Mặc dù hai người đang ở thời kỳ hâm nóng tình cảm, nhưng Mạch Thu vẫn nhanh chóng trở lại quê. Dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, cô không thể gạt người lớn qua một bên để ở lại bệnh viện được, đúng không.
Điều khiến Mạch Thu vui mừng chính là trước khi cô đi có thể gặp mặt Chu Hiểu Nam. Chu Hiểu Nam nghỉ muộn hơn Mạch Thu một chút, vốn cho rằng không thể gặp nhau, nhưng may mắn là cô đã trở về thành phố B trước khi Mạch Thu đi.
Đã lâu không gặp, hai người vừa nhảy vừa hô, cứ phải gọi là cực xúc động.
Mạch Thu quan sát tỷ mỷ cô bạn đã đen hơn ở trước mặt xong, không khỏi cảm thán: chưa tới nửa năm mà cô nàng đã chín chắn hơn rất nhiều, bớt đi sự non nớt và hấp tấp trước kia. Mặc dù vẫn ăn nói tùy tiện nhưng hết thảy đã chững chạc hơn, cũng có thêm hương vị của quân nhân.
"Gầy gầy . . . ." Mạch Thu véo nhẹ mặt của Chu Hiểu Nam, ra vẻ đau lòng nói: "Xem này, mặt chẳng có thịt gì cả, cuộc sống trong nửa năm nay gian khổ lắm à? Haizzz, chắc lúc mẹ cậu nhìn thấy đã đau lòng muốn chết luôn hả?"
Chu Hiểu Nam xoa xoa nơi bị véo, nở nụ cười phóng khoáng với Mạch Thu, "Cũng bình thường, về căn bản cũng coi như đã thích ứng được rồi." Chu Hiểu Nam vui vẻ trả lời, sau đó lại nhíu mày, "Chỉ có điều không thể ăn quen nổi thức ăn ở phương Nam. Nhạt thôi chưa nói, phần lớn các món đều ngọt. Cậu không biết đâu, mỗi lần phải nhá cái thứ cơm khô không khốc là tớ lại đặc biệt nhớ thương món thịt kho tàu và bánh nướng áp chảo của mẹ tớ. Lệ tuôn như mưa luôn!"
"Nhìn đứa bé này thật đáng thương!" Mạch Thu nói xong còn vuốt tượng trưng mái tóc ngắn của Chu Hiểu Nam.
"Hả?" Chu Hiểu Nam nghe xong mặt liền dài tuỗn ra, "Nhanh vậy à, chúng ta vừa mới gặp mặt thôi mà."
. . . . .
Không khí đang vui vẻ bỗng trở nên buồn buồn, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe đủ loại chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua: vui mừng, bi thương, tức giận, uất ức . . . . giấu kín phần không nỡ kia xuống đáy lòng.
Buổi gặp mặt ngắn ngủi kết thúc. Mạch Thu nhìn hình ảnh của Chu Hiểu Nam ngày càng trở nên mờ nhạt. . . . .
Thời gian trôi qua, họ càng ngày càng cách xa nhau. Mỗi người có một hướng đi riêng, có cuộc sống riêng, có những người bạn mới, có một tương lai không giống nhau. . . . . thế nhưng những điều đó chỉ là vẻ bề ngoài, có tâm hồn tương thông, các cô sẽ luôn hỗ trợ lẫn nhau bởi vì các cô là những người bạn thân thiết, là ‘tử đảng’*! (*thực ra e (m) định thay là sống chết có nhau cơ, nhưng lại thấy nó k hợp văn cảnh lắm, nên để nguyên, nhưng mọi người có thể hiểu theo nghĩa đó)
oooooo
Con gái vừa về đến nhà, Đinh Ninh nhìn thấy nụ cười càng lúc càng rạng rỡ của con liền ra vẻ đã hiểu: kiểu này là hai đứa đã hòa hảo lại rồi.
"Cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau."
Lý Tuyết nâng tay nhún vai, làm vẻ mặt "Tớ biết ngay sẽ thế mà!", sau đó gắp một miếng cá viên bỏ vào miệng, ngọng nghịu nói: "Tớ nói sao mà cậu cười đến nỗi miệng sắp ngoác tới mang tai thế kia. Hóa ra tình cảm đã mang đến một mùa xuân mới!”
"Xuân cái đầu cậu ấy, chăm chú mà ăn thức ăn của cậu đi!" Mạch Thu vừa nói, vừa gắp một miếng thịt bò viên chặn miệng Lý Tuyết.
Hai người đang ngồi ở một quán ăn ven đường. Trong cái giá rét của mùa đông, mỗi người một bát canh cay, ăn đến độ khí thế ngất trời.
"Nhưng mà hai người các cậu đúng là gây ầm ỹ. Hành hạ nhau mà hành tới hành lui, tổn thương tới tổn thương lui không biết bao lâu, chẳng phải cuối cùng vẫn trở lại như lúc ban đầu sao? Tớ nói chứ, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, đầu ngửa 45o của cậu là tớ, CMN, lại thấy ‘đản đông’* rồi!" (*nguyên văn 蛋疼- trứng biết đau. Xin thứ lỗi cho e (m) k tìm được cái từ nào mà thay cho cái từ này!!! Nó là một từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ việc nhàm chán quá nên làm ra những chuyện không hợp với lẽ thường, bất bình thường ý ạ. Ở đây ý chỉ MT k phải kiểu người có thể làm ra vẻ buồn buồn trong khi bả luôn tưng tửng ạ. Cầu góp ý từ mọi người)
Mạch Thu nghe xong câu ‘đản đông’ trên, đầu đầy vạch đen. Vốn định đáp trả cô bằng câu Cậu thử đưa ra ‘đản đông’ cho tớ nhìn chút coi, từ hoa cúc ra à" , nhưng nghĩ lại đây là nơi công cộng, không nên nói những câu thô tục thì tốt hơn, như thế sẽ ảnh hưởng nhiều đến hình tượng.
Đối với chuyện của cô và Cố Lãng, có thể cũng có rất nhiều người cảm thấy đây là chuyện giận dỗi giữa hai người yêu nhau, cãi nhau giân hờn một hồi, xong rồi đâu lại vào đó.
Thật ra bọn họ đã sai rồi! Đây chính là bước ngoặt quan trọng: cô biến từ ‘con nhóc đáng thương’ thành ‘ cô gái sang chảnh’*, Cố Lãng từ "tra nam" biến thành ‘thê nô’, là về vấn đề ‘thay đổ bản chất! (*ở đây là nguyên văn là ‘ngự tỷ’ chỉ những cô gái sang trọng, quý phái, e (m) để sang chảnh cho nó teen)
Thôi thôi, hà cớ chi phải kể ‘chuyện lý thú chốn khuê phòng’ cho người khác nghe, đã hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm đi.
"CMN, đang giữa mùa đông mà tôi phải nhìn người ta ‘sắc xuân dào dạt’ kìa! MN, không muốn để người khác sống nữa hay sao?" Lý Tuyết nói xong làm ra vẻ định lật bàn.
"Sao nào, ghen tỵ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho một người không?" Mạch Thu nháy mắt với cô bạn.
"Ưmh . . . . bỏ qua chuyện đó đi, nhiều áp lực lắm, đặc biệt khi nghĩ tới người đàn ông kia vốn nên thuộc về một người đàn ông khác, kết quả lại bị tớ đoạt mất, cảm giác đó tội lỗi lắm. . . . ."
. . . . . .
Mạch Thu hết nói nổi, đầu hoàn toàn đầy vạch đen: con bé này trúng độc ‘hủ’ nặng lắm rồi.
oooooo
Mãi cho đến qua hết Tết Nguyên Tiêu, cả nhà Mạch Tử Kiệt mới lên đường trở lại thành phố B. Lúc này Cố Lãng đã xuất viện, nghỉ ngơi ở nhà.
Khi Mạch Thu xuất hiện đầy vui vẻ ở nhà Cố Lãng thì mẹ Cố và ông cụ Cố cùng lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau. Chỉ là bọn anh không hỏi, Mạch Thu cũng chẳng giải thích, dù sao trong lòng mọi người đều đã hiểu.
Mạch Thu đẩy cửa phòng Cố Lãng ra, người kia đang ngồi đọc sách trên giường. Sau một tháng nghỉ ngơi, khí sắc trên mặt anh đã tốt hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện.
Ngay từ lúc nghe thấy tiếng vang là Cố Lãng đã ngẩng đầu lên rồi. Anh để quyển sách trên tay xuống, Mạch Thu liếc nhìn bìa sách - phương diện quân sự. Cuộc sống thế này đúng là chẳng kích thích gì cả, bởi vì thứ mà anh đọc chẳng phải cái loại giống kiểu ‘hoa hoa công tử’.
Sau khi Cố Lãng thấy rõ người đi tới, ánh mắt anh bỗng sáng rực lên, "Em đã đến rồi!" Trong giọng nói ngập tràn vui mừng.
"Vâng, em mới lên tối hôm qua. Thấy sắc mặt anh cực kỳ tốt, xem ra hồi phục rất tốt."
"Còn hai lần tái khám nữa, không có vấn đề gì coi như khỏi." Cố Lãng cười trả lời, sau đó vỗ một bên giường, "Ngồi." Động tác vô cùng thân mật và tự nhiên.
Mạch Thu nghe vậy liền chau mày, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống bên phía tay trái Cố Lãng.
Mạch Thu mới vừa ngồi xuống, liền bị một lực kéo qua, cả người theo quán tính đổ về phía Cố Lãng. Mạch Thu khẽ kêu một tiếng, vội vàng ổn định trọng tâm, nhưng cuối cùng vẫn đụng vào ngực anh.
Cô vội vàng kinh hoảng ngẩng đầu lên, đối diện với cô lại là khuôn mặt cười không đứng đắn của Cố Lãng. Đột nhiên cô cảm thấy giận dữ.
"Đồ háo sắc, đồ háo sắc! TÌnh trạng này rồi mà còn đùa kiểu này à, nhỡ đâu đụng phải miệng vết thương thì sao?"
"Ha ha, không sao đâu, vết thương ở bên phải kìa, sẽ không đụng vào đâu."
Khi đối mặt với Mạch Thu ngày càng tức giận, nụ cười trên mặt Cố Lãng liền cứng lại. Anh thở dài, ôm thật chặt Mạch Thu vào trong ngực, "Được rồi được rồi, đều là lỗi của anh, đừng tức giận mà. Thật ra anh chẳng có ý gì đâu. . . .chỉ muốn ôm em mà thôi."
Câu nói cuối cùng khiến cho sự tức giận của Mạch Thu tan biến trong nháy mắt. Rưng rưng nhìn trời: khi nào thì đứa bé này không biết kín đáo như vậy (???), ấy thế mà lần nào cô cũng bị hấp dẫn, MN, không chơi trò làm nũng này đâu nhá!
Mạch Thu không kháng cự lại cái ôm của Cố Lãng nữa mà an tĩnh tựa vào trong ngực anh. Truyền tới bên tai chính là tiếng tim đập ổn định của Cố Lãng, tất cả sự nóng nảy và bất an đều hóa thành bình tĩnh.
Một dòng nước ấm trào ra từ trong tim, dó là dòng chảy của hạnh phúc, như thể bất kể về sau có trải qua khó khăn sợ hãi gì, chỉ cần vùi mình vào trong vòm ngực này thì chẳng còn sợ gì nữa.
oooooo
Khi Mạch Thu tỉnh lại, ập vào mắt là gương mặt điển trai phóng đại của Cố Lãng, sau đó . . . . . trên mỗi có xúc cảm ấm áp mềm mại. Sau một hồi mê mang rồi tỉnh táo lại, ai đó mới bất tri bất giác phát hiện ra mình đã ngủ thiếp đi trong lòng Cố Lãng, còn nữa—— vừa bị tập kích. = =
"Ưmh . . . . lưu manh, lưu manh, đúng là càng ngày càng lưu manh!" Mạch Thu nói một cách mập mờ.
Cố Lãng cúi đầu cười hai tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài của Mạch Thu, "Ngủ say như vậy, tối qua ngủ không ngon sao?"
"Vâng. . . . "
Ở quê thời gian dài, đột nhiên về nhà tự nhiên lại hơi không quen, hơn nữa còn cho lo lắng tình trạng thân thể của Cố Lãng nên đúng là tối qua cô đã ngủ không ngon.
Mạch Thu ngồi thẳng dậy, rời khỏi ngực Cố Lãng, sau đó dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay anh, "Bị em gối lâu thế, chỗ này của anh có bị tê không?"
Cố Lãng thử cử động cánh tay, hít một hơi khí lạnh, cười nói: "Hình như bị tê thật rồi."
"Ặc. . . . vậy để em bóp tay cho anh."
Mạch Thu có chút áy náy, dù sao cũng là do cô. Xấu hổ quá đi mất.
Tất nhiên Cố Lãng hớn hở đồng ý. Mạch Thu đưa tay xoa bóp cánh tay của Cố Lãng, cảm xúc thật rắn chắc, chỉ cách vẻn vẹn có một lớp áo ngủ nên thậm chí của thể miêu tả được cả đường cong của bắp thịt.
Làm cho máu Mạch Thu muốn sôi trào: cánh tay thôi đã tuyệt vời rồi, dáng người tuyệt đối rất hấp dẫn.
A a a, làm thế nào giờ, thật sự muốn lột hết quần áo của anh ra! Mạch Thu hô hoán trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng gõ xong chương này. Đang trong tình trạng hạ đường huyết.