"Tôi không có hứng
thú với ăn cơm, nói một chút về tiểu học. . . . . ." Giọng nói bỗng nhiên
dừng lại, mặt anh có vẻ "Kỳ lạ" nhìn chằm chằm bạn tốt. "Cậu kim
ốc tàng kiều (giấu ngừơi đẹp ở trong nhà)?" Thiên hạ may mắn rồi, nhất
định là vậy.
"Cô ấy tạm thời ở
chỗ của tôi."
Trần Tử Hàn lập tức cười
vô cùng mập mờ, kề vai sát cánh với bạn tốt, "Nghe ý là còn chưa có thuận
lợi?"
Giang Dĩ Thành từ chối
cho ý kiến mà nhìn anh ấy.
Anh ấy lập tức tỏ vẻ hiểu
biết, "Tôi hiểu, làm anh em thì nhất định sẽ giúp cậu."
"Không cần cậu quan
tâm." Mình cũng không muốn biến khéo thành vụng.
"Thật không
cần?" Trần Tử Hàn mở to mắt.
"Không cần."
Anh cự tuyệt như đinh chém sắt.
"Đi đi, còn làm việc
gì nữa, phải biết tiền là vĩnh viễn kiếm không hết, mau mang tôi đến nhà cậu,
tôi muốn xem tiểu học muội đến tột cùng là có vẻ đẹp như thế nào, mà khiến cho
cậu mê thành bụi cây vạn tuế nở hoa." Trần Tử Hàn vừa nói vừa dùng sức
khép công văn trên bàn anh lại, kéo anh đi ra ngoài.
Giang Dĩ Thành thở dài,
"Không chịu nổi cái tính nôn nóng này của cậu."
"Tâm động không bằng
lập tức hành động chứ sao." Trần Tử Hàn ra vẻ đắc ý.
"Chưa chắc cô ấy
hoan nghênh cậu." Anh rất thực tế mà nhắc nhở bạn tốt.
Mặc dù anh mở miệng mời,
nhưng lại thành một phần của trò đùa, nào biết cái tên điên khùng này không
những tưởng thật, còn kéo anh quang minh chánh đại mà trốn việc.
"Người ngọc thụ lâm
phong (đẹp trai tuấn tú), hào phóng tự nhiên như tôi đây, có cô gái nào mà
không hoan nghênh tôi."
". . . . . ."
Hai người vào thang máy,
Trần Tử Hàn vẫn lấy trạng thái hưng phấn không bình thường mà thúc giục bạn tốt
lái nhanh một chút.
Đợi cuối cùng rồi cũng
đến chỗ ở của Giang Dĩ Thành, anh ấy gần như là lấy loại tâm tình không thể chờ
đợi mà nhấn chuông cửa.
Mạnh Giai đang ở nhà bếp
nấu súp thì nghe chuông cửa có chút ngoài ý muốn. Cô ở đây hơn một tuần, chưa
từng có khách đến thăm, suy nghĩ một chút, hẳn là học trưởng quên mang chìa
khóa rồi, nhưng —— ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Mới năm giờ, sao hôm nay
anh ấy tan việc sớm vậy?
Vừa nghĩ vừa đi, nhưng
người còn chưa đi tới cửa, thì cửa đã mở ra.
"Vào đi."
"Học trưởng ——"
Mạnh Giai có chút kinh ngạc mà nhìn người chạy đến trước mặt mình, cô ngạc
nhiên nghi ngờ ánh mắt nhìn về phía Giang Dĩ Thành đang đổi giày.
"Bạn của anh, Trần
Tử Hàn."
"Trần tiên sinh, xin
chào." Cô thu hồi kinh ngạc, rất có lễ phép mà chào hỏi.
Trần Tử Hàn vừa vào cửa
thì bắt đầu quan sát cô.
Nhìn bộ dáng của cô ấy,
nhiều lắm là hơn hai mươi, mái tóc dài buông xuống, khuôn mặt trắng sáng, cả
người thực gọn gàng nhẹ nhàng thoải mái.
Mặc quần áo ở nhà rộng
thùng thình, đeo cái tạp dề hình một bộ phim hoạt hoạ, lúc cười lên có loại cảm
giác rất đáng yêu, khiến cho người ta cảm thấy thực thả lỏng.
"Học muội này tôi
chưa từng gặp qua." Trần Tử Hàn cực kỳ xác định, "Cô ấy là học muội
của cậu lúc nào?" Anh bắt đầu hoài nghi bạn tốt trâu già gặm cỏ non, giết
hại hậu bối.
" Lúc năm thứ nhất
đại học đã biết, " Giang Dĩ Thành ngừng lại, "Khi đó cô ấy học cao
trung." Vốn chỉ là một đoạn nhạc đệm của cuộc đời, sau lại biến thành
giọng chính, số mạng có đôi khi là cái gì đó rất kỳ diệu.
Anh lập tức dùng một ánh
mắt không giống vậy mà quan sát bạn tốt lần nữa, cuối cùng chậc chậc hai tiếng.
"Không nhìn ra, cái tên này thật khó chịu." Vậy mà che giấu kỹ như
vậy.
"Chúng tôi không lui
tới nhiều lắm." Giang Dĩ Thành nói thật. Hai người vẫn chính là thản
nhiên, thỉnh thoảng đụng phải thì chào hỏi, sau đó cô thi đậu đại học mà anh
đang học, cũng không phải là học muội trực thuộc của anh, đương nhiên sẽ không
cố ý lui tới.
Trần Tử Hàn lập tức khi
dễ anh, nghĩ thầm, không lui tới nhiều lắm, bây giờ thì cho người ta đến nhà
mình ở trọ.
Ánh mắt của Mạnh Giai di
chuyển qua lại giữa hai người, rốt cục cũng không nhịn được mà lên tiếng,
"Tôi và học trưởng có quan hệ gì nhất định phải điều tra nguyên nhân
sao?" Cô có chút không hiểu.
"Đang làm gì mà thơm
vậy?" Giang Dĩ Thành đi về nhà bếp nhìn một chút, rất tự nhiên mà giúp cô
đem một luồng tóc ở bên gò má dịch ra sau tai.
"Đang nấu súp."
Cô nói xong lại không nhịn được mà mỉm cười, "Em hầm cách thủy đã sáu giờ
rồi đấy."
Nhìn hành động giữa hai
người, trong lúc bất chợt Trần Tử Hàn rất hâm mộ, lại có chút ghen tỵ, còn có
chút không hiểu là cảm thụ gì. Bạn của mình, thậm chí có việc lớn như vậy mà
mình không biết, lúc này là không xem anh như anh em chứ sao.
"Hai người ngồi
trước, em đi làm mấy món ăn." Mạnh Giai cười với hai người, rồi xoay người
trở về nhà bếp tiếp tục làm việc.
Vừa thấy cô rời đi, Trần
Tử Hàn chợt túm lấy bạn tốt, nghiến răng bức cung nói: "Thành thật khai
ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hất tay của anh ấy ra,
Giang Dĩ Thành đưa tay nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sa lon, còn chưa cầm ly
nước, thì lại bị người ta đè, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đầu hàng.
"Được, tôi
nói."
"Coi như cậu thức
thời."
"Năm đó cô ấy bị côn
đồ chặn đường bắt chẹt, tôi đi ngang qua nên cứu cô ấy, sau đó thì biết
nhau." Giang Dĩ Thành báo cáo đơn giản.
"Không nghĩ tới là
tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân." Trần Tử Hàn cười cực kỳ mập mờ.
Giang Dĩ Thành háy anh ta
một cái. Nhớ lại, năm đó dáng vẻ Mạnh Giai có vẻ yếu đuối, giống như ngày hôm
qua vậy.
Câu cổ của bạn tốt, Trần
Tử Hàn giảm thấp giọng nói xuống nói lên nghi vấn, "Đã có bắt đầu tốt đẹp
như vậy, sao cậu còn chưa có thuận lợi? Nói thật ra đi người anh em, tôi đã sớm
hoài nghi phương diện nào đó của cậu có bệnh nên không tiện nói ra, cậu hãy
thành thật nói ra, có phải như vậy không ?" Câu trả lời của anh lại là cho
bạn tốt một đấm vào ngực.
Trần Tử Hàn khoa trương
mà che ngực, kêu thảm một tiếng, "Mưu sát hả."
"Thôi đi."
Giang Dĩ Thành duỗi chân đá anh ấy một cước, để cho anh nghiêm chỉnh chút.
"Học trưởng, anh và
Trần tiên sinh có muốn uống bia trước hay không?"
Trần Tử Hàn nháy mắt với
bạn tốt, "Thật sự rất hiền lanh nha."
Giang Dĩ Thành cười , cất
giọng nói: "Đựơc, em không cần nấu quá nhiều, ba, bốn món ăn là đủ
rồi."
"Biết." Chỉ
chốc lát sau, Mạnh Giai đã bưng mấy món đồ nhắm đến phòng khách, đặt lên trên
bàn trà, lại đem mấy lon bia tới.
"Học muội cũng phải
uống chung nhé?" Trần Tử Hàn giơ bia tay trong hỏi.
Cô cười lắc đầu,
"Không được, tôi không quen uống cái này."
"Vậy em quen uống
gì?" Trần Tử Hàn thuận miệng hỏi.
Không nghĩ tới câu trả
lời của Mạnh Giai lại làm cho anh ấy bị sặc.
"Rượu trắng."
Cô cười ho hai tiếng, bổ sung: "Đổi nước."
Trần Tử Hàn ho lợi hại
hơn.
Giang Dĩ Thành cũng không
nhịn được cười. Cô vẫn chính là cô gái rất thú vị.
Đợi Mạnh Giai trở về nhà
bếp tiếp tục nấu ăn, Trần Tử Hàn thật vất vả mới ngừng ho khan, giọng nói mang
theo mấy phần xúc động nói: "Tiểu học muội này của cậu thật là không thể
nhìn bề ngoài." Lại còn là người ranh mãnh.
"Về sau cậu sẽ
biết."
Trần Tử Hàn dùng sức gật
đầu. Cũng đúng, cô gái có thể khiến cho anh em nhà mình động lòng, đúng là
không thể quá bình thường.
Không lâu sau, Mạnh Giai
lại bưng tới một mâm sườn kho tàu, còn rất nghiêm trang mà nhắc nhở, "Học
trưởng, Trần tiên sinh uống bao nhiêu cũng không sao, nhưng anh chỉ có thể uống
ba lon, không thể nhiều hơn."
"Tại sao?" Trần
Tử Hàn quả thật tò mò.
Giang Dĩ Thành chẳng qua
là thản nhiên nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Mạnh Giai trả lời như
chuyện đương nhiên, "Tôi hiện tại ở chỗ của học trưởng, nếu như tôi không
ở đây, đương nhiên là không cần lo."
Bà nội nói đàn ông say
rượu là dễ dàng mất lý trí nhất, con gái phải học để bảo vệ mình.
Ánh mắt của Giang Dĩ
Thành sâu kín di chuyển.
Trần Tử Hàn không hiểu mà
há miệng, chợt hiểu đựơc ý trong lời nói của cô, không nhịn được mà cười, rồi
dùng sức vỗ vỗ một bên bả vai của bạn tốt, gật đầu nói: "Tiểu học muội lo
lắng là đúng." Khó trách Dĩ Thành đến giờ còn không có thuận lợi, ha ha.
Anh tỉnh bơ mà hung hăng
nghiền chân của bạn tốt.
Cố gắng duy trì vẻ mặt tự
nhiên, chờ Mạnh Giai rời đi, thì Trần Tử Hàn lập tức kêu đau, "Cậu đặt
chân cũng quá hung ác đi."
"Hừ." Giang Dĩ
Thành tiếp tục uống bia, lạnh lùng liếc anh chàng một cái.
"Là tiểu học muội
nói, cậu có bản lãnh thì phát về phía cô ấy đi."
Anh tự tay lấy bia, Trần
Tử Hàn lanh tay lẹ mắt mà đè lại.
"Tiểu học muội nói,
chỉ có thể ba lon, uống nữa thì vượt chỉ tiêu." Anh vừa nói vừa nhịn cười,
nhịn đến mức hai vai run lên.
Giang Dĩ Thành có chút
không được tự nhiên mà chuyển ánh mắt. Thật là —— thua cô rồi.
Mang món súp cuối cùng
lên bàn, Mạnh Giai cũng ngồi vào bàn trà bên kia bắt đầu ăn cơm.
"Tiểu học muội, tại
sao em lại tới ở chỗ của Dĩ Thành?" Anh thật sự rất tò mò, mới vừa rồi anh
đã cảm thấy nội tình không đơn giản.
Mạnh Giai suy nghĩ một
chút mới nói: "Một vài nguyên nhân riêng, tôi không tiện nói ra, xin lỗi
nha, Trần tiên sinh."
Trần Tử Hàn đương nhiên
mất mặt mà sờ sờ lỗ mũi.
Giang Dĩ Thành gắp một
miếng cà xào vào trong chén cô.
"Cám ơn học
trưởng."
Trần Tử Hàn phát hiện,
nếu như không ai chủ động mở miệng, thì tiểu học muội này chắc là sẽ không nói
chuyện, chỉ im lặng mà ăn cơm của mình, tao nhã mà phép tắc, vừa nhìn chính là
nhận đựơc giáo dục tốt.
Nhìn lại bạn tốt một
chút, ánh mắt nhìn về phía cô ấy luôn là không tự chủ mà mang theo cưng chìu,
chỉ sợ trừ người trong cuộc, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra anh có ý với
cô.
Đôi mắt đi lòng vòng,
Trần Tử Hàn di chuyển về phía vị trí của bạn tốt, tiến tới rỉ tai với anh,
"Người anh em, trận chiến này đánh không đựơc tốt đâu."
Giang Dĩ Thành gật đầu
một cái, bày tỏ mình đã biết từ lâu.
Mắt phượng xinh đẹp của
Mạnh Giai như có điều suy nghĩ, di chuyển giữa hai người đàn ông này, sau đó
khẽ nghiêng đầu, có phần hiểu ra.
Bên cạnh học trưởng vẫn
không có phụ nữ, chắc không phải là vì anh ấy yêu đàn ông chứ?
Vốn là ánh mắt trầm tĩnh
mà đột nhiên sáng người, cười híp mắt nhìn hai người đàn ông ở đối diện.
Giang Dĩ Thành chợt lạnh
run, có loại dự cảm không may.
Sau khu tiễn chân Trần Tử
Hàn nâng cốc cơm no, thì bộ dạng của Mạnh Giai ra vẻ "con nít tò mò
" ngồi vào bên cạnh học
trưởng, nháy mắt quan sát anh.
Anh nhíu mày, chờ cô mở
miệng.
Sau khi chuẩn bị hơn nửa
ngày, cuối cùng cô cũng quyết định nói thẳng."Học trưởng, có phải anh
thích Trần tiên sinh không?" Thật ra thì anh là cong à.
Mặt Giang Dĩ Thành nhất
thời tối thui. Rốt cuộc là cô kiếm đâu ra cái đáp án quỷ quái đó vậy?
Vừa thấy sắc mặt anh
không tốt, Mạnh Giai không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau
lặng lẽ di chuyển đi, sợ hãi nói: "Em chỉ là thấy anh và Trần tiên sinh
rất thân thiết. . . . . ." Vừa thấy anh giơ tay, cô lập tức ôm đầu, khoa
trương mà thét chói tai, "Học trưởng, em sai rồi, đừng đánh em."
Anh dở khóc dở cười, cúi
đầu nhìn tay của mình một chút, sau đó đi thịt huyệt Thái Dương.
"Mạnh Giai."
Anh đè nén tâm tình, cố gắng mở miệng dịu dàng.
"Học trưởng."
Cô đáng thương nhìn quanh từ trong khe cánh tay, "En không phải cố ý."
"Anh không thích đàn
ông."
"Thật ra thì yêu đều
thiêng liêng, cho dù là đàn ông. . . . . ." Mạnh Giai không nhịn được mà
biểu đạt lập trường của mình, nhưng mà giọng nói lại càng lúc càng nhỏ, bởi vì
đỉnh đầu của học trưởng bốc khói. Cô lập tức nhận tội đền tội, "Em sai
rồi, học trưởng, đừng nóng giận."
Giang Dĩ Thành hít sâu
một hơi. Con tiểu bạch thỏ này ở Mĩ bốn năm rốt cuộc là học xấu rồi, khó trách
phương diện nào đó cũng không hiểu biết, thì ra là thông minh của cô đều dùng ở
chỗ khác.