Nuôi Dưỡng Tình Nhân Bí Mật

Chương 7



Mở cửa, Mặc Khải Tuyền giật mình kinh ngạc. Người phụ nữ này mặc dù không quen biết nhưng cũng không cảm thấy xa lạ. Báo chí, tin tức đã từng nói qua vị đại tiểu thư này. Bùi Gia Lỵ, cha là luật sư nổi tiếng, mẹ là hoa hậu, còn có ông ngoại là thẩm phán nổi tiếng, gia thế cũng như trình độ học vấn đều đứng thứ nhất, từ trước tới nay là con cưng của giới truyền thông, cô ta chạy tới đây làm gì?

"Xin hỏi luật sư Cận có nhà không?" Bùi Gia Lỵ nở nụ cười hào phóng với người tới mở cửa đồng thời rướn cổ nhìn vào phía trong nhà

Mặc Khải Tuyền nghiêng người tựa ở cửa ra vào, hai tay ôm hai vai chắn ngang tầm mắt của Bùi Gia Lỵ, lạnh nhạt trả lời: "Anh ấy đi làm" Đúng là hỏi thừa. Hôm nay cũng không phải là chủ nhật, một người yêu công việc tới phát cuồng như Cận Thừasao có thể có mặt ở nhà? Nếu anh có nhà thật thì người đàn bà này cũng sẽ không tới

Vừa nhìn, người đàn bà kia đưa mắt lướt qua trên người mình, đánh giá từ trên xuống dưới. Nếu biết trước thì cô sẽ mặc đồ ngủ bằng ren, quần chữ T khiến người nhìn phải chảy máu mũi tới mở cửa, thuận tiện để cho cô ta xem tác phẩm Cận Thừa để lại trên người mình. Thật là sai lầm!

"Vậy ta có thể vào không?" Nụ cười của Bùi Gia Lỵ vẫn không thay đổi

Mặc Khải Tuyền nhìn cô hai giây rồi nói: "Cô rốt cuộc là tìm Cận hay là tìm tôi?"

Không ngờ tình địch có thể gọn gàng dứt khoát như vậy, khuôn mặt tươi cười một cách nghề nghiệp cũng cứng lại

"Vào đi" Mặc Khải Tuyền nâng mi nhường đường

Bên trong phòng, Bùi Gia Lỵ chăm chú quan sát phòng trọ thoạt nhìn ngăn nắp ấm áp này. Ánh sáng rất tốt, đường viền màu xanh nhạt trên rèm cửa được ánh sáng mặt trời sặc sỡ chiếu vào khiến căn phòng trở nên thanh lịch lại không kém phần lãng mạn. Những bức tranh nho nhỏ, những cậy nến tinh xảo, con búp bê trên ghế salon đến hoa bình hoa trên bàn, dễ dàng biết được tất cả là do bàn tay người phụ nữ này.

Xem ra mối quan hệ của hai người cũng không tệ, Bùi Gia Lỵ ngồi trên ghế salon vừa nghĩ vừa chăm chú nhìn Mặc Khải Tuyền đang pha trà

Nhà của Cận Thừa là cô thuê người bí mật điều tra. Làm việc ở "Đông Phương" nhiều năm như vậy nhưng chưa có ai từng đến nhà anh, anh luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người. Bây giờ nhìn lại có lẽ là để bảo vệ người phụ nữ xinh đẹp quá mức này.

Theo tài liệu điều tra được. Mặc Khải Tuyền tháng sau mới tròn hai mươi tư tuổi, hiện đang là sinh viên khoa luật, quan hệ với Cận Thừa cũng không bình thường, ở chung bốn năm rồi! Hơn nữa, cô kinh ngạc cực kì, bối cảnh của Mặc Khải Tuyền vô cùng phức tạp. Có mẹ là chị cả một băng đảng xã hội đen, cậu đang ngồi từ, bà ngoại bị bệnh tâm thần đã qua đời, nợ nần chồng chất, đã từng đi làm ở hộp đêm.......

Ngoài dự đoán của mọi người! Cận Thừa tiền đồ sáng lạn, sao lại ở cùng người phức tạp như vậy?

"Mời uống trà" Mặc Khải Tuyền đem ly thủy tinh để trên bàn

"Cám ơn" Bùi Gia Lỵ lễ phép nói

Tùy tiện ngồi xuống ghế salon, Mặc Khải Tuyền nghiêng đầu nhìn đối phương

Trên người cô ta có một loại khí thế cao cao tại thượng, có lẽ bởi xuất thân danh môn, mọi cử động đều rất tao nhã, dĩ nhiên cô cũng rất xuất sắc, không có gì vẻ vang nhưng không phải cô ta cũng là sinh viên trường luật sao?

"Mặc tiểu thư, thực ra hôm nay tôi đến là để gặp cô" Bùi Gia Lỵ không uống trà, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô: "Chúng ta đều là người thông minh, nếu tôi đã đến đây tất nhiên muốn phương pháp giải quyết chung"

"E hèm" Cô gật đầu

"Ba tôi tính để tôi cùng luật sư Cận sớm đính hôn"

Cô nháy mắt mấy cái: "Cho nên?"

"Mời cô rời xa luật sư Cận"

Mặc Khải Tuyền cong khóe môi "Muốn tôi rời đi?"

"Đúng vậy, cô không hợp với anh ấy" Bùi Gia Lỵ là người thông minh, từng học đại học, không giống những đại tiểu thư ác ngôn xảo trá

Cô êm tai nói: "Tôi biết rõ bối cảnh của cô, nếu công khai quan hệ, người chịu ảnh hưởng tất nhiên sẽ là luật sư Cận, như thế sẽ phá hủy tương lai của anh ấy. Vị trí của luật sư Cận có được ngày hôm nay cũng đã phải bỏ ra không ít công sức, nếu không cẩn thận công sức sẽ đổ sông đổ biển. Dù là tôi hay cô cũng đều không muốn chuyện đó xảy ra!"

Mặc Khải Tuyền cười lạnh trong lòng, ý của cô ta sẽ sức rõ ràng. Cô, Mặc Khải Tuyền, bối cảnh gia đình không tốt, mẹ là chị cả xã hội đen, không biết cha là ai, còn có cậu ham mê bài bạc hiện đang ngồi tù, bản thân cô cũng không có danh tiếng gì lại còn đã từng làm ở hộp đêm, bây giờ còn đang bị nuôi. Hai mươi tuổi mới thi đại học, trình độ học vấn không cao. Như vậy cô không xứng với Cận Thừa ngày hôm nay, nói cách khác, chỉ có Bùi Gia Lỵ gia thế trong sạch, tiếng tăm lừng lẫy, trình độ học vấn lại cao mới có tư cách làm Cận phu nhân. Ý là như vậy sao?

Đang muốn mở miệng nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên

"Xin lỗi, chờ một chút" Cô đứng lên chạy vào phòng ngủ, cầm điện thoại lên: "Alo"

"Khải Tuyền....Ô...... Tôi trở về chết chắc rồi........."

Mặc Khải Tuyền không nói gì, im lặng nghe đối phương khóc lóc kể lể, càng nghe càng tức, càng nghe càng giận, cuối cùng trực tiếp cắt điện thoại sải bước ra khỏi phòng ngủ, dùng giọng không tốt nói: "Muốn tôi rời đi đúng không?"

"Phải........" Bùi Gia Lỵ giật mình gật đầu một cái

"Tốt, đưa tôi năm trăm vạn, tôi lập tức rời xa anh ta" Cô còn nhớ rõ mình thiếu tiền anh, dù sao Cận phu nhân tương lai cũng là người có tiền, không bằng xin cô ta giúp một tay

Bùi Gia Lỵ ngẩn ra, không nghĩ tới mọi chuyện nhìn như khó giải quyết lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Cô khó tin nhìn Mặc Khải Tuyền: "Chỉ vậy thôi?"

"Cô muốn đưa nhiều chút cũng được"

Thì ra chỉ là người tham tiền, Bùi Gia Lỵ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt khó nén vui sướng gật đầu đồng ý: "Cô yên tâm, tiền không thành vấn đề"

Mười phút sau, Mặc Khải Tuyền một tay xách hành lý, một tay cầm chi phiếu đứng ở cửa phòng dặn dò: "Chìa khóa phòng ở trên mặt bàn, cô tự mình cầm hoặc ném thùng rác đều được" Sau đó liền rời đi

Bùi Gia Lỵ ngồi trên ghế salon, bốn phía yên tĩnh. Cảm giác giống như một giấc mơ, có chút không rõ ràng.

Đó là Mặc Khải Tuyền? Rất kiêu ngạo. Chẳng lẽ Cận Thừalại thích loại người như vậy? Một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần vội vàng rời khỏi nhà trọ

Chiếc chìa khóa kia vẫn lẳng lặng đặt ở trên bàn không động chút nào.

Thật là tức chết cô!

************************************

Mặc Khải Tuyền ngồi lên taxi, quay đầu nhìn lại căn phòng mình đã ở hơn một nghìn ngày. Vốn muốn lấy dũng khí cùng Bùi tiểu thư tuyên bố quyền sở hữu Cận Cát. Dù gì cũng có thể thử xem tài ăn nói của người ta có được hay không, nhưng cuộc điện thoại kia khiến cô thay đổi ý muốn.

"Khải Tuyền.........Ô...........Tôi làm sao bây giờ?" Luật sư Hà khóc qua điện thoại nỉ non, "Hội đồng luật sư nói hoài nghi tôi giả giấy chứng nhận, bằng luật sư bị thu hồi và hủy rồi. Cha tôi biết được nhất định sẽ giết chết tôi......Ô ô........Khải Tuyền......Tôi không đắc tội ai, tại sao lại xảy ra chuyện này?"

Mặc Khải Tuyền nghi ngờ nghe, đột nhiên nhớ tới ngày nào đó ở hộp đêm, nhân viên nhà nước kia đã nói "có người gặp xui xẻo". Nếu theo tính cách Hà Tranh Quang, hắn căn bản sẽ không đặc tội người. Nhất định là Cận Thừa giở trò

Thật là trắng trợn, quan đốt lửa lại không cho dân thắp đèn! Hắn cùng Bùi tiểu thư bàn hôn nhân rồi, tại sao còn để ý cô cùng Hà Tranh Quang?

Cô ngã trên ghế sau taxi, khó chịu ôm lấy đầu. Tới giờ, cô tại sao vẫn không hận hắn? Là do cô yêu hắn sao? Cho nên không có cách nào hận, chỉ có thể ngu ngốc mà để ý hắn. Cô nhớ mang máng ba năm trước từng hỏi hắn: "Nếu như em và anh ở cùng một chỗ, có làm phiền cuộc sống của anh không?" Hắn trả lời : "Không biết"

Nhưng bây giờ không giống lúc đó, có một cô gái tốt như vậy, gia thế chói mắt như thế, nếu hắn từ chối thì đúng là hắn điên rồi

Tóm lại cũng đều do cô tự ti, cô không có gì làm sao có thể cùng người khác tranh? Muốn chia tay cũng phải có một người nói trước, vậy thì để cô nói! Cho dù xảy ra chuyện gì, cô luôn luôn ngoan cố, luôn luôn thông suốt hơn người khác, cũng ích kỷ hơn Cận Cát, ăn uống của hắn nhiều năm như thế, cũng rất thoải mái mà yên tâm làm sâu gạo. Bây giờ cũng nên hiểu biết một chút, thay hắn suy nghĩ

Nhưng tại sao cô tự tìm lý do tốt như thế nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Giống như bị dao đâm vào rồi xé rách ra, giống như từng trải qua những đau khổ khiến cô đau đến không nói nên lời.

************************************

Tâm trạng Cận Thừa bây giờ hoàn toàn không tốt. Không thấy Khải Tuyền. Anh đi đến tất cả những nơi cô có thể đến, ai ngờ cô bé này giống như thực sự quyết tâm không để anh tìm được, làm anh tức giận không có chỗ trút giận.

Ngồi ở phòng làm việc của tổng tài Lôi Đình, sắc mặt anh âm trầm không nói một lời. Lôi tổng lại cố tình không ngừng giục anh nghĩ biện pháp để cưới được kiều thê

Nếu anh thần thông quảng đại như vậy thì đã không để cho người phụ nữ của mình chạy mất

"Tôi nợ cậu phí luật sư sao? Luật sư Cận?" Nhìn ánh mắt Cận Thừa tối tăm, Lôi Ngự Phong như gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, mặc dù chuyện vui này chữ "bát" cũng không nhếch lên được. Coi như anh ở trong biển người mù mịt tìm được ý trung nhân, cảm thấy số phận đã tuyệt vời hơn người khác nên tốt bụng không cùng hắn so đo

"Không có" Cận Thừa giễu cợt ném ra hai chữ

" Vậy sao mặt cứ cau lại? Mau nghĩ cách giúp tôi giải quyết lão bà tương lai, không thể có một chút sơ sót" Lôi Ngư Phong một mặt nóng lòng nói: "Theo ý cậu, Y Nông, cô ấy thiếu gì? Thích gì? Rất muốn có cái gì?"

Người đàn ông dù anh minh thần võ tới đâu, đụng phải tình yêu cũng đều biến thành ngu ngốc, Lôi Ngự Phong chính là ví dụ điển hình

"Thứ lão bà tương lai của cậu thiếu nhất là tiền"

Nhắc tới tiền, Cận Thừaliền nhớ lại chuyển phát nhanh, bên trong chỉ có tờ chi phiếu 480 vạn, chuyện này chỉ có cô mới nghĩ ra được, hơn nữa còn dùng giấu ghi chép thông báo cho anh, hai người từ này một dao cắt đứt, không ai nợ ai, cả đời không cần gặp nhau, cảnh cáo anh lần cuối khồng cần tìm Hà Tranh Quang, hắn là người vô tội, lại còn uy hiếp anh không cần tìm cô, nếu không cô lập tức rời khỏi Đài Loan

Nói đùa, cả người anh đều là của cô, cô nói đứt liền đứt? Nghĩ bỏ rơi liền bỏ rơi? Đừng có mơ!

"Muốn bao nhiêu? Tôi viết chi phiếu" Người đàn ông khi yêu đều trở nên mù quáng

"Người còn chưa cưới vào cửa, cậu định dọa lão bà cậu sợ chết sao?" Cận Thừatức giận nói: "Không phải nói muốn tôi đưa ra một kế hoạch cặn kẽ sao? Chuyện này gần đây tôi không có thời gian làm" Anh bận tìm người phụ nữ của mình, không rảnh trông nom người phụ nữ người khác.

"Không có thời gian làm? Vậy thật không may rồi. Suýt chút nữa quên nói cho cậu biết, người phụ nữ chơi trò bỏ nhà ra đi của cậu lại trở thành hàng xóm của lão bà tương lai của tôi" Đây là do đêm hôm trước đưa Y Nông về nhà, hắn vô tình nhìn thấy

"Cái gì?" Cận Thừarống to

"Luật sư Cận luôn luôn tỉnh táo bây giờ lại không giữ nổi bình tĩnh, thật là hiếm gặp" Lôi Ngự Phong cảm khái vạn lần: "Xem ra người phụ nữ nhà cậu quản chồng rất tốt, về sau tôi nhất định cấm không để cô ấy đến gần Y Nông của tôi"

"Địa chỉ?"

"Gần đây không phải rất bận sao? Đồng ý giúp ta lên kế hoạch?"

Từ trong phòng thuê nho nhỏ của Y Nông đi ra, ngay lập tức anh nhìn thấy cô quần áo mát mẻ lại xinh đẹp, T-shirt quần ngắn cùng déo lê, trong tay cầm túi nước quả đang nhảy lên, chợt giật mình rất lâu.

Không có anh cô vẫn vui vẻ sống. Cận Thừađen mặt lại, cũng không cùng cô chào hỏi, "Cộp cộp cộp" xuống tầng, nghênh ngang rời đi

Mặc Khải Tuyền đứng yên tại chỗ, mặt ngạc nhiên nhìn bóng dáng anh rắn rỏi, tóc có chút loạn, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn giả vờ không biết cô?

"Mặc tiểu thư, cô về rồi!" Nguyễn Y Nông nhìn thấy tình cảnh này, không biết phải làm sao nhưng vẫn săn sóc hỏi: "Tôi mới nấu chè, cô tới uống một chút nhé?"

"A, được!" Mặc Khải Tuyền lấy lại tinh thần, hướng thẳng trong nhà xông vào

Nguyễn tiểu thư là cô gái độc thân, dịu dàng lại xinh đẹp, vừa làm việc vừa chăm sóc hai cháu, vô cùng vất vả, nhưng cô vẫn rất kiên cường, chưa bao giờ kêu khổ, luôn lặng lẽ nỗ lực

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Mặc Khải Tuyền liền thích người hàng xóm này, một lần đến hai lần đi, hai người dần trở nên quen thuộc

Ngồi trước quạt, uống chè lạnh, khí trời cùng phiền não lập tức tan biến

"Mới vừa rồi người kia là ai vậy? Trước kia chưa có thấy hắn tới" Cô giả vờ vô ý hỏi han: "Là bạn của cô à?"

"Không phải, anh ấy là luật sư Cận" Nguyễn Y Nông hiển nhiên không muốn nói nhiều

"Thảo nào, tôi thấy anh quen mắt, có phải là cái người tên Cận Cát?" Mặc Khải Tuyền cười khan hai tiếng

"Đúng vậy" Nguyễn Y Nông lấy làm lạ hỏi: "Anh ta nổi tiếng như thế sao? Cô biết anh ấy?"

"Tôi không biết, chỉ nghe nói qua người này"

Hừ, không phải Cận thấy Nguyễn tiểu thư xinh đẹp như hoa liền một đường đuổi theo giai nhân tới đấy chứ? Trong đầu hiện lên vài hình ảnh những cuộc gặp gỡ của tài tử với giai nhân trên phim truyền hình, Nguyễn tiểu thư xinh đẹp lại thiện lương như vậy, nếu cô là người đàn ông cũng sẽ động lòng. Những không phải anh sẽ cùng Bùi tiểu thư kết hôn sao? Tại sao lại còn tới trêu trọc Nguyễn tiểu thư?

Trước mắt là đem bộ mặt thật của Cận Thừara thị chúng, khiến Nguyễn tiểu thư nhìn đến hắn liền tránh, mới khiến Nguyễn tiểu thư không bị hắn lừa gạt

Vì vậy, Mặc Khải Tuyền phát huy tinh thần bát quái, bắt đầu lòng đầy căm hận, thêm mắm thêm muối nói những chuyện thất đức mà Cận Thừa từng làm, cuối cùng thành công đem anh miêu tả thành người nhân phẩm kém, tâm địa xấu xa, vì đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, không đạt được mục đích tuyết không buông tay. Nói tóm lại, người này chính là sỉ nhục của giới luật pháp, là cặn bã

Nhìn Nguyễn Y Nông sắc mặt sợ hãi cô biết mình đã thành công!

Hài lòng từ trong phòng Nguyễn Y Nông đi ra, Mặc Khải Tuyền mới cầm cái chìa khóa đi ra, sau lừng liền dán lên thân thể cao lớn

"A!" Cô sợ tới mức lên tiếng thét chói tai

"Câm miệng" Một bàn tay ấm áp chuẩn xác che miệng cô lại

m thanh này quá quen thuộc, cô không tiếp tục thét chói tai, sợ Nguyễn tiểu thư chạy tới, không có biện pháp đành dẫn sói vào nhà

Cận Thừanhanh chóng nhìn xung quanh căn nhà nơi cô ở

Căn nhà nho nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách, bên trong phòng khách mang tông màu vàng chanh mà cô thích, đi vào phòng ngủ, khăn trải giường nền trắng có những đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt trải ở trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, một chiếc gối hình vuông đặt ở bên trên, nhìn qua vừa chỉnh tề vừa đáng yêu. Hắn xoay người đem cặp tài liệu đặt trên khay trà rồi ngồi xuống ghế sô pha.

"Anh nghĩ làm gì?" Mặc Khải Tuyền nhìn chăm chú cử động của anh

"Anh mới phải hỏi em câu này, em cầm tiền của người khác đưa chưa anh là muốn làm gì?" Anh chất vấn

"Cái gì tiền của người khác, vợ tương lai của anh giúp em trả nợ, dù sao các người cũng sắp thành người một nhà, đâu cần phải phân biệt của anh hay của cô ấy" Cô đem đồ mới mua được lần lượt để vào tủ lạnh, vô cùng bình tĩnh nói: "Em vốn nợ tiền anh, anh quên rồi à? Cận phu nhân tương lai có rất nhiều tiền, vì thấy em ở nhà buồn phiền nên giúp em tiêu khiển một chút, vừa ra tay chính là năm trăm vạn. Em trả anh 480 vạn, còn hai mươi vạn em định dùng để sống hết quãng đời cô đơn lạnh lẽo còn lại, Cận tiên sinh sẽ không có ý kiến chứ?"

"Quãng đời cô đơn lạnh lẽo?" Cận Thừa xì mũi coi thường

"Đúng vậy, chỉ vì anh, cô đơn lạnh lẽo nhưng em không oán cũng không hối" Ngoài mặt không biểu cảm nhưng trong lòng cô thật ra đau muốn chết, chỉ có những lời này là thật tâm thật ý của cô

"Không ngờ em lại thay anh suy nghĩ" Hắn cắn răng, sắc mặc không tốt nói

Trong lòng đau nhói, cô lại tiếp tục rắc muối lên vết thương của mình: "Đúng vậy, anh là ân nhân cứu mạng của em lại nuôi em nhiều năm như vậy, không suy nghĩ cho anh làm sao được, tương lai anh sẽ thăng chức rất nhanh, lúc đó cũng không cần cảm ơn em!"

Anh trầm mặc, một lúc lâu cũng không mở miệng, cô nghi ngờ, đang muốn quay đầu đột nhiên một bàn tay to kéo lấy cánh tay cô, đêm cô kéo mạnh vào ngực, sức lực kia mạnh đến mức khiến cô nổ đom đóm mắt, tiếp đến anh ôm cô vào phòng ngủ rồi ném lên giường

"A.......Ngày.......Anh đừng làm loạn"

"Làm loạn đã nhiều năm, bây giờ mới nói lời này đã quá muộn"

"Buông em ra"

"Đừng mơ tưởng"

"Anh....Anh rất nặng"

"Ai kêu em mua giường nhỏ như vậy?" Làm cho hắn chỉ có thể đè ở trên người cô, hoặc là để cô nằm trên hắn, những tư thế khác đều không nằm được

"Em đâu có nói anh ngủ ở trên giường này....Ngô!" Mặc Khải Tuyền một bụng kháng nghị còn chưa nói hiến, môi hoàn toàn bị ngăn chặn

Cận Thừa một tay nắm lấy gáy cô, một tay nâng lưng eo cô lên, cúi người điên cuồng hôn cô, lưỡi cùng lưỡi quấn quýt dây dưa, hai thân thể chặt chẽ kề sát nhau không có một khe hở. Cái hôn này rất có cảm giác. Trong chuyện này, bọn họ đặc biệt hợp nhau, mỗi lần đều có thể ở trên thân thể đối phương vô cùng tinh tế hưởng thụ đến cảm thụ tuyệt vời nhất, cộng thêm đã nhiều ngày họ không ở cùng nhau, lúc này một nụ hôn sâu dây dưa khiến hai người giống như củi khô gặp lửa nóng, ngùn ngụt bốc cháy.

"Cận......." Cô ưm nhẹ, giọng nói mềm ngọt gọi tên anh, hai tay ôm chặt cổ anh không muốn buông tay

"Nha đầu hư, cần phải đánh mông em một lúc." Cận Thừa đè cô dưới thân, cởi quần áo của cô ra, bàn tay nhiệt tình cùng môi lưỡi đồng thời cúng bái thân thể xinh đẹp của cô, khi đầu lưỡi đi qua mông non mịn thì nhẹ nhàng cắn một cái. Hắn đã từng vô số lần nhớ tới thân thể mềm mại này, từng vô số lần có được nỏ, dù là bao nhiêu lần cũng không thế đủ, như thế chính là yêu sao?

Hắn tiến vào cô ướt át thân thể, rất nhanh đạt đến cao trào, đã lâu không cùng cô hoan ái, hắn giống như chàng trai trẻ ngây ngô không có biện pháp khống chế mình. Hắn thở dốc nhìn cô gái nhỏ dưới thân không chớp mắt, kinh ngạc phát hiện chỉ cần chăm chú nhìn cô như thế, phân thân còn nằm ở trong cơ thể ấm áp chặt chẽ của cô vừa mới giải tỏa lại nhanh chóng trở nên cứng rắn.

Nâng hông cô lên, hắn co rút, chậm chạp lại kiên quyết muốn cô, lấy tốc độ chậm chạp cùng phương thức mệt mỏi muốn cô.

Mặc Khải Tuyền bị lửa nóng của hắn trêu trọc phải dục tiên dục tử, cả người mềm mại vô lực, mặc cho hắn ôm cô, dạng chân ở trên đùi hắn, tiếp tục ra vào con đường u tối ướt nhẹp của cô, môi mỏng ngận nụ hoa của cô, nặng nề liếm mút.

"A....." Cô ngẩng đầu nức nở, theo nhịp điệu của hắn chìm sâu trong kích tình

"Còn muốn nhiều hơn sao?" Cận Thừa cúi đầu hỏi thăm, thương yêu cái trán của cô

"Muốn........"

"Tiểu quỷ tham lam" Hắn cười, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên sự cưng chiều lại khêu gợi dịu dàng, hắn lần nữa để thân thể cô nằm trên giường, từ giữa đùi cô rút ra dục vọng của bản thân hắn

Cô mở mắt mê mang không hiểu nhìn sang, anh khẽ mỉm cười với cô, tay cầm hai mắt cá chân của cô, đem bắp đùi trắng như tuyết tách ra, sau đó cúi đầu chui vào trong đó, mút lấy từng ngụm mật hoa ngọt ngào chỉ thuộc về cô

Cô thét chói tai ra tiếng, không cách nào khống chế khoái cảm đánh tới, đợi đến khi hắn dừng lại động tác, cả người cô giống như uống hết một bình rượu Vodka, toàn thân trở nên xụi lơ

Hắn rất nhanh lại tiến vào cô lần nữa, đè ép chân cô đâm thật sâu vào bên trong, rút ra lại đâm vào, nhịp điệu giao hoan từ chậm dần dần trở nên nhanh hơn, lại vẫn tiếp tục chặt chẽ nằm trong lòng bàn tay hắn. Không biết qua bao lâu, Mặc Khải Tuyền chìm vào hôn mê lại bị hắn lật người lại, từ sau lưng nặng nề tiến vào cô

Khoái cảm của cô đã tới cực điểm nhưng người đàn ông trên người vẫn không chịu cho, vẫn đè nén một kích cuối cùng. Cô khẽ khóc lên, năn nỉ hắn, rốt cuộc tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn mất khống chế.......

"Khải Tuyền, dùng sức kẹp chặt anh, đúng, cứ như vậy........" Hắn lẩm bẩm bên tai cô, nói xong khẽ cắn vào cái cổ trắng như tuyết của cô

Cuối cùng, khoái cảm dâng cao hướng cô đánh tới khiến Mặc Khải Tuyền không cách nào khống chế được bản thân, tự động co rút, cô mơ mơ hồ hồ kêu tên hắn, hoa tâm co rút lại

Cô ngọt ngào kêu lên cùng phản ứng mê người khiến Cận Thừa toàn thân run lên, phân thân như bị điện giật trở nên tê dại

Dùng sức hôn lên cánh môi mềm mại, cổ họng đè nén tiếng gầm nhẹ, dục vọng thật lớn vùi sâu trong cơ thể cô, đem toàn bộ kích tình màu trắng vẩn đục đều vẩy vào hoa điền ấm áp

Bởi vì cảm giác quá mức tuyệt vời nên từ đầu tới cuối bọn họ thậm chí đã quên sử dụng bao cao su.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.