Nuôi Heo Trong Hậu Cung

Chương 30: Trộm Hương



"Tông Ngạn, bệ hạ đang hỏi ngươi kìa" Đức Trinh thái hậu ẩn ẩn thấy không ổn, vội vã thúc giục.

"Bệ hạ, đây là chuyện nhân sinh đại sự, cần phải suy nghĩ, người nên cấp Tông Ngạn chút thời gian, để hắn ngẫm thật kỹ." Đào quý phi cảm thấy cá sắp cắn câu, vì vậy nói, "Tông anh là trưởng tử, không bằng nhân cơ hội này lựa chọn luôn trắc phi cho hắn."

"Ân." Phong đế cười nói, "Ngươi đây là nhìn trúng cô nương nhà ai?"

"Nô tì cảm thấy, Lưu Mục âm nhà Lưu thượng thư cũng rất tốt." Lời vừa nói ra, Đào Nguyệt An cùng Vương Tĩnh Vân đều sửng sốt. Đào quý phi lấy một chiếc túi hương trong khay, "Bệ hạ ngài xem, đây là túi hương Lưu tiểu thư làm vừa tinh tế lại có linh khí, nô tì nhìn rất là thích."

"Quả thật là đẹp" Phong đế nhìn hoa văn thêu trên túi hương, đồng ý nói, "đã như vậy..."

"Phụ hoàng." Đào quý phi vừa nghe, liền nở nụ cười, con cá này quả nhiên là vẫn cần động lực mới có thể cắn câu, "Phụ hoàng, nhi thần đã suy nghĩ kỹ, ta muốn nạp Lưu tiểu thư làm chính phi”

Đức Trinh thái hậu giận đến choáng váng, Doãn Tuyết Ninh cắn môi nhìn Lưu Mục âm, mà Lưu Mục âm trợn tròn mắt, khi nàng mới tiến cung là thái hậu nói với nàng sẽ tìm cơ hội cấp nàng cho Sở vương làm chính phi, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ gả vào hoàng thất. Nhưng trước mắt, bất kể là trắc phi của thái tử hay tam hoàng phi cũng không phải là chuyện nàng có thể đứng ra nói một chữ không

"Nhưng Lưu tiểu thư là quý phi..." Phong đế có chút khó chịu nhìn Trịnh Tông Ngạn.

"Bệ hạ, Tông Ngạn nói như vậy, cho thấy hắn đối với Lưu tiểu thư là thật lòng." Đào quý phi ôn nhu nói, "Nếu đã Tông Ngạn thích, Tông anh là huynh trưởng, khiêm nhượng đệ đệ, cũng là chuyện thường tình. Huống hồ ngoài Lưu tiểu thư nô tì cũng thực thích nữ nhi nhà Vương tướng quân, chỉ là còn chưa nói, liền bị Tông Ngạn giành nói trước."

"Mẫu phi nói rất đúng, nếu tam hoàng đệ đã thích nhi thần tự nhiên là sẽ nhường hoàng đệ chọn" Trịnh Tông anh vội đứng lên tiếp lời Đào quý phi

"Cũng là ngươi rộng lượng, biết tiến thối." Phong đế thoải mái khen, "Trẫm chọn ngươi chủ trì hậu cung, dạy bảo thái tử, thật sự là đúng người."

"Đa tạ bệ hạ." Đào quý phi cười dịu dàng, bên kia Ân quý nhân ngồi, nghiến răng muốn nát.

Phong đế mở miệng, chuyện này liền định. Lưu Mục âm môi trắng bệch, nghe người bên cạnh chúc, cười so với khóc còn khó coi hơn, trong đám thiên kim không biết ai nói, "Bệ hạ, vậy Sở vương điện hạ thì sao?"

"Sở vương..." Phong đế có chút hồ nghi. Đào quý phi vội giải thích, "Sở vương điện hạ là cánh tay đắc lực của bệ hạ, nhân cơ hội tất cả các quý nữ trong kinh thành đều tề tụ ở đây, nô tì cùng Thái hậu đều cho rằng, nên để cho Sở vương điện hạ chọn một người"

"Sở vương đều không còn cha mẹ, chuyện hôn nhân đại sự, quý phi cũng nên để tâm nhiều hơn." Phong đế cười hỏi, "Sở Minh, nếu ngươi nhìn trúng quý nữ nhà ai, liền nói, trẫm tự mình hạ chỉ tứ hôn"

"Đa tạ bệ hạ ưu ái." Đào Nguyệt An lần thứ hai nhìn đến hắn, liếc hắn một cái, liền làm nàng sợ hãi, "Tiên phụ thần có nói, Hung nô chưa diệt, lấy đâu ra nhà, trước mắt bốn phương chưa thái bình, thần không nghĩ đến chuyện nữ nhi tư tình."

Tần Sở Minh nói như vậy, Phong đế ngược lại không bắt ép còn tán thưởng hắn. Chuyện này để sau đi, hắn liền ngự giá thư phòng phê duyệt tấu chương, Ân quý nhân muốn cùng đi nhưng Phong đế nói "Để quý phi đi cùng ta."

Đào quý phi mặc dù lo lắng Đào Nguyệt An ứng phó không được, nhưng nghĩ có Trịnh Tông anh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện liền đi theo.

Ân quý nhân nhìn bóng lưng hai người rời đi, cùng Doãn Tuyết Ninh nhìn Lưu Mục âm giống nhau.

Đức trinh Thái Hậu bởi vì trịnh tông ngạn đột nhiên hành động, nhất thời tức giận, liền nói thân thể không khoẻ, muốn hồi cung truyền thái y nhìn xem. Cuối cùng chỉ còn lại công chúa Trịnh Tông Hân chủ trì mọi chuyện.

nói đến Trịnh Tông Hân, mẫu thân nàng là do Đào quý phi hại chết, nhưng để đổi lấy những ngày thoải mái trong cung nàng đành ẩn nhẫn quy thuận Đào quý phi nhiều năm, cho đến khi Ân quý nhân được sủng ái, ân sủng của Đào quý phi bị phân đi một nửa, nàng nhìn thấy sự thay đổi này, liền chạy đến bên cạnh thái hậu khóc lóc kể lể những tháng ngày thân bất do kỷ.

Đức Trinh thái hậu biết nàng chỉ là cỏ đầu tường, ngoài mặt hư tình giả ý đáp ứng, nhưng bên trong lại không coi trọng nàng, Trịnh Tông Hân liền muốn làm chút chuyện để chứng minh tâm mình hướng về nàng.

"Tiết nữ nhi là tập tục mang túi hương mình thêu treo lên hương thụ, nếu có tiên nhân đi ngang qua có thể làm cho nguyện vọng của mình được đáp ứng." Trịnh Tông Hân nghĩ Thái hậu ghét nhất là ai, chẳng phải Đào Tương hay sao! Bây giờ Đào quý phi không có ở đây, nàng không làm gì được Đào Tương, nhưng con gái hắn thì lại khác "nói đến, Nguyệt An là thái tử phi mà phụ hoàng chọn, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, phúc duyên thâm hậu, nếu giúp mọi người ở đây treo túi hương, chắc chắn nguyện vọng có thể được thực hiện"

Đào Nguyệt An mới vừa nhét khối bánh ngọt vào miệng, nghe vậy suýt nữa nghẹn lại, theo bản năng nhìn Trịnh Tông anh, cô cô không có ở đây, chuyện như vậy tự nhiên phải hỏi hắn.

"Hoàng tỷ, hương thụ rất cao, Nguyệt An không có khinh công, leo cầu thang đi lên, chỉ sợ té, chuyện như vậy tựa hồ có chút làm khó nàng." Trịnh Tông anh nhận được ánh mắt cầu cứu của nàng, lên tiếng cự tuyệt "Huống hồ hằng năm đều là để nô tài làm, ý kiến của Hoàng tỷ lần này tựa hồ không thỏa đáng"

"Bản cung cũng là muốn để mọi người cùng dính chút khí cát tường của thái tử phi, mới đưa ra đề nghị này." Nghe khẩu khí của Trịnh Tông Hân, Đào Nguyệt An thấy không thoải mái, giống như nàng đã làm ra chuyện ác tày trời không bằng, "Thái tử nói như vậy khác gì cho rằng tỷ tỷ ta đây muốn mưu hại đệ muội?"

Ân quý nhân cả buổi bị Đào quý phi áp chế, liền đem lửa giận đổ lên bọn nàng, "Thái tử mới vừa ở trước mặt hoàng thượng khoan dung rộng lượng, ngay cả trắc phi của mình đều nhường cho đệ đệ, như thế nào treo túi hương cũng không đồng ý, không lẽ là diễn trò trước mặt hoàng thượng?"

"Ân quý nhân quá lời." Trịnh Tông anh còn muốn nói điều gì, Đào Nguyệt An lại không nghĩ cùng bọn họ đấu khẩu, liền kéo tay Trịnh Tông anh, "Chỉ là treo một vài túi hương, cũng không phải là đại sự gì, tìm vài nha đầu giữ thang, cẩn thận một chút là được, các ngươi đừng làm khó thái tử."

"Nếu đã như vậy, chuyện này làm phiền thái tử phi." Trịnh Tông Hân cười vội đem chuyện này quyết định, nói nha hoàn mang tất cả túi hương đưa cho Đào Nguyệt An, tâm tình phá lệ tốt, "Hôm nay liền dừng ở đây, liền để thái tử phi treo túi hương, những người khác hồi Chung Thúy cung nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai lại đến sớm làm lễ tạ thần”

Trịnh Tông anh cùng Đào Nguyệt An đi đến lương đình, tiểu thái giám bên cạnh Phong đế liền tiến đến, "Điện hạ, bệ hạ nói, nếu đã xong chuyện nơi này, thỉnh ngài đến ngự thư phòng cùng hoàng thượng nghị sự."

"Ngươi đi nói cho phụ hoàng, nói Bản cung một hồi liền đến." Trịnh Tông anh nói với Đào Nguyệt An, "Ta phải đi bồi phụ hoàng, không thể cùng ngươi treo túi hương, ngươi đi đến hương thụ trước đi, ta sẽ phái người đưa cho ngươi mấy nha hoàn lanh lợi giúp ngươi."

"Vậy.... điện hạ đi đi” Đào Nguyệt An có chút không tình nguyện nói, Trịnh Tông Hân xen vào nói, "không cần từ chối, Cảnh Đức cung gần đây, bản cung trực tiếp tìm vài người nhàn rỗi, có thể thay thái tử phi làm việc, các nàng cầu còn không được." không thấy nàng trả lời, Trịnh Tông Hân lại hỏi “ không phải là muội muội sợ bản cung hại muội chứ”

"Vậy thì đa tạ công chúa." Đào Nguyệt An bưng một đống túi thơm, đưa mắt nhìn Trịnh Tông anh rời đi. Vương Tĩnh Vân bởi vì buổi tối bị quý phi lăn qua lăn lại, trong lòng không thoải mái, bây giờ nói cũng chưa nói, quay đầu rời đi.

Hỏi vài cung nhân, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng tìm thấy gốc cây hương thụ, đột nhiên cực kỳ hối hận, chính mình tại sao phải ôm việc vào thân. Khó trách thái tử lúc ấy nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, nguyên lai là gốc hương thụ cao như vậy, nàng đây là lần đầu nhìn thấy.

Nhìn cái cây này, nàng có thể khẳng định, Trịnh Tông Hân lai giả bất thiện, nàng tìm vài người trong cung, vạn nhất các nàng không để ý, chính mình té xuống, cũng không phải là đùa.

Đứng dưới tàng cây nửa canh giờ, một người cũng không thấy, nàng liền biết sẽ không có người tới giúp, công chúa căn bản là không có cho người qua. Đào Nguyệt An nghĩ, liền định trở về Chung Thúy Cung, đem Thúy Lan, Thúy Trúc gọi tới. Nhưng mới đi vài bước, đột nhiên bị người dùng khăn che mũi, giãy giụa vài cái, thân thể liền mềm nhũn.

Tần Sở Minh cúi đầu xuống, ánh trăng rọi trên mặt, dưới mái tóc là đôi mắt lạnh lẽo dọa người. hắn đem túi thơm ném cho Tôn Thư, Tôn Hổ, ôm Đào Nguyệt An biến mất vào trong rừng.

Thanh Dung Viên

Tần Sở Minh ôm Đào Nguyệt An, nàng nhắm hai mắt, khuôn mặt kiều diễm phiếm hồng, đôi môi không dùng son, non mềm tựa như cánh hoa hồng, nhu thuận dựa vào trên ngực hắn, hơi thở ấm áp từ cánh mũi đi ra tựa hồ cũng nhuốm ngọt.

Buổi tối này,sóng mắt nàng lưu chuyển, nụ cười ngọt ngào, trên mái tóc cài trâm hoa sen, váy trắng dài, eo nhỏ ẩn hiện.

Tần Sở Minh cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng hướng đến chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, vừa chạm đến, máu đang chảy xuôi liền sôi trào dọa người. Nàng đối với thái tử cười ngọt ngào, có thể làm cho tâm tan ra. Người khác nói nàng cùng thái tử xứng đôi, nàng cũng cười, rõ ràng mê người, lại chói mắt đau đớn như ánh mặt trời ban trưa.

Trong lòng cất túi hương thêu hoa quỳnh, bên trong viết "Bệ hạ an kiện, thái tử an khang, đại trịnh trời yên biển lặng." Tần Sở Minh nhìn xem, ý cười càng thêm sâu, nàng thích thái tử?

Đối với Trịnh Tông anh, nàng giọng nhỏ nhẹ, ôn nhu săn sóc, mà hắn là qua loa ứng phó, qua loa cho xong. Thậm chí người khác khó xử nàng, nàng lại nghĩ tới bảo vệ Trịnh Tông anh.

Tần Sở Minh cực kỳ khó chịu giống như phát hiện mình trộm thê tử người ta. Tình cảm của hắn đối với nàng càng ngày càng nhiều hơn. Cho dù là làm cho nàng hận hắn cũng được.

Nghĩ tới việc chiếm lấy nàng, mắt hắn càng tĩnh mịch, âm thầm ẩn núp sát ý, môi hạ xuống từ mắt đến mũi, liên tục trượt đến đôi môi... trên mặt còn mang theo phỏng dấu vết. Ngừng rất lâu, Tần Sở Minh miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng muốn tiếp tục động tác, bất giác, môi chạm môi, ý thức đang trì độn của hắn mới quay về, ý thức được động tác ngưng ở chỗ này, không nhúc nhích, nắm tay của nàng không ngừng vuốt ve, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Giãy giụa một lát, đang muốn tách ra thì trong đầu hình ảnh hai người nhìn nhau đột nhiên chợt lóe lên, mắt hắn sâu thêm vài phần vẫn cùng nàng một chỗ.

Tần Sở Minh có chút khẩn trương, sợ nàng đột nhiên tỉnh lại. Đào Nguyệt An đôi môi hơi lạnh, chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, liền cảm thấy ấm áp ngọt. Nhưng nàng là muốn làm thái tử phi, làm thê tử người khác. hắn vừa khẽ vuốt ve vừa thấy phiền muộn.

một tay nâng gáy nàng, một tay đỡ eo nàng, lực đạo càng thêm mạnh mẽ trên môi nàng, lớn đến độ ấn môi nàng đỏ tươi như máu. Tần Sở Minh khẽ run vươn lưỡi liếm vết thương trên môi nàng. Thấy Đào Nguyệt An còn ngủ, hắn lớn mật chậm rãi cạy hàm răng nàng ra, vừa mới đụng đến chiếc lưỡi đinh hương của nàng như đụng phải lửa liền rụt về. Trong đầu toàn bộ là hình ảnh của nàng, trên trán giọt mồ hôi theo gương mặt rơi xuống dưới, toàn bộ rơi vào vạt áo Đào Nguyệt An.

hắn ôm thật chặt Đào Nguyệt An, sắc mặt đỏ lên, miệng to thở phì phò, trên chiến trường giằng co cũng không như lúc này.

một hồi lâu trấn tĩnh, Tần Sở Minh mới lấy lại hô hấp, nhớ tới Trịnh Tông anh lại sít sao nắm lấy quả đấm, hầu kết lên xuống, một lần nữa cuốn lấy Đào Nguyệt An, dè dặt quấn lấy, Đào Nguyệt An nức nở nghẹn ngào một tiếng, như muốn tỉnh lại, tâm đang buông lỏng của hắn liền căng thẳng, thật nhanh lui về.

Xem nàng chép miệng miệng, tiếp tục sa vào trong mơ. Mới do do dự dự, hết lần này đến lần khác quấn lấy cánh môi mềm mại vô lực, câu hôn trong chốc lát, gan lại càng lớn, nhẹ nhàng chạm vào địa phương khác, trăn trở cọ xát.

Tần Sở Minh hô hấp càng dồn dập, nâng nàng hung hăng ghì chặt như muốn khảm nàng vào mình, bắt đầu công thành đoạt đất. hắn thực tại không thể nào tưởng tượng, có một ngày, Tiểu Hạ Nguyệt gả cho Trịnh Tông anh, đêm động phòng hoa chúc, dưới ánh nến, Trịnh Tông anh ôm lấy nàng, giống như hắn hôn môi nàng.

Ghen tị làm dã thú thức tỉnh, không ngừng gào thét.

Nàng rõ ràng là của hắn.

Tần Sở Minh hung hăng cắn vào vết thương trên môi nàng, đau đến Đào Nguyệt An bất an nức nở nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé vô ý thức vỗ vai hắn.

Dưới môi rỉ ra vài tia máu tươi, Tần Sở Minh cúi đầu xuống, mặt không thay đổi ngậm, cho đến khi không có huyết châu nhi, mới không tình nguyện buông nàng ra.

hắn chậm rãi đưa tay lên mặt nàng, ôn nhu vuốt ve.

Kế hoạch của hắn an bài chu đáo chặt chẽ, lại đã quên, nàng có hay không tự nguyện gả cho Trịnh Tông anh.

Sau một hồi im lặng, hắn u ám nhếch môi, bỗng nhiên mỉm cười, thanh âm êm dị "Tiểu Hạ Nguyệt là của ta, ai cũng đừng nghĩ chạm vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.