Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

Chương 18





Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Sau khi hong khô tóc cho Kiều Kiều, Lục Diệt bảo cô đợi một mình không được chạy lung tung rồi mới
vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Kiều Kiều kéo rèm cửa chừa lại một khe hở, mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài để “chào hỏi” với một cây đại
thụ cao che trời.
Cây lớn khẽ đung đưa cành lá, từng chút một tiến lại gần Kiều Kiều, song do lớp năng lượng như có
như không bên ngoài cửa sổ nên cành lá của cây chẳng thể chạm vào cô.
Kiều Kiều vươn tay ra cũng bị lồng năng lượng chặn lại, không thể vươn ra nữa.
Nhìn xuống dọc theo tán lá tươi tốt, cô trông thấy một thây ma đang ẩn mình trong bóng cây… gặm vỏ
cây?
Con thây ma nhận ra ánh mắt của cô còn vẫy tay thân thiện với cô.
Kiều Kiều cũng vội vàng đáp lại, dù sao cũng khó có thể gặp được đồng bạn thân thiện với cô.
Chẳng qua trông nó khá quen mắt, hình như cô đã gặp qua.
Kiều Kiều còn chưa nhớ ra thì cửa phòng đã bị người ta gõ.

Cô nằm sấp trên bệ cửa sổ nên nào nghe
thấy, vẫn tiếp tục nhìn thây ma đang gặm vỏ cây dưới lầu.
Trùng hợp Lục Diệt đã ra tới, giọng nói của anh truyền đến: “Mang khẩu trang và mũ vào.”
Anh cũng đoán chừng chính người quản lý ở đây muốn gặp anh và Kiều Kiều.
Kiều Kiều đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, xoay đầu, dùng đôi mắt đen lẳng lặng nhìn anh.
Lục Diệt: “……”
Thế là anh lấy cái khẩu trang đen bên cạnh đeo lên mặt cô, sau khi bẻ thẳng thớm những nếp gấp, anh
lại lấy ra một chiếc mũ ngư dân màu nâu từ trong không gian để chụp lên đầu cô.
Kiều Kiều sờ mũ mới của mình, nhịn không được lắc đầu về phía Lục Diệt hỏi: “Cái này, có đẹp
không?”
Anh không trả lời lại mà xoay người mở cửa.
Người đàn ông chờ Lục Diệt một hồi lâu mới mở cửa còn định oán thán vài câu, song nhìn khuôn mặt
lạnh như băng của anh, lời tức giận đã bị nghẹn ắng trong cổ họng.
“Đã biết, tôi sẽ đi qua.”
“Vậy anh mau nhanh lên chứ, chị Khúc vẫn còn chờ đấy.

Phòng họp ở tầng này, phía trong cùng.”
Đợi đến khi người đàn ông rời đi, Kiều Kiều mới đến bên cạnh Lục Diệt hỏi: “Đi, đi đâu ạ?”
“Gặp người.” Lục Diệt hỏi: “Em muốn ở lại đây một mình hay đi theo tôi?” Mùi hôi thối trên người cô
đã rất nhạt, cho nên anh cũng chẳng cần phun nước hoa gì đó lên cô lúc này.

Cô suy nghĩ một chút, rồi kéo tay áo Lục Diệt, ý bảo cô sẽ đi theo anh.

Hai người đi ra ngoài vừa
lúc đụng phải Tống Phái cách đó không xa vẫn đang chờ Kiều Kiều.

Anh chàng tựa vào vách tường, ánh
mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Thấy bọn họ đi ra, Tống Phái bước nhanh tới dò hỏi: “Có thể để tôi nói chuyện với Kiều Kiều không?”
Nhìn thấy anh chàng, cô đã tự động rụt người lại trốn phía sau Lục Diệt.

Tống Phái không nhịn được
mà buông câu: “Kiều Kiều, thật sự em không nhớ rõ anh sao?”
Lục Diệt lên tiếng: “Khoan đã.”
Anh kéo Kiều Kiều sang một bên nói vài câu, Tống Phái đứng cách đó thật xa còn có thể cảm giác được
cô chẳng tình nguyện.
Tống Phái: “……”
Sau khi phó việc xong với Kiều Kiều, Lục Diệt liền rời đi tìm Khúc Tòng Vân, còn mỗi Kiều Kiều đứng
tại chỗ, đôi mắt trong suốt thủy chung nhìn chằm chằm bóng lưng anh xa dần, còn nhìn thật nghiêm
túc chuyên chú.

Chuyện này khiến Tống Phái đợi đến khi bóng lưng Lục Diệt biến mất trước mắt, mới
ngại ngùng đi tới trước mặt cô.
Nhìn Tống Phái đến gần, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đây là lần đầu tiên cô một mình tiếp xúc với nhân loại ngoại trừ Lục Diệt, thế nên khẩn trương vô
cùng.
Kiều Kiều rụt rè, giống y bộ dáng trong ký ức của anh.

Nhưng lại chẳng giống cô trước đây, Tống
Phái cảm thấy rất rõ ràng cô thật sự sợ anh.
Tống Phái cảm thấy trong lòng là lạ, chẳng rõ là cảm giác gì.
“Nếu em không nhớ anh, vậy anh sẽ tự giới thiệu một chút.” Anh chàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí
im lặng, anh cho hay, “Anh là Tống Phái, lớn hơn em một tuổi, chúng ta cùng học cùng một trường
trung học cơ sở, một trường trung học phổ thông.

Nếu không phải do mạt thế, có lẽ tương lai chúng
ta sẽ học chung đại học.”

Kiều Kiều cúi đầu, một lúc lâu sau mới “Ừ” một tiếng.
Tống Phái có thật nhiều chuyện muốn nói, song khi cất lời lại không được thoải mái: “Kiều Kiều,
trong khoảng thời gian này em đã trải qua những gì, có thể nói cho anh biết được không? Lúc trước ở
thành phố Tô, anh…” Kiều Kiều vẫn cúi đầu nhìn mũi chân mình bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay
láy nhìn thẳng vào mắt Tống Phái.
Lời tiếp theo của Tống Phái bỗng nhiên không còn thốt ra nổi nữa.
“Lục Diệt, kêu tôi, chữa cho anh.” Cô vươn đầu ngón tay trắng bệch chỉ vào tay trái buông thõng của
Tông Phái.
Tống Phái ngẩn ra: “Chữa cho anh?” Kiều Kiều gật gật đầu.
Tống Phái liền cười: “Cảm ơn Kiều Kiều.”
“Lục Diệt, kêu, tôi.” Cô lặp lại, bày tỏ rằng cũng không phải vì cô tự nguyện.
Tống Phái: “…… À.”
Hai người đi về phía phòng y tế lầu một, mới vừa đi tới cửa phòng y tế, lại vô tình đụng phải hai
người đi ra ngoài.
“Tiểu Tống, sao anh không về phòng nghỉ ngơi mà lại tới đây? Tôi đang định mang Chu Tinh đi tìm anh
đấy.”
Bên cạnh người đàn ông nọ, ánh mắt của Chu Tinh đặt trên người Kiều Kiều.
Tại sao cô ấy lại ở đây? Nếu cô ấy ở chỗ này, vậy… người đàn ông không nhìn lấy mình cũng ở đây à?
Có lẽ là không đâu, dù sao hai ngày đó bọn họ cứ như hình với bóng, Chu Tinh không khỏi thầm nghĩ.
Kiều Kiều cúi đầu, đang chuyên chú nhìn đau đáu vào đầu ngón chân đến độ ngơ ngáo, thế mà nếu nhìn
kỹ có thể phát hiện đầu ngón tay run rẩy của cô, cô đang sợ vì có nhiều con người như vậy.
Đối với Kiều Kiều mà nói, con người ngoại trừ Lục Diệt thì đều là loài nguy hiểm, bất cứ lúc nào
cũng có thể làm tổn thương cô.
Tống Phái nhìn người lạ mặt Chu Tinh, tuổi của cô nàng không khác gì Kiều Kiều, đôi mắt trong như
nước, mặt mày mang ý cười, chỉ nhìn thôi đã có thể thấy đây là một cô gái hiền lành như Kiều Kiều.
“Không cần, Kiều Kiều sẽ giúp tôi.” Tống Phái lịch sự từ chối, “Nay cần mượn chỗ của anh dùng một
chút.”
Người nọ nghe Tống Phái nói như vậy thì gật đầu: “Thế cũng được, vậy tôi đi trước đây.

Tinh Tinh
này, chắc cô cũng bận làm chuyện của mình mà nhỉ.”
Chu Tinh cười và phất tay với người đàn ông.
Sau khi Tống Phái và Kiều Kiều tiến vào, Chu Tinh cũng đi theo.

Tuy nói là muốn dùng dị năng chữa trị vết thương, song cũng cần phải làm sạch chỗ đó trước, những
thứ cơ bản như nước sạch và cồn thì phòng y tế vẫn có.
Kiều Kiều an tĩnh đứng một bên, nào có ý giúp Tống Phái rửa vết thương.

Chu Tinh thấy vậy đã đi lên
giúp anh chàng.
“Anh là người bị thương, chuyện này cứ để cho tôi đi.” Chu Tinh mỉm cười, “Tôi học điều dưỡng khi
còn ở đại học, dẫu rằng vừa mới kết thúc năm nhất đã mạt thế, nhưng chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể
làm được.”
“Ra vậy, cảm ơn cô.” Tống Phái nghe xong thì ngồi xuống, để Chu Tinh giúp mình làm sạch miệng vết
thương.
Chu Tinh một bên nghiêm túc giúp anh chàng lau sạch vết máu khô trên cánh tay, một bên tò mò hỏi:
“Anh Tống ơi, chị kia cũng là người có dị năng hệ thủy á?”
Chu Tinh gọi anh thân mật vô cùng làm sao, nhưng Tống Phái nào để ở trong lòng, vừa mở miệng đã
nói: “Kiều Kiều nhỏ hơn tôi, vừa mới thi vào đại học xong.”
Chu Tinh: “……”
“Đúng rồi, Kiều Kiều, em cũng là người có dị năng hệ thủy à?” Tống Phái không biết Kiều Kiều là
người có dị năng gì nên đã mở miệng hỏi.
Kiều Kiều không chú ý đến hai người, cô không nói một lời.
Chu Tinh trông thấy Tống Phái như có chút mất mát, đã mở miệng lên tiếng: “Em và Kiều Kiều đúng là
siêu có duyên đó, trước khi đến trấn Thạch Khê này đã gặp nhau rồi, lúc đó còn thấy em ấy đi chung
với một anh trai nữa.”
Vậy mà lúc này đã ở cùng một chỗ với anh đấy.
Chẳng qua hai người nào đâu nói về vấn đề này, Chu Tinh không khỏi xấu hổ, may mà vết thương đã
nhanh chóng được lau sạch.
Chu Tinh cho hay: “Vậy Kiều Kiều, giao anh Tống cho em đấy, em cũng đừng miễn cưỡng, nếu không được
thật thì cứ gọi chị, dù sao chị cũng có kinh nghiệm.”
Kiều Kiều chẳng nói chẳng rằng, chậm rì đi tới mép giường bên trong, chờ Tống Phái nằm lên.
Ngược lại Tống Phái nói: “Anh tin tưởng Kiều Kiều!”
Chu Tinh nhất thời lại đâu thể phân biệt được rốt cuộc Tống Phái hiểu được lời cô nói nhưng không
thèm để ý, hay bản thân người này tương đối ngây thơ.
Đến khi anh đi đến giường bên trong và nằm xuống, Kiều Kiều ngồi bên cạnh anh, đầu ngón tay ngưng
tụ một điểm sáng màu xanh biếc, sức sống nồng đậm từ đầu ngón tay cô tràn ra.
Dần dà, những chấm nhỏ rơi vào làn da bị mưa ăn mòn, năng lượng kỳ diệu bắt đầu chữa lành vết
thương đau đớn của anh.
Dị năng hệ mộc tinh khiết cường đại thế này, đúng là lần đầu tiên Tống Phái trông thấy.
Theo đà dị năng tiêu hao, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của cô lại thêm trắng bệch.

Chẳng qua nhớ
tới lời nhờ vả của Lục Diệt, Kiều Kiều vẫn kiên cường chống đỡ giúp anh ta trị thương thật tốt.
Chỗ thần kỳ của dị năng hệ mộc đã hiện ra, đợi ánh sáng tan đi, cánh tay Tống Phái đã hoàn hảo,

chẳng lưu lại một chút vết thương.
Kiều Kiều đứng dậy, chậm rãi nói: “Tốt, rồi.”
Năng lực của dị năng hệ mộc không chỉ chữa lành cánh tay anh chàng, còn khiến tinh thần của Tống
Phái, người có chút uể oải, trở nên tràn đầy năng lượng.
“Kiều Kiều, em lợi hại quá!” Anh chàng đứng lên, đuổi theo Kiều Kiều đang đi ra ngoài.
Cô đâu có chú ý đến anh ta, nên chẳng nói gì.
“Kiều Kiều rất lợi hại.” Chu Tinh cũng nói: “Có em ấy thì về sau bất kể thương tích gì cũng không
sợ, tỷ lệ thương vong của chúng ta cũng có thể giảm đáng kể.


Sự tâng bốc quá trớn của Chu Tinh bỗng chụp xuống đầu Kiều Kiều, bước chân cô khựng lại đôi chút,
quay đầu nhìn nụ cười vô hại của cô ta.
Kiều Kiều rất nhạy cảm, có thể phát hiện được sự thù địch nồng đậm của Chu Tinh đối với mình.
Cô đã làm cái gì sao?
Kiều Kiều hơi khó hiểu, nhưng cô thậm chí không muốn giao tiếp với Chu Tinh, thế là sau sự ngạc
nhiên ban đầu, cô đã lặng lẽ bước ra khỏi phòng y tế.
Hiện tại chính là giờ ăn trưa, những người sống trên lầu hai giờ phút này tụ tập hết ở lầu một lấy
thức ăn.

Hai trăm người tụ tập cùng một chỗ, náo nhiệt là chuyện không cần phải nói.
Phòng khám y tế nằm tận cuối cùng trên lầu một, lúc đầu Kiều Kiều chỉ nghe thấy tiếng ồn ã làm cô
khó chịu nhưng cô còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho đến khi nhìn thấy đám
đông dày đặc.
Thật thơm…
Á không, thật dọa thây ma.
Song ở đây rõ ràng khiến Kiều Kiều càng khó thể chịu đựng được, thế là cô cúi đầu, cố gắng tránh
tiếp xúc với bất kỳ người nào, rồi rề rà đi lên lầu.
Tống Phái đuổi theo vừa định nói chuyện với cô, Chu Tinh cũng đã chạy tới.
“Kiều Kiều, chờ một chút……”
Tựa hồ chạy có chút gấp gáp, Chu Tinh không khống chế được sức mạnh của mình, bèn nhào thẳng về
phía Kiều Kiều.
Dẫu rằng Kiều Kiều làm việc chậm chạp, nhưng đối mặt với vấn đề an toàn của bản thân cũng nào có
phản ứng cũng chậm đi, thế mà không ngờ rằng Chu Tinh bất ngờ đưa tay ra kéo cô lại.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất, làm đổ một chiếc bàn có thức ăn bên cạnh.
Mũ ngư dân trên đỉnh đầu Kiều Kiều cũng trượt xuống trong biến cố này, lộ ra gương mặt trắng bệch
của cô, vốn là một khuôn mặt có nét rất xinh, song lại có từng miếng thịt thối từ trán lan đến dưới
khẩu trang, hoàn toàn phá hủy vẻ đẹp này.
Đôi mắt đen thâm trầm của Chu Tinh và Kiều Kiều đụng nhau, cô ta quá sợ hãi: “Trời ơi! Em, em…”
Theo tiếng kêu của Chu Tinh vang lên, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào khuôn mặt của Kiều Kiều.
Khối thịt thối xấu xí kia chỉ làm cho bọn họ nghĩ đến một loại sinh vật —— thây ma..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.