Trên màn hình vi tính, cửa sổ chat không ngừng hiện lên những dòng tin nhắn mới.
“Học trưởng, học trưởng, anh có ở đó không? SOS, khẩn cấp!!!”
“Trời ơi, đất ơi, thiên chúa ơi, sao học trưởng có thể bỏ em không quan tâm ngay lúc này được chứ? Học trưởng, học trưởng, SOS. . . . . .”
“. . . . . .”
Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn ào ào vang lên không ngừng. Không lâu sau, cửa phòng tắm hé mở, mộ người đàn ông bước ra với chiếc khăn tắm quấn nửa người, tay không ngừng dùng khăn lông xoa đầu, cơ thể hiện lên khỏe mạnh với những vân thịt cuồn cuộn.
Anh hướng mắt về máy vi tính, nhìn thoáng qua, khẽ nhướng mày và bước tới.
Nhìn vào cửa sổ chat, dù bận anh vẫn ung dung gõ lên một chữ, “Đây.”
“Đợi đến gục rồi, anh cuối cùng cũng đã xuất hiện, lệ rơi đầy mặt nè.”
“Tại sao?” Anh hỏi đồng thời mở video vì không muốn nhìn màn hình chat trắng xóa.
“Em có thể mượn chỗ của anh không? Em không còn chỗ nào khác để đi.”
“Được.”
“Học trưởng, anh quả nhiên là người tốt”
“Bao giờ em về?”
“Ngày mai.”
“Mấy giờ? Tôi đi đón em”
Người ngồi trước máy tính đầu bên kia lộc cộc gõ thời gian, sau đó không kiềm được mà hướng về cửa sổ video buông một câu nói đùa:” Học trưởng, ngoại hình của anh không tệ đâu!” Lúc dòng tin này hiện lên cũng là lúc cô co giò chạy.
Anh lại tiếp tục lau khô tóc, nhìn lên màn hình khẽ mỉm cười.