Trung thu vừa qua, rất nhanh đã tới thời gian khó khăn nhất trong đời Trịnh Tông anh từ trước đến nay.
Giang Nam nhiều địa phương bị hạn hán nặng nề. Khởi đầu là nơi Trịnh Tông anh phụ trách thiên tai, kết quả bạc bị những thêm tham quan đững giữa trục lợi. Đến thời điểm giao thuế, quan lại dồn ép không chịu phát lương thực, không ít địa phương náo loạn nổi dậy khởi nghĩa, nhất thời ồn ào huyên náo giống như lửa cháy không dập nổi.
Trịnh Tông Ngạn đem kết quả tra được đưa lên, Phong Hoà Đế nhận được tin tức, tức giận gọi Trịnh Tông anh đến hung hăng lên án kịch liệt cả buổi trưa.
Nghe ngày đó, tiểu thái giám làm nhiệm vụ giữ cửa nói, thái tử đi ra ngoài sắc mặt trắng bệch, xiêm y ướt đẫm.
Phong Hoà Đế vốn dĩ thân mình khó chịu, lại từ đó bệnh tình tăng thêm, vài lão thái y có thâm niên đêm đó bận rộn xoay quanh, không dám ngủ nghỉ.
Chuyện như vậy xảy ra, triều thần sôi nổi đoán già đoán non, bệ hạ hay không nổi lên dễ trữ chi tâm. Loại tin đồn này tuy bị Đào Tương cố tình áp chế, nhưng lén vẫn truyền đi.
Sứ giả Nam Mục Tào Trang dẫn đầu phái phản triều đình, người Nam Mục và Giang Nam gần đây thường xuyên qua lại, chuẩn bị cho khỏi nghĩa ở Giang Nam sôi nổi tìm chỗ dựa ngày đên thu thập binh lính, một tối triệu tập mấy vạn binh mã.
Phía Tây cũng không được yên bìnhh, Nam Thái Vương đánh ra "Thanh quân sườn", được hưởng ứng rất nhiều.
Trong triều tuy là Trịnh Tông Ngạn định đoạt, nhưng chủ trì đại cuộc vẫn là Đào Tương.
Tần Sở Minh bị phái đi Tây Bắc dẹp loạn, Vương Tướng quân đi Hãn Giang, còn có mấy tướng quân danh tiếng không lớn, phó tướng, tòng quân, đến các nơi khác trấn áp.
Đào Tương quơ ly rượu trong tay, nhìn Đào quý phi nói, "Bổn tướng tại vị mười mấy năm, trải qua không biết bao nhiêu trận khởi nghĩa. Mấy kẻ đó bất quá là đám ô hợp, Nam Mục Tào Trang cũng tốt, tiểu vương những địa phương khác cũng thế, đều chưa được trải qua huấn luyện chuyên của quân đội. Công lao này, không thể để cho những người khác đoạt."
"Ca ca để Tần Sở Minh đi Tây Bắc bình loạn, hy vọng hắn cứ như vậy toi mạng?" Đào quý phi hỏi.
“Đúng vậy”Đào Tương nói, "Lưu tướng quân cùng Sở vương không hợp ý, lại tọa trấn ở Tây Bắc ba mươi năm đám người kia là khó đối phó nhất."
Đào quý phi gật gật đầu, lại nói, " nay Thái tử bị bệ hạ giam cầm, ngay cả muội muội cũng không có cahs nào nhìn hắn bên ngoài lại đang loan những tin đồn bậy bạ..."
"Muội muội yên tâm, ta tự có sắp xếp." Đào Tương đánh gãy lời nói của nàng.
Tần Sở Minh ngồi ở sau màn trướng, lẳng lặng nghe Tôn Sách báo cáo. Nay nghĩa quân mọc lên như nấm, một cái lại một cái. không kiêng nể gì chống lại triều đình đại Trịnh, có hai Vương gia, một Hầu gia, hai tướng quân, ba sứ giả, một gai sử âm thầm ủng hộ.
"đã nói qua với Lưu tướng quân?" Tần Sở Minh hỏi.
"Lưu tướng quân đã hồi phục, nguyện ý hợp tác với chúng ta." Tôn Hổ nói, trước khi Tần Sở Minh đi lại nói yêu cầu của hắn "Chỉ là hắn nói ra yêu cầu, hy vọng có thể cùng Vương gia lén gặp."
Tần Sở Minh gật đầu, "Ngươi đi an bài."
“Vâng ạ” Tôn Hổ đề nghị, "Vương gia, nay thiên hạ đại loạn, chúng ta sao không thừa dịp này thay lão Vương gia báo thù rửa hận?"
Trang Tướng quân chỉ vào đủ màu sắc trên bản đồ, các màu đánh dấu các thế lực khác nhau đồng ý nói, "Trong những người này, không ít là cựu thần của lão vương gia, chỉ cần Vương gia nguyện ý, bọn họ chắc chắn đi theo làm tùy tùng thay Vương gia dốc sức làm việc, cùng giành lại giang sơn."
Tần Sở Minh gõ cái bàn, thật lâu sau mới nói, "Còn chưa tới thời điểm."
"Đây là thời cơ ngàn năm một thuở, ngươi còn muốn chờ đến khi nào?" Trang Tướng quân một phen vỗ lên bàn, "Bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội lần sau người vĩnh viễn phải chiều hàng."
Tần Sở Minh không nói lời nào.
Trang Tướng quân lửa giận công tâm, "không từ mà biệt, kia khuê nữ Đào gia mùa xuân sang năm sẽphải lập gia đình, ngươi còn đợi nữa, cũng chỉ có thể nhìn xem người ta ngồi trên kiệu hoa."
Tần Sở Minh ngẩng đầu, liền lẳng lặng nhìn Trang Tướng quân. Như vậy không đến nơi đến chốn, làm cho hắn càng phiền lòng, hận tát cho một cái.
"... Ở chỗ này." Tôn Sách từ không tình nguyện lấy phong thư trong lòng ngực, trình cho hắn "Vương gia."
Tần Sở Minh nhận lấy, đứng dậy đi ra ngoài.
Trang Tướng quân tùy ý nhặt nghiên mực trên bàn, quăng mạnh xuống đất, "Xú tiểu tử, thù nhà hận nước hắn không để bụng, suốt ngày chỉ lo tư tình nhi nữ. Nếu lão Vương gia ở dưới có biết..."
"Tướng quân bớt giận." người thủy chung không mở miệng Mã phó chăm chú nhìn tấm bản đồ kia, khoan thai nói, "Vương gia nói phải, bây giờ còn chưa phải là thời điểm tốt nhất."
Phong Hoà Đế bốn mươi bảy năm tháng mười một, Tào Trang đánh hạ Hãn Giang, tự lập làm Vương. Vương tướng quân thả chết trận, kinh thành một trận kinh ngạc.
Phong Hoà Đế bốn mươi bảy năm mười hai tháng, Sở vương khải hoàn, ở ngoài cửa tiếp chỉ Cảnh Thái, lại lần nữa xuất chinh dẹo loạn.
Thoáng cái sang mùa đông, mùa màng hạn hán làm thất thu không biết đã bao nhiêu người chết cóng, không thể đón mừng năm mới đành phải gia nhâp quân doanh.
Đào Nguyệt An đứng trong tuyết nhing đào tướng phủ treo lên đỏ đèn lồng giấyngoàisong cửa sổ, náo nhiệt ồn ào. Trong lòng nàng cất giấu lá thư mà Tôn Văn đưa tới chợt nhớ đã lâu chưa thấy qua Tần Sở Minh.
"Đại tiểu thư của ta, ngài sao lại đứng ngốc trong tuyết như vậy? Nếu thân mình vì lạnh mà tổn thương, về sau sinh dưỡng không tốt." Vương ma ma dẫn nàng vào trong nhà, vỗ bông tuyết trên người xuống, giận dữ nói, "Bên ngoài thời tiết không tốt, hôn kỳ của ngài cùng thái tử cũng sắp tới."
"thật vậy chăng?" Đào Nguyệt An đè nặng vui sướng trong lòng, cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy." Vương ma ma cau mày sâu khóa, "Đều là cho loạn thần tặc tử gây ra. Vương Tướng quân chết trận ở Hãn Giang, đều là... Nghiệp chướng a."
"Vậy... Sở vương thì sao" Vương ma ma thần sắc khẽ biến, Đào Nguyệt An lo lắng nàng nghi ngờ, vội hỏi, "Ma ma, ngài không phải nói, hắn cùng Vương Tướng quân cùng đi bình loạn?"
"hắn đến Tây Bắc trước." Vương ma ma lắc đầu, "Ngược lài hắn vận khí tốt, những tướng quân đi bình loạn đều chết hắn lại êm đẹp còn sống. Bệ hạ bệnh thành như vậy còn cứng rắn triệu kiến hắn, ngay cả nửa cái hổ phù cũng giao ra, ngôi vị hoàng đế của thái tử..."
Đào Nguyệt An thử hỏi, " ngôi vị hoàng đế của Thái tử?"
"Đại tiểu thư đừng nghĩ nhiều, an tâm ở nhà ngây ngô, việc này có đã có gia quan tâm." Vương ma ma không vui khi nói trên triều đình chuyện, liền thúc giục nàng đi tắm, tẩy sạch hàn khí trên người.
Đào Nguyệt An ngâm mình, trong tay cầm ngọc bội do Tần Sở Minh sai Tôn Văn đưa cho nàng.
hắn rốt cuộc... Rốt cuộc nghĩ như thế nào? Đào Nguyệt An bị nước ấm xông hai má nóng nóng nhiễm lên phấn hồng, vừa thanh thuần lại lẫm chút quyến rũ.
Tuy rằng hắn vội vàng chuyện triều đình, không có sơ hội tự mình nhìn hắn. Nhưng hàng đêm đều sai Tôn Văn đưa các dạng cái ăn đến đây, Đào Nguyệt An vuốt hai má nóng bừng, cảm thấy lòng của nam nhân quá khó đoán.
Mới đầu, nàng buộc thắt lưng, quyết định thích ứng ngỳ ngày chỉ có canh rau xanh, vì thế để cho Tôn Văn đem này nọ về.
Tôn Văn thiếu chút nữa bị doạ khóc, nói là Vương gia dặn dò, hắn cũng là nghe theo, nếu cô nương không đem đồ vật lưu lại, hắn sẽ bị đưa vào trong cung làm công công.
Đào Nguyệt An chậm rãi vuốt hoa văn trên ngọc bội, lại nghĩ tới lời Tôn Văn luôn nói, Vương gia đối với cô nương rất để ý, ngọc bội kia là mẫu thân Vương gia lưu cho vương gia.
Trong lòng lại là khó nén rung động. Nghe ý tứ của hắn, có phải hay không nói, Tần Sở Minh có lẽ còn thích nàng?
Đứng ngốc hồi lâu, Vương ma ma liền đứng bên ngoài bắt đầu thúc giục, nói thời điểm không sai biệt lắm nên đứng dậy.
Đào Nguyệt An đáp ứng một tiếng, lau nước đọng trên than thể, thay xiêm y, đem ngọc bội vụng trộm cất giấu bên người liền đi ra ngoài.
"Tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi." Vương ma ma thay nàng lau khô tóc, trước khi đi đem ngọn nến thổi tắt.
Đào Nguyệt An ngồi ở bên giường, chậm rãi nằm xuống, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu nàng. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Sở Minh ngồi ở trên khung cửa sổ, bên ngoài là vtròn trịa, hắn mặc đồ võ tướng chưa kịp cởi, nhẹ bước vào trong nhà.
"Vương gia?" Đào Nguyệt An vừa định đứng dậy, đã bị hắn ngăn lại, Tần Sở Minh lấy chăn dày đem nàng quấn lại thành một đoàn, "Trời lạnh, đừng đông lạnh."
Đào Nguyệt An nhìn Tần sở minh, bên ngoài mấy tháng, khiến hắn càng trầm ổn có khí phách, nhất là khi mặc nhung phục, càng lộ vẻ anh khí.
"Bên ngoài tuyết rơi thật lớn." Tần Sở Minh ôm cả người nàng vào lòng, miệng ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói.
" Ừ." Đào Nguyệt An ngọt ngào đáp lời.
"Phong cảnh bên ngoài rất đẹp." Tiểu vương gia vừa thấy nàng, liền ấm hồ hồ. Bên ngoài vất vả bôn ba mấy tháng liền tan biến "thật muốn mang nàng cùng đi."
"Ta nghe nói, bình loạn rất nguy hiểm, rất nhiều người không giữ được tánh mạng, ngươi không có bị thương chứ."
"Có a." Tiểu vương gia ngăn chăn lời nói của nàng, lôi kéo tay nàng che tại ngực chính mình, "Nơi này đã trúng một mũi tên, đau đến mấy đêm ngủ không được."
"để Thái y Xem qua chưa? Thái y nói, có không chuyện gì không?" Đào Nguyệt An có chút bận tâm, bàn tay nhẹ nhàng xoa, tuy rằng cách tầng khôi giáp, gần như không cảm giác, Tần Sở Minh vẫn là cao hứng.
"bây giờ đã tốt hơn nhiều." Tần Sở Minh như tiểu hổ toe toét cười, sợ Tiểu Hạ Nguyệt lo lắng, "Ta chỉ muốn nhẫn được thư từ Tôn sách, hắn nói cho ta biết, nàng hôm nay ăn cái gì, ta sẽ không khó chịu."
"thật vậy chăng?" Đào Nguyệt An có chút không tin, nàng ngày thường chính là té một cái, hoặc là xước da, đều được đau rất lâu, không cần phải nói là một mũi tên đâm vào ngực.
"Ta đưa cho nàng ngọc bội, còn ở đó hay không?" Tần Sở Minh bỗng nhiên đổi đề tài.
" Có." Đào Nguyệt An không phản ứng kịp, theo bản năng từ trong lòng ngực lấy ra, cẩn thận hỏi, "Vương gia, Tôn Sách nói, đây là mẫu than người để lại cho người."
" Ừ."
"Đồ quý trọng như vậy, người sao tặng cho ta?" Đào Nguyệt An khẩn trương nhìn hắn tim đập thậtnhanh, mặt lửa đỏ lửa, giống bôi thật nhiều son. Tay lặng lẽ cầm lấy chăn, cuộn thành một đoàn.
"Bởi vì..." Tần Sở Minh lấy hết dũng khí, ánh mắt nhịn không được lay động, không dám nhìn thẳng vào nàng. Tim đập so với giết địch khi còn nhanh, ùm ùm, không nửa khắc yên tĩnh.