, hiếm có ai sẽ tặng quà cho búp bê như vậy."
"Cậu ấy là người đầu tiên mà ta biết vì để thay đổi địa vị của búp bê mà quyết tâm trở thành thợ chế tác cấp đại sư." Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi thấp thoáng ý cười, anh chỉ đang nói ra sự thật nhưng giọng nói ôn hòa dễ khiến người ta nghe ra sự thưởng thức ẩn chứa trong lời của anh.
Thợ chế tác cấp đại sư?
Đây là lần đầu Hướng Nguyệt biết dự định của cha, cậu định hỏi thêm mấy câu thì đã nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt trên lá cây. Hướng Nguyệt im lặng, xoay người liền thấy cha và ba búp bê đứng ở đằng sau cây phong, không biết đã nghe được chừng nào.
"Ba ba."
Vừa thấy Thích Triều, chiếc đuôi đang rũ xuống của Hướng Nguyệt lập tức vung vẩy. Cậu chạy tới bên người Thích Triều, vô tình thấy vành tai đỏ bừng của cha. Hướng Nguyệt nghiêng đầu, đôi tai cún trên đầu run run, không hiểu tại sao cha lại như vậy.
Thẩm Du Hi đứng bên hồ, nhìn thoáng qua khuôn mặt Thích Triều. Anh cong môi, lông mi rũ xuống che khuất ý cười trong mắt. Anh phát hiện ra động tĩnh ở phía sau nên mới nói ra mấy lời này, xem ra hiệu quả không tồi.
Thích Triều duỗi tay xoa đầu Hướng Nguyệt, nhìn sang Thẩm Du Hi. Thấy nét nghi hoặc trong mắt anh, Thích Triều mím môi, cuối cùng cũng lên tiếng. "Anh Thẩm, không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên ăn thôi."
"Được."
Thẩm Du Hi dường như không phát hiện Thích Triều kỳ lạ, anh đi tới bên cạnh hắn, dịu dàng mỉm cười.
Thích Triều ở đây từ lúc Thẩm Du Hi nhắc tới búp bê vải.
Thẩm Du Hi cũng không nói gì lạ, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không nghĩ nhiều, thậm chí có thể cười đùa vài câu nhưng từ lúc nghi ngờ anh Thẩm có ý với mình, hắn có hơi mất tự nhiên.
Thích Triều xoa chóp mũi, dẫn mấy búp bê quay về thảm dã ngoại.
Cơn gió mát mẻ thổi qua, nhìn giỏ đồ rồi nhìn sang mấy búp bê đang chờ ăn, Thích Triều đè nén cảm xúc trong lòng mình, trở lại bình thường, xắn tay áo chuẩn bị thức ăn.
Bên kia, Hướng Nguyệt còn đang tự hỏi chuyện cha muốn thay đổi địa vị búp bê là thế nào. Cậu nắm chặt quả bóng, đi tìm Lan Lạc và Li Bạch để xác nhận.
"Có phải cha muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư vì để thay đổi địa vị búp bê không?" Chiếc đuôi của Hướng Nguyệt cụp xuống, ánh mắt nghiêm túc. "Địa vị búp bê thật sự rất thấp sao?"
Hướng Nguyệt lớn lên trong tình yêu thương của cha, lần duy nhất vấp phải khó khăn là khoảng thời gian ở trong mẫu thạch, cậu hoàn toàn không biết thế giới này khắc nghiệt với búp bê như thế nào.
Li Bạch và Lan Lạc nghe được thắc mắc của Hướng Nguyệt, hai búp bê liếc nhau. Li Bạch mím môi, đôi mắt vàng kim ảm đạm. "Rất thấp."
Li Bạch cũng là búp bê được lớn lên trong tình yêu thương nhưng cậu bé từng tham gia thi đấu, xem màn chiếu, đọc nhiều sách, sớm đã không còn ngây ngô như trước. Cậu bé biết mình được ra đời trong tay Thích Triều là may mắn đến nhường nào.
Chuyện Thích Triều muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư Li Bạch và Lan Lạc đã biết từ lâu, song đây là lần đầu tiên hai búp bê nghe nói hắn làm vậy là để thay đổi địa vị của các búp bê.
Tại sao lại có người tốt với búp bê như vậy?
Đầu ngón tay Lan Lạc cào cào sofa, đôi mắt lam tối đi. Búp bê ở Lam Tinh bị coi như công cụ, đồ chơi. Muốn thay đổi suy nghĩ của bọn họ cực kỳ khó nhưng Thích Triều vẫn làm.
Chiếc đuôi đằng sau Hướng Nguyệt nhẹ nhàng vung vẩy, từ biểu cảm của hai búp bê cậu cũng mơ hồ đoán được chuyện này khó đến mức nào. Suy nghĩ của Hướng Nguyệt luôn xoay quanh cha mình, mới nghe tới chuyện này, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn giúp cha. Song cậu cũng biết mình còn thiếu sót nhiều thứ, thậm chí vẫn chưa bằng Li Bạch và Lan Lạc.
"Các anh có thể dạy chữ cho em được không?"
Hướng Nguyệt nói với hai búp bê. "Em muốn giúp cha hoàn thành ước mơ của mình."
Giúp Thích Triều?
Li Bạch và Lan Lạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hướng Nguyệt, dường như nháy mắt đã được khơi dậy ý kiến chiến đấu.
Thích Triều không hay biết chuyện vừa rồi khiến các búp bê trong nhà quyết tâm học hành. Hắn xem thời gian, ước lượng mười phút nữa là có thể ăn cơm liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Thích Triều xoay người thì phát hiện Thẩm Du Hi không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở đằng sau mình.
"Anh Thẩm." Thích Triều đè nén tâm tư của mình, mỉm cười với Thẩm Du Hi, nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác thường. "Còn mười phút nữa là ăn được rồi."
Thẩm Du Hi ừm một tiếng, cùng hắn ngồi trên ghế dài.
Đã nhiều lần ngồi chung với anh Thẩm nhưng lúc này hắn luôn không khống chế được mà chú ý tới anh. Thích Triều buồn phiền mở quang não lên xem.
Mới mở máy mà đã có một loạt thông báo hiện ra, số lượng chấm đỏ tăng lên chóng mặt.
Cinnamon: [Hu hu hu người đàn ông mất tích nửa năm này cuối cùng cũng ngoi lên rồi.]
Pháo hoa bùm bùm: [Đợi mốc cả người, cuối cùng ông lớn cũng mò lên. May mà tui không bỏ cuộc.]
Có chút vui vẻ: [A a a a trời ơi nhanh quá vậy. Thế mà lại tạo ra một búp bê cấp S mới rồi. Chẳng lẽ giờ búp bê cấp S nửa năm có thể xuất hiện một đứa sao?]
Khí chất u hoàng: [Ông lớn chế tạo được hai búp bê cấp S rồi. Đỉnh vãi, nếu mà tham gia Hiệp hội thì đã là thợ chế tác đặc cấp á.]
Mấy bình luận khá thú vị, ánh mắt Thích Triều lộ ra chút ý cười. Hắn chọn vài câu để trả lời, khu bình luận nháy mắt liền vui như Tết, cực kỳ náo nhiệt.
Thẩm Du Hi liếc qua biểu cảm của Thích Triều, khóe môi dần hạ xuống. Hắn biết kiểm soát cảm xúc thật đấy.
Nghĩ vậy, Thẩm Du Hi không nói gì thêm, anh biết mình không thể ép Thích Triều, như vậy chẳng khác gì đẩy hắn ra xa.