Chu Hiểu Nam ngồi trên giường nói với Mạch Thu đang chải đầu trước gương.
"Hừ hừ, Đúng vậy! Cảnh cáo tớ sau này cách xa động vật giống đực xong cái là rời đi luôn, ngay cả cái bóng cũng chả nhìn thấy đâu."
"Ha, cái này bình thường mà. Lấy ba tớ làm ví dụ đi: mẹ tớ mà hơi mặc đẹp một chút là ba có thái độ luôn. Ba đúng là vừa hẹp hòi vừa không hiểu phong tình. Đúng là một ông lão phong kiến! Mẹ tớ nói ý mà: làm lính ai cũng vậy đó."
Chu Hiểu Nam vừa nói vừa đảo mắt xem thường, "Cho nên sau này tớ không thèm làm quân tẩu đâu. Tìm một anh chàng về làm quân phu cũng hay mà, ha ha"
"Cậu muốn tham gia quân ngũ à?"
"Nhất định sẽ như vậy, tớ đặc biệt muốn làm hải quân! Còn cậu thì sao, vẫn chưa nghĩ xong à?"
"Tham gia quân ngũ vậy." Mạch Thu đáp
Sau khi nghe xong, Chu Hiểu Nam trợn to cả hai mắt, "Không phải chứ? Thế là ai trước kia đã từng nói ‘có đánh chết cũng không chịu cái loại tội này’ hả?"
Mạch Thu cười cười, "Dù sao thì tớ cũng chẳng thực sự có hứng thú với ngành nào cả. Ba tớ vẫn luôn mong muốn tớ vào quân đội, như vậy cũng hay, ít nhất lúc điền nguyện vọng sẽ tránh được một cuộc chiến tranh cấp thế giới."
"Thôi đi, chẳng phải vì Cố đại soái nhà cậu chắc."
"Hắc hắc, thật ra đó cũng là một phần nguyên nhân. Chẳng lẽ cậu không biết rằng theo đuổi cái bóng của người mà mình yêu nhất là một chuyện rất hạnh phúc à"
"Thu hồi vẻ háo sắc điên cuồng của cậu đi!" Chu Hiểu Nam tặng cho đầu Mạch Thu một cú thật mạnh, sau đó lại tóm lấy tóc Mạch Thu, "Mà này, tóc cậu dài vậy rồi sao còn chưa đi cắt?"
"Trước nay không phải tóc cậu vẫn ngắn sao, tự nhiên lại muốn nuôi dài ?"
"Cố đại soái nói tớ để tóc dài nhìn xinh hơn."
"Thật hả? Hoàn cảnh lúc ấy ra sao?"
"Lúc ấy à, anh ấy vuốt tóc tớ, nhỏ giọng thì thầm ‘ Tiểu Thu này, nuôi tóc dài đi, anh thích dáng vẻ em khi để tóc dài ’, đúng là có hình tượng của tình yêu!"
"Yêu cái đầu cậu ấy, ghê chết đi được!" Chu Hiểu Nam xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, "Nhưng Tiểu Thu này, tớ không phản đổi cậu và anh Cố thành đôi, đù sao đó là do cậu thích, kết quả như thế nào tớ cũng sẽ vui mừng thay cho cậu. Nhưng cậu cũng không thể bởi vì anh ấy thích mà thay đổi bản thân mình đâu. Vả lại. . . .tớ cứ cảm thấy cậu và anh ấy đến với nhau là quyệt định quá vội vàng. . . "
"Tớ hiểu chứ, " Mạch Thu đứng dậy từ chiếc ghế trước bàn trang điểm, ngồi xuống bên cạnh Chu Hiểu Nam, "Không thể vì tình yêu mà thay đổi bản thân mình đến chính mình cũng không nhận ra, nhưng có đôi khi là do không tự chủ được. Biết anh ấy thích người xinh đẹp thùy mị, tớ sẽ bớt ồn ào đi; biết anh ấy thích ăn món gì, thích chơi trò gì, tớ sẽ đi thử một lần. . . cũng giống như chuyện vào học trong quân đội vậy, là đột nhiên rất muốn trải nghiệm đôi chút về cuộc sống nhiệt huyết anh ấy đã từng trải qua thôi."
"Cơ mà, không phải tớ muốn làm cậu thất vọng đâu nhưng tế bào vận động kém cỏi của cậu có thể làm lính được không?"
Mạch Thu đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên bị nghẹn, bất đắc dĩ nói với Chu Hiểu Nam: "Cậu không thể ít làm tớ nhụt chí một chút được à? Dành thêm thời gian tập luyện là được chứ gì!"
"Cái tớ nói là sự thật rõ ràng, có điều, Tiểu Thu, cậu thích anh Cố đến vậy sao? Tớ thực sự không nghĩ là đến mức độ này đâu."
"Ừm, đến tớ còn chẳng ngờ nữa là. Trước đây rất lâu chỉ là sùng bái thôi, tiếp theo lại biến thành một loại mong muốn, tới hiện tại, ha ha, phải là rất thích rất thích rồi ấy chứ!"
Chu Hiểu Nam vỗ vai Mạch Thu, sau đó ôm bụng cười lăn cười lộn. Mạch Thu nhìn cô bạn đang lăn qua lộn lại trên giường mà hắc tuyến giăng đầy đầu. Rõ ràng là cô đang nghiêm túc nói chuyện mà, được không vậy?
Mạch Thu nhìn bộ dạng quằn quại của Chu Hiểu Nam, cuối cùng bản thân cũng cười rộ lên, còn đạp nhẹ vào mông của Chu Hiểu Nam, "Đồ điên nhà cậu!"
Sau đó cô nằm xuống bên cạnh Chu Hiểu Nam, nhìn trần nhà nói: "Thật ra tớ chưa bao giờ nghĩ tới việc Cố Lãng có thực sự thích tớ không, có thể ‘vụng trộm’ với anh ấy là tớ vui rồi, chứ tớ lười phải suy nghĩ được mất lắm. Tớ chỉ muốn theo phía sau anh ấy, bước theo cái bóng của anh, vậy chẳng tốt hay sao?"
"Tiểu Thu này, cậu như vậy tớ không quen đâu. . . không động kinh mà tỏ ra uyên thâm ý. . . ."
Sau hồi lâu yên tĩnh, Mạch Thu lật người đè lên trên Chu Hiểu Nam, "Cậu không phá hoại không khí là không chịu được phải không? Grừ, tớ đè chết cậu! ! !"
Hai tháng sau, Mạch Thu chào đón kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của thời cấp 3. Năm đầu vẫn chưa phân khoa văn và tự nhiên nên kiểm tra lần lượt cả 9 môn. Lần này cây mạ non – tương lai của tổ quốc – bị kiểm tra đến mệt lử, may mà nhà trường nhân đạo cho bọn nhỏ năm nhất nghỉ hai ngày
Ăndđlqđ xong cơm tối, rốt cuộc Mạch Thu có thể tỉnh táo lại nằm ượt trên giường. Cô hạnh phúc lăn mấy vòng rồi lấy điện thoại ra gọi cho Cố Lãng.
"Alo?"
Đường truyền kết nối, giọng nói của Cố Lãng truyền đến từ cái loa khiến Mạch Thu say mê híp mắt lại: giọng Cố đại soái nhà cô vẫn luôn dễ nghe, nhiều từ tính, đầy hấp dẫn! ! !
"Một phút, Cố Lãng à, tốc độ nghe điện thoại càng ngày càng nhanh nha, gia có thưởng!"
"Có thưởng à, thưởng cái gì?"
"Được sói nhà họ Mạch cắn được không?"
"Ha ha ha . . . " trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Cố Lãng. Mặt Mạch Thu lúc xanh lúc đỏ.
—— chết cha, bình thường ăn nói lung tung với Chu Hiểu Nam đã quen, nay thành phản xạ có điều kiện rồi, lần này thảm rồi. Mạch Thu rơi lệ, mặc dù cô hơi động kinh chút, nhưng vẫn rất rụt rè nha!
"Khụ khụ, chuyện là, Cố Lãng, ngày kia em không phải đi học!"
"Ồ, chúc mừng."
"Gần đây có chiếu một bộ phim điện ảnh rất hay. . . ."
"Muốn đi xem à?"
"Ngày kia em nghỉ học. . . . "
oooooo
"Vậy ngày kia chúng ta đi xem." Một lát sau, giọng Cố Lãng truyền đến, "Mấy giờ?"
"Ba giờ chiều!" Mạch Thu vui vẻ trả lời, đứa bé này đúng là càng ngày càng giác ngộ!
"Được, ngày kia ở nhà chờ anh."
"Vâng, ngày kia anh có thời gian mà!"
"Không phải Tống Dụ đã sớm nói cho em biết rồi sao?"
oooooo
Đúng vậy, Mạch Thu rất ít khi gọi điện cho Cố Lãng vì sợ quấy rầy đến anh. Đại đa số thời điểm chỉ gửi tin nhắn thôi, còn lúc thật sự muốn liên lạc sẽ hỏi Tống Dụ lịch trình của Cố Lãng trước. Cô hỏi chẳng quản trời sáng hay tối làm cho Tống Dụ muốn phát điên.
oooooo
Ngày hôm sau, sáng sớm Mạch Thu đã thức dậy, chạy sang nhà hàng xóm lôi Chu Hiểu Nam – vẫn đang say giấc nồng – ra ngoài.
"Tớ bảo này Tiểu Thu, hôm nay cậu làm sao vậy, uống nhầm liều thuốc kích thích à?"
"Ha ha, he he, ngày mai chị cô muốn đi hẹn hò!"
"Ớ?" Chu Hiểu Nam lập tức trừng to đôi mắt mơ màng, hết sạch buồn ngủ, "Thật à? Cố đại soái hẹn cậu sao?"
"Hắc hắc, Đúng vậy nha, đúng vậy nha." ( không biết xấu hổ. . . .) Mạch Thu cười vô cùng rạng rỡ, "Cho nên hãy cùng chị cô đi mua mấy bộ quần áo mới nào!"
"Đương nhiên rồi!" Chu Hiểu Nam ra vẻ ‘anh em tốt’ vỗ vai Mạch Thu, "Nhưng bây giờ trừ cô quét rác ra, ngay cả một người đi đường cũng không có, có cửa hàng nào mở cửa sớm như vậy đâu? Đồ điên này!"
Cơn gió lạnh se sẽ thổi qua, hai người quanh đi quẩn lại trên đường một lúc lâu, cuối cùng không chịu mà được chạy vào một quán sữa đậu nành. Hai người mỗi người bê một bát, uống từng hớp một.
"Haiz, haizzzz, tôi tạo cái nghiệt gì mà mới sáng sớm ra đã bị kẻ điên lôi ra ngoài hứng gió lạnh thế này!" Chu Hiểu Nam hung hăng cắn một miếng bánh quẩy.
Chậm rãi ăn sáng xong, đại đa số cửa hàng cũng đã mở cửa. Bởi vì không phải ngày cuối tuần nên thời gian mở cửa khá sớm, trong cửa hàng tổng hợp có ít khách hàng, không cần chen lấn với cả đám đông, thực sự rất hợp ý Mạch Thu.
Hai người đi mua sắm cả buổi sáng cuối cùng xách theo túi lớn túi nhỏ đi ra. Mạch Thu thở phào một hơi: đi mua sắm đúng là một công việc tiêu hao thể lực!
"Tớ bảo này Tiểu Thu, " Chu Hiểu Nam ở bên cạnh sắc mặt đã biến xanh: "Đây là bộ cậu muốn mặc để ngày mai đi hẹn hò à?" Chu Hiểu Nam chỉ vào chiếc áo lông cồng kềnh nói.
"Đúng vậy, hai cái ở nhà cũ rồi."
"Cậu đùa à, có ai đi hẹn hò mà bọc mình lại như gấu bao giờ không hả? Tớ còn tưởng cậu sẽ mua một cái áo khoác ngoài, ăn mặc đẹp thay đổi phong cách, lấy sắc dụ Cố đại soái nhà cậu cơ!"
"Tiểu Nam! Cậu nói xem, tớ và Cố Lãng đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, bộ dạng đáng sợ nào mà chưa từng nhìn qua, có cần thiết phải làm nó trở nên nghiêm trọng vậy không?"
Chu Hiểu Nam "Xí" một tiếng, "Lấy cớ, đều là lấy cơ. Cậu cứ tìm lý do đi. Nói thẳng ra là không phải do cậu lười sao? Quần áo thể thao, áo rét đều là áo đồng phục học sinh, mặc mấy kiểu váy bò thì chết à. Bao nhiêu thời gian quý báu bị cậu làm phí hết!"
"Mặc thoải mái là được rồi. Hơn nữa, không phải cậu nói rằng đừng vì Cố Lãng mà đánh mất chính mình sao, sao giờ lại khuyên tớ thay đổi, muốn tớ bước chân vào con đường thục nữ thế. . . "
"Được được, tớ nói không lại cậu, " Chu Hiểu Nam liếc Mạch Thu một cái, ngay sau đó lại bật cười, "Ngày mai hẹn hò thuận lợi nhá, xong rồi về nhớ báo cáo."
"Dạ! Tiểu nhân nhất định sẽ báo cáo chi tiết!"
oooooo
Hai người nói cười đi đến trạm xe buýt, tiếng cười mang theo hơi thở thanh xuân văng vọng cả con đường, trên mặt ai cũng rạng rỡ, dường như cũng là ‘tâm trạng khi yêu’ đã từng có trong hồi ức. . . .
Tác giả có lời muốn nói: suy nghĩ rất lâu sau đó vẫn quyết định tiếp tục viết thêm. Dù sao cũng là lần đầu tiên, mặc kệ viết như thế nào cũng muốn cố gắng hết sức. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi, và cũng rộng lượng với tốc độ viết văn của tôi.