Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 86: Thẩm Du Hi Chủ động



Editor: YYone

Gió đêm vào thu lạnh lẽo, giờ này hiếm ai ra khỏi nhà. Thích Triều dừng phi thuyền ở một công viên bỏ hoang, đèn đường cũ kỹ chớp nháy mấy lần rồi tắt hẳn.

Hắn ngồi trên ghế lái thất thần, nhớ lại những chuyện xảy ra từ hôm qua tới nay.

Ban đầu Thích Triều còn định xem như chưa từng xảy ra, cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng thực tế, hắn nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản. Chưa đề cập đến mấy thứ khác, từ sau vụ kia hắn còn quan tâm anh Thẩm hơn, điều này chứng tỏ Thích Triều rất để ý tới anh.

Thẩm Du Hi là người bạn đầu tiên kể từ khi hắn đi tới thế giới này, đương nhiên hắn không thể không để ý. Nghĩ kỹ lại thì đối với chuyện anh Thẩm thích mình, trừ hơi ngượng ngùng thì hình như hắn không hề chán ghét gì cả.

Thích Triều cào cào tóc, phát hiện mình xoắn xuýt suốt chẳng để làm gì. Hắn không ghét anh Thẩm, thậm chí còn có cảm tình với anh. Đã vậy thì hai người cứ thử một lần cũng chẳng sao.

Quả nhiên do chưa từng yêu đương nên mới dây dưa lâu như vậy. Dẫu gì cũng sắp ba mươi rồi, mấy chuyện này vẫn nên dứt khoát một chút.

Anh Thẩm cũng đâu phải thú dữ, anh vừa dịu dàng vừa chu đáo, xinh đẹp lại cao ráo. Nghĩ vậy, Thích Triều cảm thấy không khí trong phi thuyền có hơi nóng. Hắn mở cửa sổ xe để gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trên mặt dần dần giảm xuống, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Nói cho cùng thì tất cả mới chỉ là suy đoán của hắn, Thích Triều còn phải xác nhận thái độ của Thẩm Du Hi nữa, có khi chỉ do hắn hiểu lầm thì sao. Đôi mắt nâu thẫm nhìn qua cửa sổ, quan sát công viên hoang vắng, cân nhắc về khả năng của chuyện này.

Vài giây sau, Thích Triều nhấn nút khởi động. Nếu là hiểu lầm thì dễ rồi, đến lúc ấy vẫn sẽ là bạn bè tốt. Hắn liếm đôi môi khô khốc, cúi đầu nhìn màn hình phi thuyền, tâm trạng dần thả lỏng.

Ở biệt thự, Thẩm Du Hi ngồi một mình trên sofa xem hoạt hình, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Bây giờ là mười một giờ đêm, từ lúc Thích Triều đưa Tam Nguyệt về đã qua bốn tiếng. Bình thường hai mươi phút đủ thừa sức đi một vòng.

Có chuyện gì mà mất tận bốn tiếng, thậm chí còn không trả lời tin nhắn của mình? Ngón tay Thẩm Du Hi gõ lên quang não trên cổ tay, đáy mắt không giấu được chút nôn nóng.

Thẩm Du Hi là người rất thiếu cảm giác an toàn, anh thích giữ đồ của mình bên người, chỉ như vậy anh mới chắc chắn mình sẽ không làm mất chúng. Đặc biệt là những thứ sắp thuộc về anh nhưng tạm thời vẫn chưa càng khiến sự âm u trong lòng anh dần dần lan ra.

Quả nhiên Thích Triều ảnh hưởng rất lớn tới anh.

Thẩm Du Hi rũ mi, ánh mắt u ám. Anh ghét việc không thể khống chế được cảm xúc, song giờ anh không thể buông tay. Đã vậy thì trực tiếp khóa chặt Thích Triều ở nơi không có ai biết là được, như thế hắn sẽ chẳng thể rời khỏi anh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhân vật chính trong phim hoạt hình cười nói ồn ào, trái ngược với sự im lặng kỳ lạ trong phòng khách. Thẩm Du Hi cúi đầu, bình tĩnh nhìn quang não tối đen, mái tóc vàng rũ xuống. Trong mắt những người không hiểu chuyện gì thì trông người đàn ông tóc vàng này có hơi buồn bã. Khi Thích Triều từ bên ngoài về, vừa lúc thấy cảnh này.

Giờ hắn mới nhớ mấy tiếng trước bình luận trên mạng quá nhiều, thông báo cứ liên tục tinh tinh, mà Thích Triều đang bận nghĩ về quan hệ của mình và anh Thẩm nên đã tắt âm quang não, bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Hỏng bét.

Bàn tay cầm quang não của Thích Triều run run. Lúc Thẩm Du Hi nhìn qua, hắn lập tức thẳng người, chân thành giải thích. "Anh Thẩm, em tắt âm quang não chứ không phải cố ý không trả lời tin nhắn."

Mới dứt lời Thích Triều đã thấy câu này sai sai, nghe thế nào cũng giống đang nói dối.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi cong cong, anh nghiêng đầu, tóc vàng rũ xuống bên vai, khóe môi nhếch lên, đôi mắt lam hệt như biển rộng, dường như đối phương nói gì anh cũng sẽ tin tưởng. "Ra là vậy. Vì cậu không trả lời nên tôi lo cậu gặp phải chuyện gì."

Giọng anh nhẹ nhàng như gió xuân, không nhanh không chậm, mang theo chút ý cười thả lỏng làm tai Thích Triều ngứa ngáy. Hắn giơ tay xoa xoa vành tay, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du Hi, định thử anh.

"Muộn vậy anh Thẩm vẫn chưa ngủ là vì đợi em về sao?" Thích Triều suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Ừm." Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gật đầu, không phủ nhận. Độ cong khóe môi anh không đổi, song nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngón tay anh đang nghịch quang não trên cổ tay, muốn dùng cách này để giữ bình tĩnh. Môi mỏng của anh hé mở. "Cậu về muộn là do có chuyện gì à?"

Ánh mắt Thẩm Du Hi dừng trên mặt Thích Triều, giống như muốn xem hắn nói thật hay không.

"Không có gì. Em nói chuyện với tụi Thích Phong, Thích Diệp với Đồ Trang một lúc." Thích Triều không nói thật với Thẩm Du Hi, dẫu sao hắn vẫn chưa biết anh Thẩm có thích hắn thật hay không. Nếu để lộ quá nhiều, đến lúc mà là hiểu lầm thật thì hai bên đều sẽ xấu hổ.

Đôi mắt lam của Thẩm Du Hi híp lại, đương nhiên phát hiện đối phương đang giấu diếm gì đó.

Thích Triều lừa anh.

Lông mi Thẩm Du Hi run run, ngón tay đang cào cào cổ tay khựng lại, vài giây sau, anh siết chặt tay.

Trước đó Thích Triều đã đưa Tam Nguyệt về nhà nhưng trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì, lúc rời đi lại xảy ra chuyện gì mà Thích Triều nảy ra ý định giấu diếm anh. Chuyện này làm lý trí của Thẩm Du Hi dần dần bị gặm nhấm, sự buồn bực trong lòng càng ngày càng nhiều.

"Mọi người đã nói chuyện gì thế?" Đôi mắt lam của Thẩm Du Hi cong cong, dường như anh chỉ thuận miệng hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là chuyện học hành của tụi nó thôi."

Thích Triều đáp.

Chỉ mỗi việc học mà nói tận bốn tiếng? Nụ cười của Thẩm Du Hi càng thêm rạng rỡ, lông mi che khuất sự âm u trong mắt.

Anh khoác lên mình dáng vẻ dịu dàng, dùng thủ đoạn trước đây chưa từng sử dụng vì muốn Thích Triều trở thành người của anh chứ không phải để hắn lừa gạt anh.

Thẩm Du Hi biết Thích Triều rất quan tâm tới anh nhưng tốc độ còn quá chậm. Chậm đến mức anh dần không khống chế được mà muốn nhốt Thích Triều dưới tầng hầm của mình. Anh thở ra một hơi, cố bình tĩnh lại, song cơn giận vì bị lừa dối đang đốt cháy lý trí của anh. Thậm chí anh còn khó mà giữ được vẻ dịu dàng thường ngày.

Anh hiểu bây giờ mình không thể phát tiết cơn giận vì Thích Triều không thuộc về anh.

Không thuộc về anh?

Đầu ngón tay Thẩm Du Hi khựng lại, hướng mắt nhìn Thích Triều. Đột nhiên anh cảm thấy mình thật ngu xuẩn, đã chủ động một lần rồi thì thêm lần nữa cũng chẳng sao, miễn là khiến hắn thuộc về anh là được. Ánh mắt Thẩm Du Hi lóe lên tia u ám, chỉ cần Thích thuộc về anh, cho dù hắn định phản bội anh, anh cũng có lý do để giữ chặt hắn bên người.

Thẩm Du Hi ôn hòa nói. "Cậu bàn chuyện học tập với họ sao? Nhưng mà tại sao tôi lại cảm thấy cậu đang lừa tôi?"

Thích Triều khựng lại, không hiểu sao có chút chột dạ. Hắn đang định nói gì đó thì Thẩm Du Hi đột ngột túm chặt rồi đẩy ngã hắn. Thích Triều còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Du Hi đã ngồi trên bụng hắn.

"Cậu đang chột dạ à?"

Thẩm Du Hi giữ chặt hai tay Thích Triều, đè lên tay vịn sofa trên đỉnh đầu hắn. Anh hơi cúi người, đôi mắt lam nhìn chằm chằm Thích Triều.

"Em có thể giải thích."

Thích Triều hơi lúng túng.

Mái tóc vàng mềm mại rủ xuống, đuôi tóc khẽ lướt qua má Thích Triều. Khoảng cách giữa hai người cực gần, mắt đối mắt, dường như có thể cảm nhận được cả hô hấp nóng rực. Thích Triều nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Du Hi vang lên. "Em biết anh thích em đúng không?"

Lúc bị đẩy ngã, Thích Triều hiểu rằng đã lớn chuyện rồi. Hắn thật sự không biết câu nào của mình khiến Thẩm Du Hi nhận ra điều không đúng, nhưng chuyện nói dối thì hắn không thể thanh minh được. Nghe Thẩm Du Hi trực tiếp bày tỏ tình cảm, con ngươi của Thích Triều hơi giãn ra, Thích Triều không hiểu Thẩm Du Hi nói vậy là có ý gì. Hắn liếm đôi môi khô khốc, mấy giây sau mới ừm một tiếng.

Thẩm Du Hi cúi đầu, lông mi dài che khuất cảm xúc khó đoán, mơ hồ lộ ra nét buồn bã. Đôi môi mỏng run lên. "Nếu em biết anh thích em thì đừng lừa gạt anh nữa được không?

Từ trước đến giờ Thẩm Du Hi luôn thể hiện dáng vẻ trưởng thành, tao nhã trước mặt Thích Triều, nhưng lúc này trông anh lại có chút yếu đuối, giọng nói run run và đôi mắt đào hoa mờ mịt hơi nước khiến tim Thích Triều thắt lại.

Nhận ra bàn tay nắm cổ tay mình cũng đang run, Thích Triều không nhịn được mà đau lòng. Hắn cất giọng trầm thấp, mang theo sự vội vàng. "Em không lừa anh. Em nói thế vì sợ anh sẽ lo lắng. Em về muộn như vậy là do ngồi trong phi thuyền suy nghĩ."

Đôi mắt lam nhìn chằm chằm Thích Triều, giống như đang xác nhận lời hắn nói là thật hay giả. Vài giây sau, anh hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng theo động tác của anh mà khẽ lướt qua má hắn.

"Thật sao?"

"Ừm. Em không lừa anh đâu."

Cánh tay Thích Triều không nhịn được mà nhúc nhích, hơi muốn gãi mặt mình. Thật ra tay Thẩm Du Hi đè lên tay hắn không nặng, Thích Triều chỉ cần dùng sức là có thể đẩy ra, nhưng trong tình huống này, hiển nhiên hắn sẽ không làm vậy.

Thích Triều ngẩng lên nhìn Thẩm Du Hi, bốn mắt chạm nhau. Hắn ngập ngừng hỏi. "Anh Thẩm nói thích em là theo ý kia sao?"

Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, Thích Triều hỏi câu này nghĩa là anh đã thành công rồi. Anh buông tay Thích Triều, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt lông mày của hắn, dần dần trượt xuống, cuối cùng lướt qua bờ môi. Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều, nhẹ giọng. "Em nghĩ thế nào?"

Lúc nói bốn chữ này, âm cuối của anh dường như hơi run rẩy. Thích Triều cảm nhận đầu ngón tay của đối phương, nghe anh đáp, bên tai cứ như thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Thích Triều đối mặt với Thẩm Du Hi, mấy giây sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Em cảm thấy đúng rồi."

Thẩm Du Hi bị sờ vào chỗ hiểm, cơ thể cứng đờ, song khi nhận ra người chạm vào mình là ai liền thả lỏng. Anh thuận theo lực của đối phương mà từ từ nằm xuống, tì trán vào bên vai Thích Triều, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và hơi thở nóng rực của đối phương.

Bọn họ không lên tiếng, nhưng từ cuộc trò chuyện vừa rồi đến hành động hiện tại thể hiện rằng mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi.

Thẩm Du Hi biết từ giây phút này, Thích Triều đã thuộc về anh. Anh rũ mi, như một đứa trẻ ôm lấy món đồ mình yêu thích mà nắm chặt cổ áo Thích Triều, đầu ngón tay vì dùng sức nên có hơi tái nhợt.

Nếu đã thuộc về anh rồi thì cả đời này cũng chỉ có thể là của anh, mãi mãi không thể rời xa.

Thích Triều chậm rãi vuốt tóc Thẩm Du Hi, hắn cảm thấy từ lúc vào nhà đến giờ cứ như đang mơ. Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đang nằm trên mình, Thích Triều khựng lại, lúc này hắn mới nhận ra không biết anh đã dựa vào người mình ngủ từ bao giờ.

Thẩm Du Hi có vẻ rất mệt, mới nằm xuống chưa đầy năm phút đã ngủ mất, rõ ràng vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ chất vấn hắn. Đôi mắt nâu sâu thẳm của Thích Triều ánh lên ý cười.

Hắn từ từ dịch Thẩm Du Hi ra khỏi người, nhận ra anh vẫn luôn nắm chặt cổ áo mình liền dừng lại. Thích Triều nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của anh ra, cẩn thận bế anh về giường.

Trước khi rời đi, Thích Triều thất thần ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Thẩm Du Hi. Thẩm Du Hi rất để ý việc hắn che giấu anh. Thích Triều cào tóc, tính ngày mai sẽ nói rõ với Thẩm Du Hi rồi quay người rời phòng.

Sáng hôm sau, Thẩm Du Hi mờ mịt mở mắt. Ngón tay anh khựng lại, giống như nhớ ra chuyện gì đó, híp đôi mắt lam. Anh hơi ngạc nhiên, thế mà anh lại ngủ trên người Thích Triều.

Anh tin tưởng người đàn ông đó đến vậy sao?

Thẩm Du Hi mím môi, song có lẽ vì Thích Triều đã là người của anh nên dù biết thì tâm trạng anh cũng không bị ảnh hưởng.

Lúc xuống tầng, Thẩm Du Hi nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bếp, đôi mắt đào hoa cong cong, có lẽ do vật sở hữu lại tăng thêm khiến trong lòng anh sinh ra cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Đang chuẩn bị vào bếp gặp Thích Triều thì chuông cửa biệt thự đột nhiên vang lên. Thẩm Du Hi dừng bước, chuyển hướng đi ra chỗ huyền quan. Quan sát hai người đàn ông lạ mặt qua màn hình, vẻ mặt dịu dàng của anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt Thẩm Du Hi dừng trên phù hiệu ở tay áo hai người đó, đó là thứ chỉ có nhân viên của Hiệp hội mới có thể đeo. Bọn họ thật sự muốn tranh giành đồ với anh à?

"Bên ngoài là ai thế?"

Thích Triều đi ra từ phòng bếp, thấy Thẩm Du Hi đứng im liền nghi hoặc, cất tiếng hỏi.

"Không có gì."

Biểu cảm của Thẩm Du Hi ôn hòa, đôi mắt đào hoa đong đầy tình cảm. Anh nhẹ nhàng đáp. "Anh cảm thấy hai người ngoài kia có hơi kỳ quái."

Kỳ quái?

Thích Triều nhìn thoáng qua, chắc do ảnh hưởng từ ấn tượng ban đầu của Thẩm Du Hi nên hắn cũng thấy bộ dạng hai người này lấm la lấm lét, trông không giống người tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.