Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 23: Giông tố sắp tới (1)



Mạch Thu ở lại quê mấy ngày rồi sau đó trở về thành phố B cùng Cố Lãng. Mặc dù kỳ thi tốt nghiệp đã kết thúc nhưng vẫn còn một vài công tác phải làm, ví dụ như đánh giá điểm.

Mặc dù phải có kết quả thành tích trước rồi mới điền nguyện vọng, nhưng việc đánh giá điểm trước cũng quan trọng không kém, vì khi đánh giá điểm bạn có thể biết đại khái khả năng của mình, qua đó sẽ có nhiều thời gian chọn trường hơn.

Hôm đánh giá điểm, Chu Hiểu Nam cũng cầm tờ tiêu chuẩn chạy đến lớp Mạch Thu, ba người cùng ngồi chung một chỗ.

Tính ra tổng điểm, Mạch Thu thở phào một hơi: nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội khẳng định không thành vấn đề.

"Ha hả, nhìn cái mặt cậu kìa, cầm chắc thi đỗ rồi chứ gì." Chu Hiểu Nam cũng đánh giá xong, quay sang nói với Mạch Thu.

"Ha, cũng gần như vậy, cậu thì sao?"

Chu Hiểu Nam giơ ngón tay cái với cô, hai người nhìn nhau bật cười.

"Nói như vậy, chắc chúng ta sẽ được học cùng trường đó." Chu Hiểu Nam vui mừng nói.

"Các cậu. . . muốn đăng ký trường nào thế?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Trường quân đội ấy."

"Cái gì? Các cậu muốn làm quân nhân à?"

"Tất nhiên rồi, chúng tớ cũng là con của quân nhân mà. Nhưng mà. . .so với làm quân nhân ý hả, Tiểu Thu còn có hứng thú làm quân tẩu hơn. Đúng không, Tiểu Thu?"

"Làm quân tẩu và làm quân nhân có gì liên quan à?" Địch Tinh Thần nghi ngờ hỏi.

"Chắc chắn là có rồi! Quân tẩu cũng là một kỹ thuật đó: đầu tiên phải xâm nhập nội bộ tìm hiểu tình hình quân địch mới đột kích được chứ!" Chu Hiểu Nam cười trêu.

"Này, cái đứa chuẩn bị tìm quân phu nào đó kia. . . " Mạch Thu - vốn định giả chết - rốt cuộc lên tiếng, "Chẳng phải cậu cũng muốn làm quân tẩu à? Chẳng bằng bây giờ cậu trói lấy một bạn nam trong lớp tớ đi, để tránh sau này lại không tìm được đối tượng thích hợp. Hay là. . . " Mạch Thu cười cực kỳ xấu xa "Lão đại theo Tiểu Nam đi, dù sao cũng quen biết lâu rồi, như vậy sẽ thân càng thêm thân hơn một chút."

"Bốp" , "Bốp" . . . . Mạch Thu bị . . . .đập hai nhát vào đầu. . . .

oooooo

Cuối tháng sáu, cuối cùng cũng có điểm. Bởi vì đúng lúc đồng chí Mạch Tử Kiệt có chuyện đi ra ngoài, vì vậy nhiệm vụ vĩ đại đầy vinh quan này liền dành cho chính bạn Mạch Thu.

Mở website tra điểm rad'đ'l'q'đ, khi thấy điểm số còn cao hơn nhiều so với dự đoán thì Mạch Thu hạnh phúc kéo mẹ Cố xoay mấy vòng liền, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Hôm nay Cố Lãng ở nhà. Cô muốn đích thân nói chuyện vui này cho anh biết!

Chạy đến cửa nhà họ Cố, Mạch Thu ổn định lại hơi thở, đang định ấn chuông thì phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa đi vào, lầu một phòng khách trống rỗng. Mạch Thu biết ngay rằng: Cố Lãng chắc hẳn ở lầu hai.

Mạch Thu đột nhiên có một ý nghĩ xấu xa. Cô cười trộm, tháo giày ra, chân trần rón rén đi lên lầu hai. Cô khe khẽ đẩy cửa phòng Cố Lãng đi vào, bên trong không có một bóng người, trừ chiếc điện thoại vẫn lóe sáng thông báo trên tủ giường.

Mạch Thu cầm điện thoại di động lên, quét mắt nhìn dãy số phía trên. Cô khẽ cau mày: mấy con số này. . . nhìn quen lắm. . .thôi, cứ đi tìm Cố Lãng để anh ấy nghe điện thoại đã, nói không chừng là chuyện quan trọng thì sao.

Mạch Thu cầm điện thoại di động đi ra ngoài đi thẳng tới trước cửa phòng sách. Theo như cô biết: nếu như Cố Lãng không ở trong phòng thì khả năng cao là sẽ ở đây.

"Chắc cậu vẫn chưa nói với Tiếu Thu."

Tống Dụ? Bàn tay đang định gõ cửa của Mạch Thu dừng tại giữ không trung. Nói với cô? Nói gì cơ? Mạch Thu bỏ tay xuống, yên lặng đứng bên ngoài.

"Ừ . . . "

"Coi như tên nhóc nhà cậu vẫn còn có chút lương tâm. Lâu ngày tiếp xúc, tớ thấy cô bé chẳng có mắt nhìn gì hết. Có lẽ chuyện đó không liên quan gì đến cô bé ấy."

Tống Dụ dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cậu nên nhanh chóng chia tay với cô bé đi, dù sao cũng đâu phải thật sự thích người ta, chỉ là muốn cô bé đau lòng thôi. Nếu như chuyện kia thật không phải do cô bé làm há chẳng phải cậu lừa bịp người ta à."

Đầu óc Mạch Thu như muốn nổ tung, cả người cô trở nên lảo đảo sắp ngã. "Không thật sự thích" , "khiến cô đau lòng" - hai câu này khiến Mạch Thu cảm thấy máu toàn thân sôi trào mãnh liệt.

Những câu đằng sau cô nghe cũng chẳng rõ trừ câu nói của Tống Dụ: "Cố Lãng, Tiếu Nhã đã trở lại rồi, cậu biết chưa?"

Tiếu Nhã . . . bạn gái cũ của Cố Lãng – nhân vật mà Mạch Thu vẫn tránh không nhắc đến trước mặt Cố Lãng – đã sắp xuất hiện trở lại trong cuộc sống của anh ấy rồi sao?

Đúng lúc ấy thì đèn báo điện thoại của Cố Lãng lại sáng lên. Mạch Thu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngón tay hơi run rẩy ấn nút nghe. Cô im lặng đặt điện thoại bên tai.

Từ trong loa truyền đến một giọng nữ dịu dàng dễ nghe. Cô ta mềm mại nói: "Lãng . . . em đã trở về rồi. . . ."

Mạch Thu đột nhiên tắt cuộc gọi. Cô nhắm mắt lại. Cô không lầm, quả nhiên là số điện thoại của cô gái kia.

"Thiên sứ . . . . " Mạch Thu cười khổ. Sắp bay tới thiên đường rồi còn muốn trở lại trần thế làm gì?

Mạch Thu xóa nhật ký cuộc gọi, cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, xuống lầu đi giày vào rồi xoay người rời đi.

oooooo

Sau khi rời khỏi nhà Cố Lãng, Mạch Thu lấy điện thoại di động ra, do dự một hồi sau đó nhập số.

Rất kỳ quái, đối với người ngoại trừ nhớ số điện thoại của ba mẹ và Cố Lãng - có lúc ngay cả số của mình cũng nhớ nhầm - như Mạch Thu lại nhớ rất rõ ràng số của tình địch. Chuyện này. . . được xem như là thiên tính của con gái à?

Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu, truyền tới là giọng nói dịu dàng giống với khi nãy.

"Chị là Tiểu Nhã."

"Đúng vậy . . . xin hỏi cô là. . ."

"Mạch Thu. Tôi nghĩ chị biết tôi là ai."

"Đúng. Cô là cô bạn gái nhỏ bây giờ của Lãng."

Tay Mạch Thu từ từ nắm chặt, "Nếu như có thể chúng ta hãy gặp mặt nói chuyện đi."

Không phải tuyên chiến! Cô vẫn chưa rảnh rỗi đến nỗi đi thảo luận với một người con gái khác về vấn đề người đàn ông có thuộc về mình hay không.

Chỉ là còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ, ví dụ như "Chuyện kia" rốt cuộc là chuyện gì. Cô không hề cảm thấy mình đã làm chuyện gì có lỗi với Cố Lãng cả. Cô nghĩ Tếu Nhã. . . . .cũng biết khá nhiều như Tống Dụ.

"Tất nhiên. . . . "

"4 giờ tại Starbucks đối diện khu thương mại quốc tế. Tôi sẽ chờ chị ở đó."

Mạch Thu nói xong, liền cúp máy một cách dứt khoát. Sau đó ngửa đầu lên trời một góc 45o, âm thầm tự đắc: khí thế mới khi nãy. . .mình quả nhiên có tiềm chất cao quý! ! !

Màn đêm lại một lần buông xuống. Những đám mây tụ lại thành hàng trong màn đêm đen như thể càng tôn thêm vẻ kỳ quái. Trời vô cùng ảm đạm: không trăng cũng chẳng có sao.

Mạch Thu chán nản đi trên đường. Bóng hình cô đơn của cô chẳng hề hợp với không khí chợ đêm náo nhiệt.

Mạch Thu hờ hững nhìn từng khuôn mặt tươi cười xung quanh mà than thở: quả nhiên, cô vẫn bị đau lòng.

Mạch Thu cảm giác có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không thể quên được buổi chiều ngày hôm nay. Tiếu Nhã . . .vào cái giây phút đầu tiên khi cô nhìn thấy chị ta cô đã biết mình đã thua một vố lớn.

Không liên quan gì đến diện mạo mà là một mái tóc dài tung bay, cả người toát lên phong cách của thục nữ - giống như mình đã vì Cố Lãng thích mà yêu cầu bản thân thay đổi. Cô nhìn lại mình: hình như trong nháy mắt cô đã biến thành loại hàng nhái kém chất lượng.

Mạch Thu chợt nhớ tới buổi tối hôm ở công viên ngày đó. Tất cả đều bắt đầu từ đêm ấy. Cố Lãng nói họ quen nhau đi, cô đã hớn hở đồng ý, nhưng cô không biết rằng trước đó, dưới sự cưỡng ép của mẹ Cố mà Cố Lãng – dù cho ‘dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng’ – phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Tiếu Nhã.

Mà Mạch Thu cô cũng chỉ là một thứ đồ bị lôi ra để ‘giận chó đánh mèo’ mà thôi. Đúng trong khoảng thời gian đó, lúc mà cô biết trong điện thoại của Cố Lãng vẫn còn lưu số điện thoại của Tiếu Nhã thì mẹ Cố cũng liền biết.

Còn có chuyện Cố Lãng và Tiếu Nhã chia tay cũng xảy ra không lâu sau lần Mạch Thu đi dạo phố vô tình gặp họ.

Thế rồi sao? Mạch Thu đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời than thở: cô còn chưa làm bất kỳ chuyện xấu xa nào mà đã bị chụp ngay cái danh hiệu ‘nhân vật nữ hy sinh’ cẩu huyết như trong truyện là sao hả?

Mạch Thu mang tâm trạng rối bời trở về nhà. Cô móc chìa khóa ra mở cửa. Mạch Tử Kiệt có chuyện phải đi mấy ngày mới về, Đinh Ninh thì chắc đã đi trực ca đêm.

Mạch Thu đột nhiên cảm thấy có chút may mắn: may mà ba mẹ đều không ở nhà, nếu không, cô làm sao mà giải thích cho bộ dạng nhếch nhách chưa từng có của mình bây giờ?

Mạch Thu thay áo ngủ. Cô không tắm, mở máy điều hòa ở nhiệt độ thấp sau đó bò lên giường, rúc vào trong chăn.

Trái tim bị xé toạc tới chết lặng, đã sớm không cảm thấy đau đớn. Khi cô hạnh phúc cho rằng mình có được hạnh phúc trên toàn thế giới này thì lại phát hiện ra đây chỉ là một tấm lưới âm mưu và lừa gạt khổng lồ với ý đồ hủy diệt cô.

Trong vòng một ngày, từ vui vẻ tột độ đến đau đớn vô cùng, nó chênh lệch tựa như mức nước của biển và sông. Cô có nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn có thể hô hấp đến bây giờ không? Mạch Thu cười khổ không thôi.

Hồi tưởng lại ba năm trôi qua cùng Cố Lãng: những kỷ niễm đẹp đẽ giờ đã bị bao phủ bởi màu sắc mục nát, xấu xí đến không tưởng.

Khi cô vồn vã vây quanh thế giới của Cố Lãng thì trong mắt anh có lẽ cô chỉ giống như loại tôm tép nhãi nhép, dùng một chút tôn nghiêm còn sót lại để diễn một vở tuồng nực cười, cực kỳ châm biếm. . . .

Cố Lãng . . . . Mạch Thu đột nhiên nắm chặt quả đấm . . .anh có tư cách gì đáng giá mà khiến cả hai đời của tôi khuynh tâm?!

Tác giả có lời muốn nói: bắt đầu ngược. Với lại, thứ bảy này tôi phải thi mà vẫn chăm chỉ cập nhật chương nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.