Âm nhạc trong quán cà phê
chậm rãi trôi đi, những người khách thấp giọng nói chuyện với nhau. Mạnh Giai
đem từng cục từng cục đường bỏ vào trong cà phê, sau đó cầm muỗng nhỏ quấy từ
từ, phảng phất như đây mới là chuyện đáng chú ý duy nhất ở trên đời.
Hà Thục Ái ngồi ở đối
diện nhìn sắc mặt có vẻ không tốt, cau mày nhìn cô ấy không coi ai ra gì mà chế
biến tách cà phê có khả năng gần giống độc dược kia.
Tính nhẫn nại của Mạnh
Giai từ trước đến giờ rất tốt, đó là thói quen ở một mình, đương nhiên cũng có
thói quen giữ yên lặng và trầm mặc, người đối diện không mở miệng, thì cô có
thể làm mình thành người câm.
"Mạnh tiểu thư cũng
không tò mò vì sao tôi tìm cô ra ngoài à?" Cuối cũng vẫn là Hà Thục Ái
không thể bình tĩnh nữa.
Mí mắt cũng không thèm
nâng lên, cô thản nhiên mở miệng, "Tôi đang đợi Hà tiểu thư nói mà."
"Cô có biết gần đây
tình hình của Xương Đạt không tốt lắm không?"
Mạnh Giai lắc đầu.
Ánh mắt của Hà Thục Ái
không còn nhịn được nữa mà mang theo chút trách cứ. "Nếu cô và Giang tổng
ở cùng nhau, tại sao lại không quan tâm chuyện của anh ấy?"
"Anh ấy không
cần."
"Quả nhiên là người
không quen với việc xã hội, ngừơi như cô vậy căn bản là không xứng ở lại bên
cạnh anh ấy."
"Chẳng lẽ Hà tiểu
thư thì xứng sao?" Mạnh Giai rất tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên, " Hà
Thục Ái kiêu ngạo mà nâng càm lên, mang theo vài phần đắc ý mà nói: "Chỉ
cần Giang tổng cưới tôi, thì Hà thị của chúng tôi chính là hỗ trợ phía sau lớn
nhất của anh ấy."
Mạnh Giai bỗng nhiên tỉnh
ngộ, "A, thì ra là bảo anh ấy bán mình."
"Cô nói bậy bạ gì
đó?"
Vẻ mặt cô khó hiểu,
"Tôi có nói bậy sao? Rõ ràng là Hà tiểu thư có ý này mà, muốn học trưởng
cưới cô, thì nhà cô mới có thể giúp anh ấy, đây không phải là anh ấy lấy chính
mình làm giao dịch sao? Cũng chính là bán mình biến tướng đó."
Hà Thục Ái dùng sức thả
tách cà phê trong tay lên lại trên bàn.
Mạnh Giai lại tiếp tục
chậm rãi quấy cà phê của mình, vẻ mặt dương dương tự đắc kích thích người đối
diện mãnh liệt.
Thật vất vả mới đè xuống
lửa giận của mình, Hà Thục Ái nói: "Cô đã không có năng lực giúp anh ấy,
thì cũng đừng dựa vào bên cạnh anh ấy, nếu không là đồng nghĩa với việc cô hủy
hoại anh ấy."
Mặt cô lộ vẻ trầm ngâm,
không đáp lời.
Hà Thục Ái không ngừng cố
gắng, "Nếu như cô chỉ muốn tiền, thì tôi có thể cho cô."
Mạnh Giai liếc cô ta một
cái, rồi rũ mắt xuống. Tiền à —— từ lúc cô lên một tuổi, thì mỗi tháng đều có
một số tiền xài vặt không nhỏ chuyển vào sổ tiết kiệm cho cô, sau đó anh hai
cũng gia nhập vào đội ngũ gửi tiền, từ lúc nhỏ cô đã phú bà rồi mà. Có lẽ cô lo
lắng chuyện khác, đúng là từ nhỏ đến lớn chưa từng phải lo lắng chuyện trả
tiền.
Thấy cô không lên tiếng,
Hà Thục Ái không khỏi cười lạnh một tiếng, "Cô quấn lấy anh ấy không
buông, không phải là vì tiền của anh ấy sao? Còn có CEO Hoắc, không phải là
cũng bị cô dụ dỗ sao?"
Nghe thấy cô ta nhắc tới
Hoắc Thanh Lam, thì Mạnh Giai không nhịn được mà chau chặc chân mày. Bây giờ cô
mong muốn nhất chính là không nghe thấy tên người này, tất cả mọi chuyện đều là
do anh ta đưa tới.
"Tôi và Hoắc Thanh
Lam không có quan hệ gì." Ánh mắt của cô lạnh xuống.
Hà Thục Ái sợ run lên,
rồi lập tức nói tiếp: "Đó là chuyện của cô, tôi chỉ hỏi bây giờ cô có
buông tay không?"
"Cái gì?" Cô
biết rõ mà còn hỏi.
"Rời khỏi Giang
tổng, tôi sẽ cho cô một khoản tiền."
Mạnh Giai cau mày suy
nghĩ, "Nếu là tiền chia tay, thì học trưởng đưa cho tôi có vẻ danh chánh
ngôn thuận hơn."
"Cô ——"
"Tôi lấy tiền của Hà
tiểu thư thì không thích hợp lắm, dù sao tôi cũng không phải là đồng tính luyến
ái, nếu thật sự cầm tiền của cô, thì đối với thanh danh của tôi cũng không đựơc
tốt lắm." Vẻ mặt cô chân thành nói.
Nghe vậy, Hà Thục Ái tức
giận tới mức phát run.
"A. . . . . ."
Ngược lại người bên cạnh nghe thấy lại không nhịn được đã cười ra tiếng.
Vẻ mặt Hà Thục Ái kinh
hoảng, từ từ quay đầu lại, thì trong một căn phòng chờ tao nhã ở phía sau bồn
hoa, thấy có một thân ảnh cao ngất đang đi ra, khuôn mặt mỉm cười nhìn sang,
nhưng cũng không phải nhìn cô ta.
Mạnh Giai len lén liếc
mắt.
"Hà tiểu thư."
"Giang tổng ——"
cô ta có chút thất kinh.
Sắc mặt Giang Dĩ Thành
nghiêm lại, lạnh lùng và khách sáo nói: "Chuyện riêng của tôi cũng không
phiền đến Hà tiểu thư bận tâm."
"Tôi. . . . . . Tôi
đi trước." Vào giờ phút này thì Hà Thục Ái không thể ngồi tiếp nữa, nên
đành phải rời đi.
Cô ta vừa đi, thì anh
đường hoàng ngồi vào chỗ lúc đầu của cô ta.
Vì che giấu sự chột dạ
của mình, nên Mạnh Giai bưng tách cà phê lên uống, nhất thời sắc mặt đầy ngũ vị
tạp trần.
Thật sự mùi vị rất đặc
biệt!
Giang Dĩ Thành không hề
đồng tình mà nở nụ cười, rồi nhận lấy ly nứơc lọc mà nhân viên phục vụ đưa tới.
Cô uống mấy ngụm nước
xuống bụng, rồi cuối cùng cảm giác mùi vị pha loảng không thể miêu tả này đã
giải cứu vị giác của mình.
"Tiểu Giai." Giang
Dĩ Thành hướng một nữa thân người lên mặt bàn, vẻ mặt mang theo chút cao thâm
khó lường.
"Làm gì?" Da
đầu của Mạnh Giai tê dại một trận.
Anh đã nắm một tay của cô
vuốt vuốt, không thèm để ý mà hỏi cô, "Trong đầu óc em ngoại trừ một chút
đồ tạp nham ra, thì còn có gì khác không?" Mê luyến BL, đọc lướt qua GL,
chuyên trách vẽ bản thảo BL, yêu thích của cô thật sự làm cho anh không biết
nên nói gì.
Vẻ mặt của Mạnh Giai lập
tức lộ ra vẻ bối rối.
"Oan ức?"
Cô lắc đầu, sau đó nằm úp
sấp trên bàn, sáp đến gần anh và nhỏ giọng nói: "Trong đầu em đều có anh
nha, quả nhiên là ngổn ngang mà." Cuối cùng vẻ mặt của cô thay đổi thành
vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Giang Dĩ Thành nhìn cô
không biết nên khóc hay cười.
"Đi thôi, thấy em
uống cà phê giống như là đang bị tra tấn vậy, về sau hãy hẹn người ta đến trà
nghệ quán đi." Anh đưa tay bóp mũi của cô, rồi đứng dậy trước đi đến quầy
tính tiền.
Hai người ra khỏi quán cà
phê, cũng không vội vã đi lấy xe, mà là chậm rãi đi trên ven đừơng.
"Tình trạng công ty
thật sự rất khó khăn sao?" Cô không nhịn được mà có chút lo lắng.
Giang Dĩ Thành nghiêng
đầu nhìn cô một cái, rồi cầm tay của cô, sau đó ôm vai của cô đem nửa người ôm
vào trong ngực, không thèm để ý đến ánh mắt của người đi đường.
"Đó là chuyện phiền
não của anh, em không cần để ý." Mọi chuyện đều đã an bài thỏa đáng, bây
giờ hoàn cảnh khó khăn chỉ là dấu hiệu giả tạo, nhưng, sự lo lắng của cô thật
sự làm cho anh vui mừng.
"Nhưng. . . . .
." Cảm thấy chuyện phiền toái là do cô mang đến, nên có chút cảm giác tội
lỗi.
"Nếu băn khoăn như
vậy, thì gả cho anh đi."
"Vậy không phải là
anh sẽ táng gia bại sản sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, thì cô lập tức che
miệng lại.
Anh dở khóc dở cười mà
liếc cô một cái, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu rồi thở dài nói: "Có chút
lòng tin với anh không đựơc sao?"
"Chỉ là em cảm thấy
lúc này Hà tiểu thư tìm tới cửa, thì có lẽ đã biết chút tin tức bên
trong." Dầu gì Hà Thục Ái cũng là thiên kim của công ty Hà thị, gió thổi
cỏ lay ở trên thương trường nên rất có khả năng nhận được tin tức trực tiếp.
"Anh đừng sợ em lo lắng mà không chịu nói thật."
Anh nắm chặt bàn tay rồi
tiến tới hôn lên miệng cô, và cười nhẹ nói: "Yên tâm, sẽ không để em đói
bụng."
"Vậy em an
tâm."
"Thật không có lương
tâm."
"Em rất nghe lời
nha, anh nói đi hướng đông thì em không đi hướng tây." Cô cười vô tội.
"Vậy bảo em kết hôn
với anh, sao em lại không nghe?"
"Vấn đề này quá mức
nghiêm túc, vẫn còn cần suy tính thận trọng."
". . . . . ."
Hai người cười rồi càng
đi càng xa, ở trong mắt người khác thì chính là một đôi tình nhân hạnh phúc.
Trần thư ký ở bên cạnh
nhìn mà choáng váng, làm thế nào cũng không nghĩ ra ‘ khách quý ’ trong miệng
của cấp trên, vừa mới lên tới thì đã trình diễn vai võ phu, một quyền vung mạnh
lên trên gương mặt tuấn tú của cấp trên, anh thấy cũng đau giùm anh ấy.
"Một quyền này là
tôi đánh thay cho Giai Giai." Mặt Lý Tế Hoa u ám mà vẫy vẫy tay phải của
mình, rồi mới nói ra.
Lấy mu bàn tay lau đi máu
bên khóe miệng, Giang Dĩ Thành bình tĩnh cười. "Cô ấy biết anh tới Đài
Loan không?"
"Đánh cậu trước rồi
thông báo với con bé sau." Anh cũng không muốn em gái mềm lòng mà tha cho
tên đàn ông xấu này.
Mặc dù không biết vì sao
mình lại chọc tới vị anh vợ tương lai này, nhưng anh cũng sẽ không ngốc đến nổi
đi giẫm địa lôi của anh ta, "Buổi trưa gọi cô ấy tới rồi cùng đi ra ngoài
ăn bữa cơm."
"Tôi thích ăn cơm
Giai Giai làm."
"Vậy tôi gọi điện
thoại nói với cô ấy."
"Không cần, để tôi
tự gọi." Sắc mặt của Lý Tế Hoa nhìn thật không tốt, cảm thấy người đàn ông
trước mắt này cần ăn đòn hơn.
Giang Dĩ Thành cũng không
ép, "Hôm nay Lý tiên sinh tới Xương Đạt là có ý hợp tác sao?"
Anh ấy trả lời vô cùng
dứt khoát, "Nghe nói tình trạng công ty của cậu gần đây không quá lạc
quan, tôi đặc biệt tới đây thưởng thức tinh thần sa sút của cậu."
Sắc mặt của Trần thư ký
hơi biến đổi.
Đừơng môi hơi cong lên,
Giang Dĩ Thành nhẹ giọng nói: "Khiến Lý tiên sinh thất vọng rồi."
"Tôi không ngại liên
tiếp gặp nạn."
"Thật?" Anh ấy
hỏi rất không đứng đắn, thậm chí còn có chút nhạo báng.
Trần thư ký có chút hồ
nghi mà quan sát cấp trên cùng vị Lý tiên sinh có bối cảnh hiển hách này. Nhìn
dáng vẻ giống như là quen biết cũ, nhìn không khí lại thật quỷ dị.
"Trước giải thích
cho tôi cái này một chút." Lý Tế Hoa từ trong tay trợ lý lấy qua đĩa cd
vứt qua cho anh.
Sắc mặt của Giang Dĩ
Thành hơi thay đổi, "Đến phòng làm việc của tôi nói đi."
Lý Tế Hoa gật đầu một
cái, rồi dặn dò với trợ lý, "Cậu ngồi ở ngoài chờ một chút."
Không ngoài dự đoán của
Giang Dĩ Thành, quả nhiên nội dung cd chính là Mạnh Giai từng cho anh xem qua .
Không khí trong phòng làm
việc rất thấp.
Sắc mặt ngừơi anh vợ
tương lai rất thúi.
Lặng im lan tràn trong
không khí làm cho người ta nghẹt thở.
"Lúc ấy tôi ngã bệnh
nằm viện, ngày đó ngủ rất sâu." Cuối cùng, thì Giang Dĩ Thành cũng phun ra
từng chữ một.
Sắc mặt của Lý Tế Hoa
chưa thấy dãn ra."Giai Giai biết không?"
"Cô ấy biết, cũng có
đưa cho tôi xem qua." Nếu không phải sau đó bệnh tình của anh chuyển biến
xấu, chỉ sợ chuyện này khó giải thích, mỗi lần nghĩ đến, anh cũng không khỏi
toát ra mồ hôi lạnh.
"Mặc dù cậu là bị
người ta thiết kế, nhưng mà lại sơ suất đến mức này cũng không đáng tha
thứ." Lý Tế Hoa lạnh lùng nói.
Giang Dĩ Thành im lặng và
rũ mắt xuống, lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
"Lần này con bé tin
cậu, không có nghĩa là nó đều tin tưởng cậu, sẽ tha thứ cho cậu." anh ta
ngừng lại một chút rồi nói, "Hơn nữa, tôi không hy vọng Giai Giai bị bất
cứ thương tổn gì."
"Tôi cũng không hy
vọng như vậy."
"Các người ——"
Giọng nói của Lý Tế Hoa đột nhiên có chút tức giận bị đè nén, "Ở cùng một
chỗ?"
"Phải" Anh hơi
lúng túng mà gật đầu.
"Giai Giai chưa bao
giờ sẽ nghĩ chuyện quá phức tạp, nhưng tôi hi vọng cậu sẽ suy tính toàn diện
một chút."
Giang Dĩ Thành hiểu rõ và
gật đầu, "Tôi từng cầu hôn, nhưng cô ấy vẫn còn chần chờ." Đối với
chuyện này có lúc chính anh cũng phát điên, cũng không thể đập ngừơi ta bất
tỉnh rồi kéo đi đăng ký.
Mặt của Lý Tế Hoa lộ vẻ
trầm ngâm.
Anh nhẫn nại đợi.
"Giai Giai có khúc
mắc, con bé sợ thiếu cảm giác an toàn." Qua một lúc, thì Lý Tế Hoa phun ra
hai câu này.
Giang Dĩ Thành gật đầu,
cái này anh biết.
"Từ nhỏ nó đã đựơc
đưa đến nhà cậu làm con thừa tự, lúc nó được bốn tuổi thì cậu và mợ vì tai nạn
máy bay mà qua đời, sáu tuổi thì mẹ tôi cũng vì bệnh mà qua đời, thân thể bà
ngoại cũng không tốt lắm. Sau khi bà ngoại qua đời, thì tôi phát hiện nó luôn
vô tình hay cố ý giữ một khoảng cách với ngừơi ta, tôi biết con bé sợ mất đi,
nếu như liên quan quá nhiều thì đến lúc mất đi sẽ rất khổ sở."
Anh hơi nhếch môi. Thì ra
là như vậy!
"Tôi không yêu cầu
cậu luôn đối tốt với con bé, " ánh mắt của anh vợ tương lai hung ác,
"Nhưng một khi cậu làm chuyện có lỗi với nó, tôi sẽ không bỏ qua cho
cậu."
Giang Dĩ Thành nói nghiêm
túc: "Tôi biết lời thề cũng không thể bảo đảm cái gì, nhưng tôi sẽ dùng
hành động của mình để chứng minh tình yêu của tôi với cô ấy."
"Tốt nhất là như
vậy."
"Nhưng cô ấy không
chịu kết hôn với tôi." Anh có chút chán nản.
"Chuyện này cậu
không cần lo lắng, nếu tôi đã tới đây, thì nhất định nó sẽ được gả cho
cậu."
Ánh mắt anh sáng lên.
Lý Tế Hoa nhìn ánh mắt
của anh lại có vẻ không thân thiện. "Nếu không phải vì lo lắng nó chưa lập
gia đình, thì tôi sẽ không giúp cho cậu như vậy đâu."
Giang Dĩ Thành chuyển tầm
mắt đi. Bị anh vợ nói ngay mặt như vậy, quả thật là làm cho người ta có chút
không được tự nhiên.
"Anh hai!" Mạnh
Giai vui mừng khi thấy người xuất hiện ở ngoài cửa.
"Không mời anh vào
ngồi?" Thấy em gái bảo bối, thì tâm tình của Lý Tế Hoa trở nên rất tốt.
"A? Mau vào
đi." Cô tránh ngừơi ra bên cạnh, lại không nhịn được mà hướng ngoài cửa
nhìn quanh một chút, hơi lo lắng một lúc nữa học trưởng trở về thì hai người sẽ
đụng nhau.
"Đang tìm cái
gì?"
". . . . . . Không
có." Mạnh Giai vội vàng đóng cửa lại, đi vào phòng khách.
Nhưng, vừa nhìn thấy bộ
dạng anh hai ngồi nghiêm chỉnh, thì đầu của cô lại bắt đầu đau.
"Giai Giai, tới đây
ngồi."
Không qua có được không?
Cô kêu rên ở trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua ngồi xong.
Lý Tế Hoa trầm mặc một
chút, có vẻ như là tâm tình đang nổi lên hoặc là đang suy nghĩ để dùng từ.
Mạnh Giai rất có kiên
nhẫn mà chờ, ánh mắt không tự chủ được lại liếc về phía cửa.